DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 502

Chương 502

“Chân hoả của ngươi còn có linh trí nữa, tính khí cũng không phải dạng vừa đâu!”, lần này hai mắt Gia Cát Vũ trợn tròn, nhìn chằm chằm bụng dưới Diệp Thành, vì Tiên Hoả của Diệp Thành đã bay về vùng Đan Hải của hắn.

“Tiền bối không sao chứ?”

“Không sao, không sao”, lão già Gia Cát Vũ xua tay, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm phần bụng dưới của Diệp Thành.

Diệp Thành bị lão ta nhìn như vậy thì toàn thân không được tự nhiên, cảm giác như hắn không mặc quần áo trước mặt lão ta vậy, bí mật gì cũng không giấu được, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp.

“Tiểu tử, chân hoả của ngươi từ đâu mà có?”, cuối cùng ánh mắt của lão ta vẫn di chuyển từ phần bụng dưới của Diệp Thành lên khuôn mặt hắn.

“Co sinh ra đã có”.

“Sinh ra đã có”, Gia Cát Vũ vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm: “Không ngờ chân hoả của tiểu tử này còn có phẩm cấp cao hơn chân hoả tam muội của Đan Thần, nhưng sao ta chưa bao giờ nghe nói trên đời có chân hoả màu vàng nhỉ? Là kiến thức của ta nông cạn sao? Chân hoả màu vàng này chưa biết chừng thật sự có thể luyện hoá Vu Chú ấy chứ”.

Thấy Gia Cát Vũ lẩm bẩm một mình, Diệp Thành thăm dò gọi thử một tiếng: “Tiền bối?”

Nhưng lão ta không đáp lại, vẫn lẩm bẩm một mình.

Thấy thế, Diệp Thành đảo mắt rồi lặng lẽ lùi lại một bước, nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị chuồn đi.

“Đi đâu?”, Gia Cát Vũ phản ứng lại, lập tức kéo Diệp Thành về lần thứ ba.

“Tiền bối còn có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì to tát, nhưng có một việc nhỏ”, Gia Cát Vũ vuốt râu dưới cằm: “Theo lý mà nói thì ta nên đánh ngất ngươi sau đó cướp hết bảo bối của ngươi, nhưng ta đây tốt bụng tha cho ngươi một lần! Để báo đáp, ngươi phải giúp ta một việc”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Đây là quy luật gì vậy?”

Nhưng Diệp Thành cũng chỉ oán thầm trong lòng, đương nhiên không dám nói ra, người ta đã nói không cướp rồi, hắn còn có thể hy vọng xa vời gì nữa?

“Ừm thì tiền bối à! Giúp cũng được, nhưng mấy ngày nữa được không, con còn có việc”, Diệp Thành cười hì hì nhìn lão già Gia Cát Vũ: “Con phải tham gia cuộc thi của tam tông, đi muộn thì không kịp mất”.

“Cuộc thi của tam tông?”, lão già Gia Cát Vũ nhướng mày quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới: “Ngươi là tu sĩ cảnh giới Nhân Nguyên, cuộc thi của tam tông liên quan gì đến ngươi?”

“Con đến Chính Dương Tông tìm sư phụ”.

“Không sao, vẫn kịp, nếu thuận lợi thì nửa ngày là đủ. Khi nào xong việc chúng ta cùng đến Chính Dương Tông, ta cũng muốn được thấy Huyền Linh Chi Thể trong truyền thuyết”.

“Nói vậy nghĩa là tiền bối cũng được Chính Dương Tông mời?”, Diệp Thành thăm dò nhìn lão già Gia Cát Vũ.

“Không phải”, Gia Cát Vũ ngoáy lỗ tai: “Đến xem náo nhiệt thì chúng cũng không ngăn được ta đúng không? Dù sao ta cũng là nhân vật có tiếng ở Đại Sở, không nể mặt ta thì ta cho chúng biết tay”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, có cảm giác mình đã rơi xuống hố.

Sau vài câu trò chuyện, cuối cùng hắn cũng hiểu lão già gian giảo trước mắt này đâu phải kiểu bất cần, không màng thế sự, lão ta chính là một người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Nếu lão ta đến Chính Dương Tông e rằng Chính Dương Tông sẽ phái một trăm tám mươi trưởng lão đi theo lão ta, nếu mất bảo bối thì đúng là thiệt thân.

“Đi thôi, đi thôi”, Gia Cát Vũ đã túm lấy Diệp Thành, bước vào hư không, biến mất trên bầu trời như một tia thần hồng.

Đọc truyện chữ Full