DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 513

Chương 513

Thế nhưng lời này của Ngô Trường Thanh đến tai Gia Cát Vũ và Bích Du lại khiến bọn họ không khỏi bất ngờ.

“Ngươi từng là đệ tử của Chính Dương Tông sao?”, Gia Cát Vũ mặt mày hết sức thú vị, tới bây giờ ông ta mới biết tiểu bối ở cảnh giới Nhân Nguyên tới đây cùng mình từng là đệ tử của Chính Dương Tông.

“Vâng”, Diệp Thành khẽ gật đầu.

“Sao ngươi không nói cho ta biết?”

“Người cũng không hỏi mà”.

“Được rồi”, tiếng cười của Thành Côn át đi, ông ta không muốn nghe Diệp Thành và Gia Cát Vũ lảm nhảm thêm nữa.

“Gia Cát tiền bối, Chính Dương Tông đã chuẩn bị chỗ ở cho tiền bối xong xuôi cả rồi, mời tiền bối nghỉ lại đêm nay, sáng mai cuộc so tài của tam tông mới chính thức diễn ra”, Thành Côn nhìn Gia Cát Vũ với vẻ mặt tươi cười giả tạo.

“Vậy ta không làm phiền nữa”, Gia Cát Vũ nói rồi dẫn Bích Du rời đi.

“Ồ, đúng rồi”, đi được hai bước, Gia Cát Vũ quay đầu lại chỉ về phía Diệp Thành: “Tiểu tử này tới đây tìm sư phụ, là Sở Huyên của Hằng Nhạc Tông, phiền mọi người đưa hắn qua đó”.

Nói rồi, Gia Cát Vũ bay vào hư không. Sau khi ông ta rời đi, vài trưởng lão ở bên mới liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ hiểu ý nên cũng âm thầm đi về phía Gia Cát Vũ. Đúng như Diệp Thành dự đoán, lão già không yên phận Gia Cát Vũ đến Chính Dương Tông nhất định sẽ là đối tượng được chú ý nhiều nhất.

Sau khi mấy người rời đi, Thành Côn mới liếc nhìn Diệp Thành vẫn đang còn đứng tại chỗ, bộ dạng cao cao tại thượng, uy thế chèn ép khiến Diệp Thành khó thở: “Ngươi đã vào Hằng Nhạc Tông?”

Diệp Thành thần sắc không đổi, hắn khẽ gật đầu. Đây là lần đầu tiên hắn gặp chưởng giáo của Chính Dương Tông, trước đây hắn vẫn luôn ở ngoại môn Chính Dương Tông nên căn bản không có cơ hội gặp Thành Côn, nhưng hiện giờ gặp rồi thì hắn mới thấy rằng Thành Côn và Ngô Trường Thanh cùng một giuộc, đều là loại người cao cao tại thượng.

Phía này, Thành Côn nheo mắt, ông ta chỉ dặn dò qua loa: “Người đâu, đưa hắn tới nơi nghỉ ngơi của Hằng Nhạc Tông, Vọng Nguyệt Các”.

“Để con đi ạ”, ngay sau đó một giọng nói vang lên, đó chính là đệ tử đứng sau Ngô Trường Thanh, khuôn mặt hắn trắng trẻo, đôi môi mỏng dính trông hết sức hà khắc, trông mặt có vẻ khôi ngô nhưng lại có đôi mắt phượng xếch lên rất dài.

Người này nếu nhìn kỹ thì chẳng phải là Triệu Khang sao? Hôm đó khi Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông hắn ta liên tiếp làm khó Diệp Thành hết lần này tới lần khác.

Sau một tháng Diệp Thành bị đuổi khỏi Chính Dương Tông, hắn ta đã vượt qua được thử thách vào được nội môn.

Trước đó, khi thấy Diệp Thành hắn ta đã khó chịu rồi. Thế nhưng vì chưởng giáo và Gia Cát Vũ nói chuyện nên hắn không tiện chen vào. Hiện giờ cần người đưa Diệp Thành tới Vọng Nguyệt Các, hắn ta mới dũng cảm đứng ra.

“Diệp sư huynh, hy vọng huynh vẫn khoẻ”, Triệu Khang nhìn Diệp Thành, nở nụ cười khiến người ta nhìn mà khó chịu.

“Cảm ơn Triệu sư đệ đã quan tâm”, đôi mắt Diệp Thành xa xăm, nói chính xác thì hắn chẳng thể hiện thái độ gì.

Sau nụ cười đó, Triệu Khang liền giơ tay ra: “Diệp sư huynh, xin mời”.

Diệp Thành không nói gì chỉ nhìn về phía lầu các mà Thành Côn nói, có lẽ phía Sở Huyên đang ở đây.

Diệp Thành và Triệu Khang rời đi, Thành Côn mới liếc mắt sang Ngô Trường Thanh ở bên, hỏi: “Đệ vừa nói hắn ta vì bị phế bỏ vùng đan điền nên mới bị đuổi khỏi Chính Dương Tông sao?”

“Đúng là vậy”, Ngô Trường Thanh gật đầu.

Đọc truyện chữ Full