DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 533

Chương 533

Lúc này Diệp Thành mới nhìn thấy từng bóng người trong không trung, người nào người nấy ngự không phi hành, quanh người có linh quang bao phủ giống như từng viên tinh thần vậy.

“Hỏng rồi”, Diệp Thành thầm nghĩ, hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, đêm khuya mà Chính Dương Tông bày ra trận thế lớn như vậy thì nhất định là đang tìm người, nói chính xác là đang tìm hắn và Gia Cát Vũ.

Nghĩ vậy, Diệp Thành vội di chuyển định nhảy khỏi ngọn núi đó.

Thế nhưng Diệp Thành còn chưa kịp di chuyển thì mười mấy bóng hình đã rẽ không trung đáp tới, chớp mắt đã đứng trên ngọn núi, nếu quan sát kỹ thì còn có thể thấy Dương Đỉnh Thiên, Sở Huyên, Đạo Huyền Chân Nhân và vài trưởng lão phía Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông cũng có mặt trong đó.

“Diệp Thành, ngươi còn dám quay về?”, Ngô Trường Thanh nạt nộ, khí thế mạnh mẽ xuất hiện khiến Diệp Thành suýt chút nữa thì nằm bò ra đất.

“Ngô trưởng lão, không có chứng cứ sao có thể nhận định là do đồ nhi của ta làm, trưởng lão coi như ta không tồn tại sao?”, Sở Huyên lạnh giọng, khí thế thể hiện ra cũng chẳng kém cạnh Ngô Trường Thanh, cô giúp Diệp Thành giải đi khí tức đang đè nén trên cơ thể hắn.

“Vậy ta phải nghe xem hắn định nói gì”, Ngô Trường Thanh cười lạnh lùng.

“Nếu như là hắn thì đương nhiên sẽ cho ông câu trả lời xác đáng”, Sở Huyên đối đầu sau đó nhìn sang Diệp Thành, hỏi: “Diệp Thành, không phải con bị Gia Cát Vũ tiền bối đưa đi sao? Sao lại ở đây?”

“Tiền bối nói tiền bối còn có việc sau đó thì biến mất, để con ở lại đây”, khả năng giả vờ của Diệp Thành lập tức được tận dụng triệt để, hắn diễn hết sức nhập vai, bày ra bộ dạng vô hại, cho dù là ai nhìn vào cũng nghĩ hắn là một đứa trẻ ngoan.

“Gia Cát Vũ đi rồi thì sao ngươi lại không về Nguyệt Vọng Các?”, Ngô Trường Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

“Con ở đây ngắm sao”.

“Ngắm sao…”, Ngô Trường Thanh nghe câu hỏi của Diệp Thành thì tức tối không bật ra nổi thành lời. Chính Dương Tông loạn cả lên như vậy, hắn còn có tâm trạng ở đây ngắm sao, vả lại, nửa đêm còn chạy tới ngọn núi này ngắm sao, nói ra ai tin?

“Sư phụ, rốt cục có chuyện gì vậy ạ?”, Diệp Thành cố tình bày ra bộ dạng khó hiểu nhìn Sở Huyên.

“Người ta bị mất đồ. Ồ, nói chính xác là có kẻ lén xông vào cấm địa của người ta cho nên cả thiên hạ này bị coi là kẻ trộm”, Sở Huyên nhướng vai, lời nói rõ vẻ giễu cợt: “Người không ở chỗ nghỉ ngơi đều có thể là kẻ trộm, cho nên người ta cho rằng con cũng là kẻ đáng nghi ngờ”.

Ôi chao!

Nào ngờ Sở Huyên vừa nói xong, Diệp Thành đã rướn cổ lớn giọng, khiến không chỉ Sở Huyên mà còn cả Ngô Trường Thanh và mấy người phía Dương Đỉnh Thiên giật mình.

“Ngô trưởng lão, Chính Dương Tông còn có cấm địa sao?’, Diệp Thành tỏ ra kinh ngạc nhìn Ngô Trường Thanh: “Trước đây khi con ở Chính Dương Tông còn chưa bao giờ nghe nói tới”.

“Ngươi cũng không nhìn lại xem mình có thân phận thế nào, ngươi có tư cách để biết sao?”, Ngô Trường Thanh lạnh giọng.

“Nói cũng đúng”, Diệp Thành xuýt xoa: “Trước đây con chỉ là một tên đệ tử không có gì nổi bật ở ngoại môn Chính Dương Tông, đương nhiên không có tư cách để biết, có điều Ngô trưởng lão nói con vào cấm địa thì đúng là oan cho con quá rồi. Con còn chẳng biết tới chuyện có cấm địa, vả lại đã là cấm địa thì nhất định phải có người với tu vi cao như trưởng lão trông coi. Người nói một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên như con có vào nổi không?”, Ngoài ra, cho dù có vào được tới đó thì người nghĩ con có gan vào sâu hơn không? Đầu con đâu có bị úng nước…”

Diệp Thành nói một tràng, mà nói câu nào cũng có lý khiến Ngô Trường Thanh không thể phản bác lại.

“Đủ rồi”, Ngô Trường Thanh gằn giọng ngắt lời Diệp Thành, khuôn mặt của ông ta đỏ bừng lên như quả cà chua vậy.

Đọc truyện chữ Full