DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 391

Chương 391

Ngay sau đó cả bốn tên quỳ xuống đất một hồi rồi mới đứng dậy, tất cả đều đảo mắt nhìn trận đại chiến ở cách đó không xa. Bọn chúng hướng ánh mắt về phía Dương Bân, đương nhiên chúng muốn dùng mười tám đạo Thiên Linh Chú này để giữ chân Dương Bân lại.

“Là ngươi”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

Rầm!

Ầm! Đùng!

Cuộc đại chiến vẫn diễn ra vô cùng căng thẳng. Mặc dù Tử Huyên cũng đã là hình nộm Huyền Cấp, có cơ thể rắn rỏi, càng có khả năng thi triển bí thuật mật pháp, không hề bị tiêu hao năng lực, cứ ra tay là tung ra đại chiêu.

So với nó thì Dương Bân và Tề Dương lại thảm hại hơn nhiều. Mặc dù đều là đệ tử chân truyền nhưng đánh lâu rồi đương nhiên cũng sẽ bị tiêu hao năng lượng, lâu dần bị Tử Huyên đánh cho không có cơ hội đáp trả.

“Tử Huyên, đánh tên Dương Bân kia lại đây cho ta”, Diệp Thành nhẩm niệm ra lệnh cho Tử Huyên.

Tử Huyên nhận lệnh, chưởng đánh vốn dĩ hướng về phía Tề Dương thì lập tức đánh về phía Dương Bân. Dương Bân không kịp phòng bị nên bị một đòn vừa rồi của Tử Huyên đánh bay đi, còn hướng bay lại về phía bọn Diệp Thành.

Bắt đầu.

Tạ Vân là tên đầu tiên xông lên, hắn ngự động linh kiếm chém ra từng đạo kiếm hồng.

“Không biết tự lượng sức”, Dương Bân sau khi đứng vững thì vung tay gạt bay linh kiếm kia của Tạ Vân.

Vù, vù!

Hùng Nhị vung gậy răng sói.

Bịch!

Dương Bân hất tay, tung chưởng khiến Hùng Nhị ói ra máu và lùi về sau.

“Còn có ta”, Hoắc Đằng cũng đã di chuyển tới, hai cái búa trong tay hắn cũng giơ quá đỉnh đầu nhưng ngặt nỗi khoảng cách về thực lực quá lớn nên hắn vẫn bị Dương Bân đánh lùi về sau.

Gừ!

Tiếng gầm của thú vang lên, Diệp Thành như con vượn dữ nhảy tới.

“Muốn chết”, Dương Bân lạnh giọng chỉ điểm.

Phụt!

Diệp Thành không né tránh, hắn chấp nhận chịu trúng chỉ điểm của Dương Bân, trên cơ thể bị đánh thủng một lỗ, máu tươi trào ra. Vừa đáp đất, hắn đã như con hổ lao thẳng về phía người Dương Bân, tiếp sau đó là thuật chiến đấu gần bá đạo của Thú Tâm Nộ được thi triển.

Gừ!

Gừ!

Diệp Thành như mãnh hổ hạ sơn, ra tay với những chiêu thức dị thường, lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Mặc dù thực lực có thể áp đảo Diệp Thành nhưng những chiêu thức dị thường của Diệp Thành lại khiến Dương Bân trở tay không kịp.

Cút!

Sau khi trúng một chưởng của Diệp Thành, Dương Bân đáp lại một chưởng khiến Diệp Thành ngã nhào.

Đọc truyện chữ Full