DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người
Chương 84: 84: Rời Đi


3 năm sau
Dưới một tán cây rộng, một thiếu nữ mĩ lệ lười biếng nằm trên một cành cây to, mái tóc đỏ rực như lửa tùy ý mà xỏa xuống, nàng tỏa ra khí chất lười biếng ung dung bất khả xâm phạm.
Hoàng Bắc Nguyệt mở mắt, che miệng ngáp một cái.

Nàng từ cành cây tiêu sái nhảy xuống, Tiểu hổ nằm bên dưới cũng mở mắt tỉnh dậy, vui vẻ dụi đầu vào người nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười xoa đầu nó, sau đó nhảy lên lưng Tiểu hổ, nhẹ nhàng ra lệnh
" Trở về thôi.

"
Ở trung tâm Phù Quang rừng rậm có một cái thung lũng giống như tiên cảnh, ôn tuyền ngập tràn, khí hậu quanh năm đều vô cùng ấm áp.
Hoàng Bắc Nguyệt trậm rãi trở về gian nhà gỗ nhỏ của mình.
Linh Tôn đang đọc sách trong thư phòng của hắn, hắn thích yên tĩnh, nàng cũng không quấy rầy.
Hoàng Bắc Nguyệt đi vào nhà gỗ, đem y phục trên người cởi ra, chỉ mặc độc một chiếc áo đơn mỏng manh.

Nàng tới phía sau nhà gỗ, nơi này có một cái ôn tuyền.

Ôn tuyền này do chính tay nàng thiết kế.

Vừa bước vào ôn tuyền, thân thể nàng đã được bao phủ trong dòng nước ấm áp.
3 năm trước nàng cắt đứt quan hệ với Vạn Thú Vô Cương, đem nó phong ấn lại rồi dấu ở một thời không gian khác.
Linh Tôn biết chuyện cũng thoáng sững sờ, nhưng cũng không làm gì được.
Những năm nay hắn tận tâm chỉ dạy nàng, không cần dùng Vạn Thú Vô Cương, nàng cũng học rất nhanh, thực lực cũng tăng lên đáng kể.
Đó là bên ngoài Linh Tôn thấy vậy, nhưng thật ra nàng đã sở hữu năm loại chú ấn, lại được Linh Lung cho biết không ít thuật pháp cổ xưa.
Thực lực hiện tại của nàng, một mình có thể đồng thời đánh nhau với ba con ma thú mà không cần trợ giúp.
Từ từ đứng dậy, mặc vào quần áo, liền cảm thấy một hơi thở khác lạ.

Trong đầu than không xong, Hoàng Bắc Nguyệt liền chạy về phía phòng của Linh Tôn.
Đi qua bình phong, thấy Linh Tôn đưa lưng về phía nàng ngã vào bên giường, một tay chống ván giường, giống như đang cố gắng đứng lên.
" Sư phụ! "
Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng tới dìu hắn, ngay lúc này, Linh Tôn đột nhiên ngẩng đầu, hai tròng mắt đang nhắm bỗng nhiên mở.
Hai tròng mắt đỏ như máu, trông khủng bố quỷ dị vô cùng, bên trong thoáng hiện lạnh như băng
Hắn nhập ma..
Linh Tôn vươn tay ra nhanh chóng chộp lấy cổ Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt phản ứng nhanh chóng, đánh một chưởng vào ngực hắn, lực đạo vô cùng mạnh, làm hắn văng về phía sau
" Sư phụ, xin lỗi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt thì thầm, sau đó bắt ấn quyết
" Thiên đạo, địa đạo, nhân đạo, súc sinh đạo, Ngạ Quỷ đạo, Tu La đạo! Lục Đạo Thiên nguyên phù! "
Miệng niệm quyết xong, trong tay kết ấn cũng hoàn thành, hai tay nàng tạo thành chữ thập, lại chợt tách ra, trong lòng bàn tay nàng hiện ra sáu ngôi sao màu đỏ thẫm, hai tay nàng đẩy về phía trước, sáu ngôi sao đó cứ thế bay đến chân Linh Tôn.
Sáu ngôi sao quang mang đại thịnh, nhanh chóng vây bắt hắn lại.
Linh Tôn gầm nhẹ một tiếng, từ từ quỳ xuống, một ngụm máu đen từ trong miệng hắn phun ra, mặt mũi hắn toàn mồ hôi, nhưng hai ánh mắt đã không còn đỏ như máu nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt đỡ lấy hắn, gọi nhẹ
" Sư phụ.

"
" Ngươi bị thương? "
Linh Tôn nhìn nàng hỏi
" Không có.


"
Hoàng Bắc Nguyệt nâng Linh Tôn dậy, muốn đỡ hắn lên giường, Linh Tôn cố gắng dùng một cánh tay đẩy nàng ra
" Bắc Nguyệt, rời khỏi ta đi.

"
" Không, ta đã bái ngươi là sư phụ, ngươi cũng đã dạy bảo ta, ta sẽ không rời đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết nói
Nàng muốn ở lại giúp Linh Tôn áp chế ma tính, dù không có cách nào đi nữa, nàng cũng muốn ở lại
Linh Tôn thoáng ngẩn ra nhưng rồi lạnh nhạt nói
" Những gì ta dạy ngươi đều đã hết, đi ra ngoài rèn luyện đối với ngươi cũng có chỗ.

tốt.

"
" Ngươi bị thế này thì sao ta có thể đi? "
" Chuyện của ta không cần bất luận kẻ nào quan tâm.

"
Linh Tôn lãnh đạm liếc nàng một cái

" Lần này ngươi tự mình rời khỏi rừng rậm Phù Quang, ta sẽ không tiễn ngươi.

"
" Sư phụ...!"
Hoàng Bắc Nguyệt thì thào.
" Ngươi có thể không nhận ta làm thầy nữa, điều ta muốn cũng hoàn thành, không nợ nần với bất kì kẻ nào nữa.

"
Linh Tôn vừa nói, từng bước từng bước đi về hướng nội thất
" Sư phụ, chờ ta, ta sẽ quay về.

"
Nghe thanh âm của nàng vang lên, hắn hơi khựng lại bước chân, nhưng rồi vẫn không quay đầu, tiếp tục đi tiếp.
Nếu ai lại gần hắn, mới biết khuôn mặt hắn lúc này thống khổ đến mức nào.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn bóng lưng cô tuyệt đó, rồi cũng quay người rời đi.
Sư phụ, người nhất định chờ ta, cố gắng chịu đựng, ta sẽ quay lại cứu người..


Đọc truyện chữ Full