DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 242

Chương 242

Tử Huyên né đòn hiểm một cách dễ dàng.

“Còn nữa”, Diệp Thành mỉm cười, hắn lên gối.

Tử Huyên vung tay chặn lại đòn đá bằng gối của Diệp Thành.

“Đừng coi thường ta”, bàn tay Diệp Thành biến hoá tạo thành hình móng vuốt của diều hâu.

Có lẽ vì tốc độ của hắn quá nhanh hoặc có lẽ do Tử Huyên chỉ có một tay nên không kịp chặn Diệp Thành lại. Bàn tay Diệp Thành cứ thế đánh một đòn trúng ngực Tử Huyên.

Hự!

Diệp Thành há miệng, mặc dù còn cách bộ y phục nhưng hắn vẫn có cảm giác về phần da thịt mềm mại kia. Cũng có thể vì đây là lần đầu tiên hắn đánh vào vị trí đó của một nữ nhân nên mới có cảm giác như vậy.

Đòn đánh này khiến Tiểu Linh Viên không còn yên tĩnh nữa.

Bốp!

Ngay sau đó, một cái tát chói tai vang lên, Diệp Thành còn đang ngây người trong cảm giác nghĩ về phần ngực mềm mại của nữ nhân thì đã bị Tử Huyên giáng cho một cái tát đau đớn vào mặt.

Ôi!

Rát quá!

Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, uy lực của cái tát này rõ ràng khiến hắn phải há hốc miệng bất ngờ, khuôn mặt của hắn bị đánh cho méo xệch cả đi, đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy toàn sao là sao.

Có điều vẫn chưa hết.

Không đợi Diệp Thành đứng vững, hắn mới chỉ ngẩng đầu đã nhận ngay một tát vào phần mắt trái vốn đang hoa cả đi.

Diệp Thành lảo đảo lùi về sau, cứ thế ngây người tại chỗ, còn Tử Huyên cũng không biết vì mệnh lệnh đặt ra hay vì lý do khác mà cứ thế xông lên, liên tiếp tung đòn.

“Dừng, dừng, dừng”, Diệp Thành vội lùi về sau và xua tay liên tục, hắn dùng mật thuật ngăn lại đòn tấn công của Tử Huyên.

Lại nhìn sang Tử Huyên lúc này, bàn tay giơ lên cứ thế dừng giữa không trung, vả lại hướng đánh rõ ràng là nhằm về phía mặt Diệp Thành. Diệp Thành chắc chắn rằng nếu như hắn không kịp hô lên thì cái tát của Tử Huyên chắc chắn sẽ giáng trúng mặt hắn.

“Mẹ ơi, thôi ngoan nào”, Diệp Thành lắc lắc đầu, mặt hắn nóng ran, một bên mắt tím đen như mắt gấu trúc: “Ra tay ác liệt quá”.

Có điều, Tử Huyên không có bất cứ phản ứng nào, nó cứ thế đánh chủ nhân thảm bại liên tục, còn mình lại như không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm, trời vừa sáng, Hùng Nhị và Đường Như Huyên đã tới đây. Trông bên mắt tím đen như gấu trúc và khuôn mặt đỏ bừng hằn lên dấu tay của Diệp Thành mà Hùng Nhị sững người.

“Chuyện gì thế này?”, Hùng Nhị vội chạy tới, hắn nhìn Diệp Thành bằng tôi mắt ti hí: “Ai đánh ngươi đến mức này?”

“Đừng nói nữa, để ta yên đi”.

“Hình nộm?”, Đường Như Huyên ở bên trông thấy Tử Huyên mà không khỏi bất ngờ.

“Ngươi mua hình nộm thật rồi sao?”, trong Tiểu Linh Viên, Hùng Nhị ngạc nhiên thét lên, “ngươi lấy đâu ra tiền vậy? Lại còn là hình nộm nữ nhân nữa”.

 

Đọc truyện chữ Full