DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 177

Chương 177

Thế nhưng đúng lúc này một luồng khí thế lớn mạnh truyền từ phía xa tới, sau đó, giọng nói lạnh lùng vang vọng: “Thanh Dương, ông cũng coi thường môn quy sao?”

“Đạo Giới, ông cũng bao che cho tên nghịch đồ này sao?”, Thanh Dương Chân Nhân nhìn về một hướng.

“Cơm có thể ăn bừa nhưng lời nói thì không thể nói bừa”, Đạo Giới thản nhiên đáp, “Tề Hạo đồ nhi của sử dụng Thiên Lôi Chú trên Phong Vân Đài là thật, hãm hại linh thú tông môn cũng là thật, còn Trương Phong Niên mặc dù bị phế đi tu vi và bị đuổi xuống núi nhưng dù sao cũng cùng hàng với ông, có thể coi là trưởng lão của Hằng Nhạc Tông. Đồ nhi của ông đánh ông ta bán sống bán chết. Nếu luận tội thì ông nghĩ Tề Hạo còn cơ hội được sống sao?”

“Ông…”, giống như vẻ mặt của Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân bị Đạo Giới nói cho tới mức không thể phản bác lại.

“Nếu nói đồ nhi của ông gan to bằng trời thì ông có dám nói mình không có trách nhiệm không?”, lời của Đạo Giới lại vang lên mang theo ý chỉ trích Thanh Dương Chân Nhân, “Là sư phụ thì trước tiên cần dạy đồ đệ làm người chứ không phải dạy hắn khoa trương hống hách”.

“Hay lắm, vỗ tay”, chỉ có mình tên béo Hùng Nhị lúc này là mặt mày dãn ra, vỗ tay đôm đốp.

Nhìn sang Thanh Dương Chân Nhân, sau khi bị Đạo Giới chỉ trích, mặt ông ta nóng bừng cả lên.

Nói về Đạo Giới thì ông ta và Đạo Giới cùng vai vế với nhau, bị dạy dỗ như vậy đối với ông ta mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn, thế nhưng Đạo Giới nói có lý, Tề Hạo khoa trương hống hách gây nên hậu hoạ như ngày hôm nay, người làm sư tôn như ông ta sao có thể không liên quan được?

Quả vậy, sư phụ đưa vào tông môn nhưng tu hành phải do cá nhân từng người. Có điều thân làm sư phụ lại dạy ra một đồ đệ thế này quả thực là mất mặt.

Thanh Dương Chân Nhân hít vào một hơi rồi lại cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ, ném túi đựng đồ xuống đất: “Thả người”.

Diệp Thành không thả người luôn mà liếc mắt với Hùng Nhị đứng bên dưới chiến dài.

“Hiểu”, Hùng Nhị nhảy lên chiến đài, nhặt ngay lấy túi đựng đồ, mở ra nhìn vào bên trong rồi mới gật đầu với Diệp Thành: “Một trăm nghìn linh thạch, không hơn không kém”.

“Thật sao?”, các đệ tử bên dưới nghe vậy thì kinh ngạc, chỉ muốn nhảy lên. Một trăm nghìn linh thạch đối với bọn họ mà nói quả là một con số đến nghĩ còn không dám nghĩ tới.

“Còn không thả người?”, Thanh Dương Chân Nhân rít lên.

“Đồ nhi của người còn chưa nói cho con biết Trương Phong Niên tiền bối ở đâu”, Diệp Thành nhướng vai.

Thanh Dương Chân Nhân tức muốn nổ phổi, ông ta lập tức biến ra một đạo linh quang đánh vào người Tề Hạo đã ngất đi từ bao giờ.

Có ngoại lực tác động, Tề Hạo từ từ mở mắt. Thấy Thanh Dương Chân Nhân, hắn như thấy phao cứu mạng: “Sư tôn, sư tôn cứu con với”.

Bốp!

Thanh Dương Chân Nhân phẫn nộ phất vạt áo bạt cho Tề Hạo một cái dù đang ở khoảng cách xa: “Nghiệt đồ, ngươi nhốt Trương Phong Niên ở đâu?”

Tề Hạo bị bạt cho ngẩn người, sau khi phản ứng lại hắn mới nói bằng giọng bất định thần chí: “Ở…ở sau núi ạ”.

Sau khi nói xong, hắn lại ngất lịm đi.

“Giờ có thể thả người rồi chứ?”, Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành với con mắt sắc lạnh.

Hôm đó Cát Hồng trên Phong Vân Đài cũng trở thành trò cười, còn Thanh Dương Chân Nhân hôm nay cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

Đọc truyện chữ Full