DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 478

Chương 478

Nói tới đây, Diệp Thành nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi thăm dò: “Hay là người đi theo hộ tống cô đều bị lão ta diệt rồi?”

Khụ khụ!

Nói tới việc này, Thượng Quan Ngọc Nhi lại ho hắng: “Là ta chuồn giữa đường, vừa mới chạy chưa được bao xa đã bị tóm tới đây và bị nhốt trong cái lò luyện đan đáng chết này ba ngày rồi”.

“Đúng là đen đủi”.

“Còn ngươi? Sao lại bị bắt vào đây?”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc nhìn Diệp Thành.

“Ta ấy à?”, Diệp Thành ho hắng: “Ta chỉ là một tản tiên, nửa đêm ngủ không ngon giấc ra ngoài ngắm trăng, cứ thế đi mải miết thì bất giác tới đây”.

“Ta tin ngươi có mà lạ”, Thượng Quan Ngọc Nhi liếc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.

Thượng Quan Ngọc Nhi vừa dứt lời, trên đỉnh lò luyện đan đã bị đẩy ra, bên trên đó xuất hiện một khuôn mặt trơ xương với đôi mắt u ám: “Xem ra các ngươi nói chuyện rất vui vẻ”.

“Lão già đáng chết, mau thả ta ra, nếu không thì nhà Thượng Quan ta sẽ giết chết ông”, Thượng Quan Ngọc Nhi tức tối hét lên. Nếu không phải toàn thân bị cấm cố thì cô nhất định sẽ lao chồm lên như con hổ mẹ.

Nghe cô ta hét vậy, Diệp Thành cũng hét lên theo: “Lão già kia, ta khuyên ông nên biết điều đi, ta chính là người của Thiên Huyền Môn, ông dám đụng tới thì Thiên Huyền Môn sẽ không tha cho ông”.

“Mau thả bọn ta ra”.

“Có tin sư phụ của ta tới cho ông một trận không hả?”

Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi giống như ăn phải thuốc súng, cứ thế mắng chửi xối xả.

Có điều từ đầu tới cuối, lão già mặc đồ tím kia chỉ nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy hứng thú như nhìn con rối vậy, còn những câu nói hù doạ kia chẳng đáng để vào đầu.

Không biết mất bao lâu, Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi mới ho hắng vì khô cổ mà dừng lại.

“Chửi xong rồi à?”, lão già mặc đồ tím nhếch miệng cười: “Vậy thì tiếp theo ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi bữa tiệc thật thịnh soạn. Không lâu sau đó các nươi sẽ trở thành hai linh hồn trong Thị Huyết Nguyên Đan của ta”.

Nói rồi, lão ta hắng giọng và đóng nắp lò lại.

Ngay sau đó, ngọn lửa màu đỏ rực bên trong lò luyện đan bắt đầu cháy bừng lên. Ngọn lửa lập tức nhấn chìm Diệp Thành và Thượng Quan Ngọc Nhi.

“Xong rồi, lão già chết tiệt này muốn luyện hoá chúng ta”, Thượng Quan Ngọc Nhi thấy vậy thì mặt mày thay đổi hẳn.

“Đáng chết”, sắc mặt của Diệp Thành cũng hết sức khó coi, hắn vốn dĩ có tiên hoả hộ thể, ngặt nỗi hiện giờ lại bị đạo linh phù màu đỏ kia phong ấn vùng đan hải, đến cả tiên hoả cũng không thể nào thoát ra ngoài.

Rất nhanh sau đó, cảm giác nóng rực lan khắp cơ , Diệp Thành chỉ cảm thấy mình như đang bị nướng trong chảo lửa.

Phía đối diện, tình trạng của Thượng Quan Ngọc Nhi cũng chẳng khá hơn là mấy, vả lại dưới ngọn lửa đỏ rực kia, bộ y phục màu trắng của cô ta dần hoá thành tro, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nà.

Thấy vậy, Diệp Thành thẫn thờ. Hắn không ngờ rằng y phục của mình cũng đang bị thiêu đốt.

“Ngươi nhìn cái gì?”, thấy Diệp Thành cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể mình, Thượng Quan Ngọc Nhi trừng mắt với hắn, khuôn mặt cũng đỏ lên thấy rõ.

Đọc truyện chữ Full