DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 583

Chương 583

Lời này vừa thốt ra, rất nhiều người ở đây đều không nhịn được bật cười lớn tiếng, thầm nói miệng Diệp Thành cũng không tầm thường, trước khi đi còn phải nói móc một câu, nếu ở đây cho phép đánh nhau chắc người của Chính Dương Tông đã nhào lên như ong vỡ tổ, mỗi người nhổ một miếng nước bọt thôi cũng đủ dìm chết Diệp Thành rồi.

“Sư phụ, hiếu kính người”, Diệp Thành đã trở lại chỗ ngồi, hắn đưa năm mươi nghìn linh thạch cho Sở Huyên.

“Ngươi muốn tìm đường chết à?”, đương nhiên Sở Huyên sẽ không nhận, cô hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Thành, cô biết hắn ngang ngược nhất đời, là một kẻ không an phận, nhưng không ngờ hắn lại có thể gây ra chuyện này. Mặc dù lần này Chính Dương Tông mất sạch thể diện, nhưng Diệp Thành cũng đã định sẵn sẽ trở thành mục tiêu tấn công trọng điểm của họ.

“Không thể phủ nhận, cơn giận của con hôm nay hơi lớn”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cất linh thạch đi, ngoan ngoãn ngồi lại vào ghế.

“Giết, giết, giết”, mấy người Thành Côn đã về vị trí, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, sát khí trong lòng không kìm được lan ra, sát khí của họ với Diệp Thành đã không thể ngăn nổi.

Cuộc thi tam tông vốn không có gì đáng hồi hộp, nhưng vì một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên mà thay đổi lớn khiến cho Chính Dương Tông liên tiếp mất mặt, hơn nữa đệ tử cảnh giới Nhân Nguyên đó còn là người ngày trước bọn họ coi là rác rưởi đuổi xuống núi.

Đây là sự trào phúng chua cay, là quả báo nặng nề.

Mọi người đều có thể nghĩ tới điều này, một đệ tử có thiên phú như vậy mà lại bị đuổi đi, với một tông môn mà nói là sự tổn thất vô cùng lớn.

Khúc nhạc đệm đến không nhanh nhưng đi lại không chậm, còn cuộc thi vẫn phải tiếp tục.

Trận đấu tiếp theo là màn tỷ thí giữa các đệ tử của Chính Dương Tông, là đệ tử cùng tông môn đương nhiên không cần phải đánh. Trận đấu còn chưa bắt đầu đã có một người nhận thua, Hàn Tuấn đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông không đánh đã thắng trận này, trở thành đệ tử thứ ba lọt vào vòng chung kết, chỉ sau Hoa Vân và Diệp Thành.

Tiếp đó mới là trận chiến quan trọng.

Ngô Trường Thanh còn chưa xướng tên người tỷ thí, ánh mắt mọi người đã dồn hết vào một người, chính là Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể.

Từ đầu đến cuối cô ta luôn được mọi người chú ý, cô ta cũng chưa lên tiếng lần nào, vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt đẹp không gợn sóng, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ, thanh khiết, không tỳ vết, dường như những chuyện vụn vặt phàm tục không thể dấy lên chút gợn sóng trong lòng cô ta.

Mà bên phía Thanh Vân Tông, bao gồm cả chưởng giáo Công Tôn Trí, sắc mặt ai cũng u ám như phủ lên một lớp sương mù.

Từ khi cuộc thi tam tông diễn ra tới giờ, đây là trận đấu vô nghĩa nhất mà đệ tử Thanh Vân Tông họ gặp phải.

Chu Ngạo đường đường là đệ tử chân truyền thứ nhất của Thanh Vân Tông mà lại rút trúng đối thủ là đệ tử chân truyền thứ nhất Chính Dương Tông – Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể.

Tất cả người có mặt đều biết Chu Ngạo của Thanh Vân Tông cùng cấp bậc với Hoa Vân của Chính Dương Tông, mà Hoa Vân chỉ là đệ tử chân truyền thứ hai trong chín đại đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, có thể thấy Cơ Tuyết Băng mạnh nhường nào.

Bản thân Chu Ngạo cũng rất rõ, cho dù đấu với Hoa Vân hắn cũng khó mà thắng được, huống chi là Cơ Tuyết Băng.

Có lẽ khi biết đối thủ của mình là Cơ Tuyết Băng, hắn đã có giác ngộ này. Bản thân hắn biết rất rõ, hắn không phải đối thủ của Cơ Tuyết Băng, còn khoảng cách lớn nhường nào thì chỉ có đánh thử mới biết.

“Phục Nhai, chúng ta cược tiếp đi, ngươi đã thua hai trận rồi, lần này ngươi nghĩ Chu Ngạo có thể đỡ được mấy hiệp?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lại nhìn Phục Nhai hào hứng hỏi.

Đọc truyện chữ Full