DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người
Chương 92: 92: Là Ta Thì Cái Gì Cũng Có Thể


Bắc Diệu Quốc, Tề Vương Phủ
" Ta nói nhiều lần rồi, ta sẽ không trở về, cũng sẽ không đăng cơ.

"
Phong Liên Dực lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cho dù là đối mặt với từng người của Tu La thành cùng trừng phạt ma thú, hắn cũng không có một chút biểu cảm dư thừa nào.
Phong Liên Dực liếc mắt ra ngoài cửa, ánh mắt trở nên sắc bén
" Đã đến rồi sao không vào luôn đi.

"
Cửa thư phòng đang đóng chặt, bỗng nhiên "rầm" một tiếng bị đẩy ra, trong nháy mắt gió lạnh liền ập tới.
Quân Ly một thân hắc bào tràn đầy uy nghiêm bước vào, đôi mắt đỏ sậm như máu vô cùng quỷ dị, làm người ta trong lòng sinh ra sợ hãi.
" Ngươi không phải người của Tu La thành, nhúng tay vào việc này làm gì? "
Phong Liên Dực lạnh lùng hỏi.
" Hoàng Bắc Nguyệt đang ở cùng ngươi? "
Trái lại với câu hỏi của hắn, Quân Ly không trả lời, chỉ lạnh nhạt hỏi lại một câu.
Khóe miệng hơi giương lên, đôi mắt tím khẽ động, Phong Liên Dực đắc ý nói
" Đúng vậy, thì sao? "
Trong mắt Quân Ly liền hiện lên tơ máu, sát khí khủng bố trên người cũng xuất hiện, hắc kiếm cũng yên vị trên tay
" Quân Ly các hạ, giờ chỉ cần mang Vương về Tu La thành, không cần phải động thủ là tốt nhất.

"
Minh một bên nhắc nhở.
Quân Ly không nói gì, kiếm trên tay hơi nâng lên, phóng ra một sát chiêu về phía Phong Liên Dực.
Phong Liên Dực cũng nhanh chóng nâng tay lên cuộn một cái, gió ở bên ngoài bỗng nhiên hướng hắn tụ tập lại, gào thét, hình thành một thanh kiếm bằng gió.

Hắn nâng kiếm lên chém một chiêu do Quân Ly phóng tới, đồng thời, bước chân cũng hơi lùi về phía sau.

Quân Ly đúng là khủng bố, với thực lực của hắn hiện tại không phải là đối thủ của Quân Ly
" Vương, hôm nay người nhất định phải trở về Tu La thành.

"
Minh bỗng nhiên cao giọng nói, thân mình nâng lên cao, hắc khí trên người bỗng tuôn ra, trong nháy mắt đã đem cả thư phòng bao phủ.
Phong Liên Dực theo phản xạ lùi về phía sau vài bước, hắn hôm nay nhất định phải trở về ư?
" Nàng lựa chọn ngươi là một sai lầm, hôm nay ngươi phải trở về.

Còn Hoàng Bắc Nguyệt, ta sẽ gặp sau.

"
Quân Ly lạnh lùng thản nhiên nói
Nghe vậy trái tim Phong Liên Dực hơi co thắt lại, hắn nói to
" Ta sẽ không trở về! "
" Ngươi không có quyền lựa chọn.
" Nếu hắn đã nói không muốn thì ta sẽ không làm cho các ngươi bắt hắn rời đi.

"
Trong gian phòng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh như băng vang lên, Minh hơi giật mình nhìn về phát ra tiếng nói.
" Ngươi là ai? Sao vào được đây!? "
" Hắc khí trên người Ma thú trừng phạt của Tu La thành cũng chỉ có thế thôi.

"
Từ sau Hoàng Bắc Nguyệt, một thân ảnh màu đen ung dung đi ra, gương mặt như hoa thanh lệ tuyệt sắc, ánh mắt trong suốt sắc bén, Chiến đao trong tay càng thêm làm nàng nổi bật.
" Hoàng Bắc Nguyệt.

"
Quân Ly âm trầm nói một tiếng.
" Đúng là ta.

"
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, bước lên vài bước sánh vai cùng Phong Liên Dực
" Minh các hạ, trong căn phòng này khắp nơi đều là hắc khí của ngươi mà ta bước vào lúc nào ngươi cũng không biết sao? "
Minh trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này tỏa ra khí tức cường giả ung dung mà cường đại, có thể vô thanh vô thức tiến vào mà không làm ai phát hiện ra thì thực lực...
" Hừm.

"
Hoàng Bắc Nguyệt nâng kiếm lên, chém ra một nhát, hắc khí bao phủ trong căn phòng liền bị cắt ra, ồ ạt phóng ra ngoài.
" Ngươi...! "
Minh sửng sốt không tin vào mắt mình, chỉ một nhát kiếm chém qua loa mà cũng đánh bay được hắc khí của hắn? Nữ nhân khủng bố này từ đâu ra vậy!?
" Nguyệt.

"
Thấy nàng đến Phong Liên Dực vô cùng vui mừng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tay của Hoàng Bắc Nguyệt.
Hành động này đều rơi vào mắt Quân Ly, ánh mắt liền tối lại, tròng mắt đỏ tươi như ác ma đang chảy ra dòng máu cực độc.
Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn qua hắn, cuối cùng hắn cũng không khống chế được a.

Nàng nâng lên thanh kiếm, mũi kiếm sắc nhọn chợt lóe quang mang, gương mặt tinh xảo lạnh lùng nói
" Muốn bắt hắn đi, trước tiên phải hỏi qua ý kiến của ta đã.

"
" Quân Ly các hạ, nữ nhân này...!"
Minh cau mày nhìn sang Quân Ly.
Quân Ly vẻ mặt tối sầm, sát khí âm trầm khủng bố, con ngươi màu máu càng thêm yêu dị
" Hoàng Bắc Nguyệt, tránh xa hắn ra, nếu không đừng trách ta không hạ thủ lưu tình.

"
" Ngươi có giỏi thì lên đi.

"
Hoàng Bắc Nguyệt đồng dạng cũng khiêu khích.
Quân Ly khẽ hừ lạnh, thân ảnh nhanh chóng phóng lại chỗ Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt cũng đạp mũi chân phi đến nghênh chiến, không nương tay chém mạnh xuống một kiếm.
Quân Ly hơi nhíu mày, chặn lại một kiếm, rồi tiếp tục muốn đâm lên vào Hoàng Bắc Nguyệt.
" Không dễ vậy đâu, Lục đạo thiên nguyên phù! "
Quân Ly bước chân vừa động, một ánh sáng chói mắt từ dưới chân dựng thẳng lên, một ngôi sao hình dạng sáu cánh, đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn.
" Hoàng Bắc Nguyệt! "
Quân Ly phẫn nộ gầm lên một tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt cười không để ý, tiếp tục phi lên về phía Minh.
Minh cũng không hề sợ hãi, hắn ở Tu La thành vô cùng lâu, kinh nghiệm tác chiến cũng không yếu.
Minh há mồm, phun ra một đoàn khí đen, dự định cho Hoàng Bắc Nguyệt trong lúc đối phó với đoàn khí này thì hắn sẽ nhân cơ hội cắn nuốt nàng, làm cho nàng nửa người nửa thú.
" Minh, dừng tay! "
Phong Liên Dực thấy vậy liền nhanh chóng phi thân lại ngăn cản.
" Hừ, ta là người dễ sơ xểnh vậy ư, ngươi quá coi thường ta rồi đó.

"
Thanh âm của Hoàng Bắc Nguyệt vang lên, thân ảnh phóng qua đoàn hắc khí, chém xuống một kiếm vào đầu Minh.
Trên đầu truyền đến cảm giác đau, Minh gầm lên phẫn nộ một tiếng, đuôi rồng to lớn quét qua Hoàng Bắc Nguyệt.
Hoàng Bắc Nguyệt chém xong liền nhảy đi, cũng khởi động Lục đạo thiên nguyên phù vây hắn lại.

Máu của Minh vẫn còn chảy trên thanh kiếm, Hoàng Bắc Nguyệt liền lấu ra một chiếc bình, để cho dòng máu chảy vào đó.
" Xong, giờ có thể hoàn thành lời hứa với Âm Hậu rồi.

Minh các hạ, đa tạ nhiều.

"
" Ngươi muốn làm gì? "
Minh hiện giờ vô cùng phẫn nộ muốn xông lên cắn nuốt nữ nhân trước mắt nhưng bị lục đạo thiên nguyên phù vây khống nên không làm gì được.
" Đơn nhiên là giải lời nguyền nửa người nửa thú của các hạ đây.

"
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi vắt chân lên ghế thản nhiên nói.
" Cái gì, sao có thể? "
Ánh mắt Quân Ly lóe lên một tia kinh ngạc.
" Là ta thì cái gì cũng có thể.

"
Hoàng Bắc Nguyệt khí phách nói.
" Dực, đi thôi.

"
" Ừm.

"
Phong Liên Dực gật đầu, rồi một ngọn gió vô hình trong suốt cuốn lấy hai người họ rồi biến mất..


Đọc truyện chữ Full