DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 209

Chương 209

“Đương nhiên”, Từ Phúc nói, “bên trên viên linh đan trong tay ngươi có một đường vân, thể hiện đó chính là linh đan một vân, nếu như bên trên có hai đường vân thì là nhị vân linh đan, cứ vậy, số vân càng nhiều thì càng thể hiện linh đan ở cấp cao hơn”.

“Trưởng lão, linh đan cao nhất mà người luyện chế được có mấy vân ạ?”, Diệp Thành hiếu kỳ hỏi.

“Cao nhất là linh đan bốn vân”, Từ Phúc không giấu gì, cứ thế vuốt râu nói: “Ta từng hợp tác với lão già Đan Thần kia, từng luyện ra linh đan năm vân”.

“Vậy Thiên Tịch Đan có mấy vân ạ?”, vì Diệp Thành rất tò mò nên hắn không nghĩ quá nhiều, cứ thế lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Từ Phúc cau mày, nhìn Diệp Thành: “Ngươi còn biết đến Thiên Tịch Đan?”

Diệp Thành ho hắng một tiếng, hắn gại mũi: “Con mới biết cách đây mấy ngày, con và Hùng Nhị có tới chợ đen U Minh, con cũng nghe người ta nói thôi”.

Từ Phúc thu lại ánh mắt thăm dò, ông ta vẫn trả lời câu hỏi của Diệp Thành: “Thiên Tịch Đan là linh đan có đẳng cấp cao nhất mà ta biết, nếu tính theo số vân thì nó có sáu vân”.

“Thiên Tịch Đan rất khó luyện chế sao ạ?”, Diệp Thành thắc mắc, “tiền bối Đan Thần lợi hại như vậy mà cũng không luyện ra sao ạ?”

Từ Phúc nhìn Diệp Thành không mấy dễ chịu: “Mỗi một loại linh đan đều có đan phương tương ứng, không có đan phương của Thiên Tịch Đan, cho dù là Đan Thần cũng không biết luyện chế thế nào, mà kể cả có đan phương thì ta e rằng cũng không tìm đủ được linh thảo cần cho quá trình luyện chế Thiên Tịch Đan”.

“Trương Lão kia không biết là ai hay thế lực phương nào lấy đi Không Minh….”

“Sao ngươi nói nhiều thế nhỉ?”, Từ Phúc đạp cho Diệp Thành một cái tới trước lư luyện đan: “Đó là việc mà ngươi nên quan tâm à?”

Nói rồi, Từ Phúc lấy một quyển cổ quyển ném cho Diệp Thành rồi mắng: “Đây là đan phương của Hồi Huyền Đan, ngươi nghiên cứu cho kỹ, lĩnh hội xong rồi thì luyện đan tử tế cho ta, đừng có lười nhác”.

Diệp Thành gại mũi, hắn khẽ khàng lật mở đan phương của Hồi Huyền Đan kia.

Không nhìn thì không biết chứ vừa nhìn đã phải giật mình.

Diệp Thành lật xem một lượt rồi mới phát hiện luyện đan còn phức tạp hơn luyện chế Ngọc Linh Dịch rất nhiều, yêu cầu về kiểm soát lửa quá cao, cho dù là một chu trình nhỏ thôi cũng không được xảy ra sai sót, chỉ cần nhỡ tay cũng có thể dẫn tới thất bại.

“Đây mới chỉ là linh đan một vân”, Diệp Thành tặc lưỡi.

Có điều vì trở thành luyện đan sư, khó khăn này cũng không thể khiến hắn từ bỏ. Hắn vừa lĩnh hội đan phương, trong đầu vừa nhớ lại cảnh trước đó Từ Phúc luyện đan, cứ thế kết hợp lại với nhau.

Ở phía cách đó không xa, Từ Phúc nằm trên ghế nhàn nhã, chốc chốc lại nheo mắt nhìn Diệp Thành.

Biết trời sắp tối, Diệp Thành mới đặt đan phương xuống.

Hắn cũng giống Từ Phúc, chợp mắt một lúc. Cảnh tượng Từ Phúc luyện chế Hồi Huyền Đan không ngừng hiện lên trong đầu hăn.

Không biết từ bao giờ hắn mới từ từ mở mắt, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi triệu gọi chân hoả, đẩy nó vào trong lư luyện đan, sau đó tiếp tục cho vài cây linh thảo vào bên trong lư.

Vì trước đó từng có kinh nghiệm luyện chế Ngọc Linh Dịch nên hắn cũng thuần thục hơn trong quá trình kiểm soát ngọn lửa.

Chẳng mấy chốc, phần tinh tuý của từng cây thảo dược được hắn luyện ra, sau đó lại có thêm nhiều thảo dược được cho vào trong lư.

Có điều hắn vẫn đánh giá quá thấp sự phức tạp của luyện đan. Lần đầu luyện đan nên đương nhiên không tránh khỏi rối chân rối tay, do đó mà kiểm soát ngọn lửa chưa được chuẩn xác.

Đọc truyện chữ Full