DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Võ Đế Vương
Chương 626

Chương 626

Khi mấy người đang trò chuyện thì Diệp Thành trên chiến đài lại một lần nữa bị Cơ Tuyết Băng hất văng, khi hắn tiếp đất in sâu hai dấu chân trên chiến đài, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, lại phun ra một ngụm máu.

“Ép mình phải sử dụng toàn lực đây mà!”, Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, sau đó nắm chặt hai tay, sức mạnh toàn thân điên cuồng hội tụ về cổ tay.

Ù! Ù!

Ngay sau đó tiếng rung chói tai vọng lại từ hai cổ tay hắn.

Nhìn kỹ lại thì phát hiện âm thanh đó phát ra từ Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, bảy ngôi sao đều đã sáng, dưới tác động của sức mạnh toàn thân Diệp Thành, Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn nổ tung vang dội.

“Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn”, lão già Gia Cát Vũ nheo mắt, dường như đã nhận ra Diệp Thành vừa vỡ vật gì đó.

“Gia gia Gia Cát Vũ, Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn là gì ạ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tò mò nhìn lão ta.

“Đó là vòng tay trợ giúp tu luyện, trải qua tế luyện đặc biệt”, lão già Gia Cát Vũ chậm rãi trả lời: “Trên đó có bảy ngôi sao, mỗi ngôi sao tượng trưng cho trọng lượng hai trăm năm mươi cân, một ngôi sao sáng lên là năm trăm hai mươi cân, hai ngôi sao là năm trăm cân, cộng vào như vậy, bảy ngôi sao là một nghìn bảy trăm năm mươi cân”.

“Trời”, Tư Đồ Tấn không khỏi thốt lên câu chửi thề: “Vậy nghĩa là từ khi cuộc thi tam tông diễn ra đến giờ, tiểu tử Diệp Thành luôn mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân chiến đấu ư? Quá đáng sợ!”

“Một… Một nghìn bảy trăm năm mươi cân?”, Thượng Quan Ngọc Nhi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

“Lúc trước không phát hiện ra tiểu tử này…”, Bích Du cũng rất ngạc nhiên.

“Trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân! Tiểu tử này là quái vật à?”, hội trường náo động hẳn lên, hiển nhiên ngoài lão già Gia Cát Vũ, rất nhiều người cũng biết đến Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, hơn nữa trước đó họ nhìn thấy rõ ràng cả bảy ngôi sao trên đó đều đã sáng.

“Mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân đánh bại Tiết Ẩn, khiến Bạch Dực bị thương nặng, đánh Hoa Vân tàn phế, rồi lại chống đỡ được qua ba hiệp của Cơ Tuyết Băng. Kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên này thật sự quá đáng sợ!”

“Nghịch thiên!”

“Khi đấu với Vân Nhi, hắn không sử dụng hết toàn lực sao?”, Thành Côn ngồi trên ghế cao, dù sắc mặt u ám nhưng cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Diệp Thành khiến ông ta phải sửng sốt, bởi ông ta biết một nghìn bảy trăm năm mươi cân với một người ở cảnh giới Nhân Nguyên mà nói có ý nghĩ thế nào.

“Tỷ tỷ, không phải tỷ đã tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn xuống cho Diệp Thành rồi sao?”, bên phía Hằng Nhạc Tông, Sở Linh thảng thốt nhìn Sở Huyên.

“Ta… ta tưởng muội tháo chứ?”, Sở Huyên cũng ngỡ ngàng nhìn Sở Linh.

Hai người sững sờ nhìn nhau khiến cho mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngạc nhiên tột đỉnh, chính họ cũng không biết Diệp Thành luôn mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân chiến đấu.

“Trí nhớ thật kém”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm vô thức day đầu mày.

“Một nghìn bảy trăm năm mươi cân, chậc chậc”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng tặc lưỡi.

Rắc! Rắc!

Khi tất cả mọi người còn đang bàng hoàng, âm thanh nứt vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn vang lên trên chiến đài.

Khặc! Khặc!

Đột nhiên các mảnh vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn rơi xuống chiến đài, mỗi mảnh đều cực kỳ nặng, cắm xuống bệ đá cứng khiến bệ đá nứt ra.

Gầm!

Một tiếng gầm vang dội vọng lại từ chiến đài, tiếng gầm đó phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành.

Đọc truyện chữ Full