DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 267

Chương 267

Lúc này, la bàn lại di chuyển. Diệp Thành cố chen vào trong, thấy hồi đấu thứ hai còn chưa kết thúc thì thở phào.

Thấy Diệp Thành quay lại, đệ tử xung quanh bất ngờ.

“Mới đó mà đã hồi phục rồi sao? Khả năng hồi phục của tên này cũng thật khác thường”.

“Chỉ là vết thương hồi phục chứ khí tức còn yếu lắm”.

Diệp Thành không quan tâm tới những lời đồn đại xung quanh, hắn nhanh chóng về lại vị trí ngồi của mình. Có điều, hắn vừa ngồi xuống thì liền bắt gặp ánh mắt khác thường bên cạnh mình.

Gã thanh niên uống rượu chếnh choáng say đã tỉnh và còn trợn mắt nhìn hắn từ đầu tới chân, chẳng nói lời nào khiến hắn cảm thấy ái ngại.

“Tiểu tử, có phải ngươi có chân hoả không?”, gã thanh niên kia dứt lời, Diệp Thành chợt nheo mắt. Việc hắn có chân hoả rất ít người biết, đến cả Sở Huyên cũng không nhận ra, thế mà tên sâu rượu này có thể nhìn thấu sao?

“Không có”, Diệp Thành đảo mắt, lắc đầu quầy quậy.

Hừ!

Gã thanh niên kia hắng giọng như thể không có chuyện gì xảy ra, sau đó lảo đảo đứng dậy, câu nói sau đó của hắn suýt thì khiến Diệp Thành tức mà chết: “Ta tìm người kiểm chứng”.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành vội tiến lên trước, chặn ngay thanh niên kia lại, một tên trông nát rượu thế này thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hôm đó chẳng phải Hùng Nhị cũng định nói với Hoàng Thạch Chân Nhân để kiểm chứng hắn sao?

Hắn phải ngăn tên này lại, nếu lỡ cái miệng tên kia không giữ được thì việc hắn có chân hoả chắc chắn sẽ bị bại lộ.

“Xem kìa, xem kìa, thừa nhận rồi chứ gì?”

“Ta có, có việc gì?”

“Vậy ngươi có biết luyện đan không?”, gã thanh niên kia có vẻ tỉnh táo hơn vài phần, chớp chớp mắt nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành nhướng mày: “Chỉ biết chút thôi”.

“Có thể luyện chế linh đan hai vân không?”

“Việc này thì ngươi tìm Từ Phúc đi, ta làm không được”, Diệp Thành vội lắc đầu, “ta chỉ là một tên đệ tử bình thường thôi”.

“Không sao, ta có đan phương, ta chuẩn bị đủ linh thảo cho ngươi, ngươi luyện cho ta là được”, gã thanh niên kéo tay Diệp Thành một cách dứt khoát khiến Diệp Thành đang trong trạng thái thất thần chợt tỉnh lại.

“Ngươi có đan phương?”, nghe tới đan phương, Diệp Thành chợt sáng mắt.

Hắn ta là luyện đan sư, đan phương đối với hắn mà nói là bảo bối kỳ diệu, thế nhưng dù là vậy thì hắn vẫn nhìn gã thanh niên kia với vẻ mặt khó tin. Một tên nát rượu thế này dù nhìn thế nào cũng không thấy đáng tin.

“Nào nào, ta cho ngươi xem xem”, nói rồi, gã thanh niên từ từ mở túi đựng đồ ra, chỉ sợ người khác nhìn thấy.

Diệp Thành cúi đầu, chớp mắt nhìn vào bên trong, quả thực là có một tấm da thú, bên trên đều là những văn tự dày đặc, hắn có thể trông thấy ba chữ viết hoa “Linh Nguyên Đan”.

“Tên này có đan phương thật”.

Đọc truyện chữ Full