DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Khúc
Chương 15: Có Sự Sống



Mới đến học viện được vài ngày, Khúc Duyệt chưa điều khiển đàn tiên hạc tốt lắm, nàng lập tức triệu hồi tỳ bà, nhanh chóng gảy dây đàn.

Tỳ bà bắ.n ra linh phong xoay tròn thành một đám mây bông, Khúc Duyệt cưỡi trên đám mây ấy lướt qua Huyễn Ba đang rơi tự do, vững vàng tiếp được hắn cách mặt đất một đoạn ngắn.
Huyễn Ba tái mặt vì hoảng, mãi không thốt được lời nào.
"Tiền bối định không cởi giày luôn sao?" Khúc Duyệt khống chế linh phong chậm rãi đáp xuống đất.
Vốn dĩ tu vi của nàng chỉ mới khôi phục hai ba thành, sự tình bất ngờ xảy ra vừa rồi lại giúp đột phá thành sáu bảy thành, quả là trong họa có phúc.
"Cởi giày ra không dễ, phải tiêu hao nhiều thủy linh khí lắm, không tốt khi ở xa biển thế này." Huyễn Ba vừa nói vừa đưa tay xoa ngực.
"Vậy tiền bối nghỉ ngơi trước đi." Khúc Duyệt vốn còn định hỏi thêm vài chuyện nhưng thấy hắn lộ vẻ mệt mỏi sau cơn hoảng loạn vừa rồi nàng đành để hắn quay về trong nước biển nghỉ ngơi "nạp năng lượng".
Nàng đưa hắn ra cửa lớn của học viện, nhìn hắn đi vào trong chum nước mới trở lại tòa phù không đảo của mình.
"Sư tỷ về rồi!" Giang Thiện Duy từ vườn thuốc đứng lên, tay dính đầy đất, nhìn thấy Khúc Duyệt cậu ta vui vẻ ra mặt, bỗng chợt nhớ đến điều gì đó lại lo lắng nói: "Sư tỷ biết không, vị họ Vi kia..."
"Ta đã gặp Vi sư tôn rồi." Khúc Duyệt nhìn vườn thuốc nho nhỏ cậu ta tạo ra trong sân, không biết lấy hạt giống từ đâu, nàng chỉ mới rời đi sáu bảy ngày mà khoảnh vườn đã xanh mượt chồi non.
Giang Thiện Duy cẩn thận quan sát vẻ mặt của nàng, vẫn bình tĩnh như thường, cậu buông lỏng tâm tình, tiếp tục ngồi xổm xuống mân mê mảnh vườn nhỏ của mình: "Sư tỷ, ta phát hiện đan dược sư ở Phúc Sương chẳng biết nhìn hàng gì cả, rất nhiều dược liệu quý lại bị xem như cỏ dại.

Đây là linh thảo có thể điều chế Đại Hồi Khí Đan, đợi ta trồng nó lớn lên, sau đó tìm mấy lò luyện đan, vậy là pháp lực của chúng ta có thể hồi phục rất nhanh."
Khúc Duyệt chưa kịp nói "tốt", khóe mắt thoáng nhìn thấy Trục Đông Lưu vác kiếm đi vào sân, hắn chưa từng vượt qua ngưỡng cửa của chủ viện, rũ mắt chắp tay: "Khúc tiên sinh!"
"Cứ tiếp tục luyện kiếm đi!" Lúc Khúc Duyệt quay trở lại đảo đã nghe tiếng hắn luyện kiếm ở rừng cây sau nhà, "Ta hay tới tới lui lui, ngươi không cần mỗi lần đều tới thỉnh an, nếu có việc ta sẽ tìm ngươi."
Trục Đông Lưu hơi ngẩng đầu nhìn biểu hiện của nàng, Vi sư tôn từ Đại Tuyết Sơn trở về sớm hơn thường lệ khiến hắn vô cùng lo lắng, khi nãy lại nghe Khúc Duyệt nói với Giang Thiện Duy nàng đã gặp Vi sư tôn, hắn càng thấp thỏm bất an.
Bây giờ thấy Khúc Duyệt như không có gì xảy ra vân đạm phong khinh khẽ mỉm cười, mây đen trong lòng hắn nhẹ nhàng tan đi.


Dù Khúc Duyệt có thể kiên quyết lựa chọn hắn hay không, hắn vẫn cảm kích nàng.
"Vâng!" Trục Đông Lưu đáp lời, xoay người mang theo kiếm trở lại rừng tiếp tục luyện tập.
Thu lại ánh mắt đặt trên người Trục Đông Lưu, Khúc Duyệt xoa xoa ấn đường, nàng đến học viện vốn đâu phải chứng cái gì đạo, chỉ để tiện việc điều tra mà thôi, thu nhận Trục Đông Lưu thật sự là tự đi tìm phiền toái.

Tuy nhiên trước nay, Khúc Duyệt nàng đều không sợ mang phiền toái vào người.
"Tiểu Duy, ta cần bế quan ba ngày, cậu phải chú ý nhiều hơn." Vừa rồi nàng cứu Huyễn Ba, một lượng lớn pháp lực đột nhiên phục hồi khiến nàng phải điều hòa ổn định một chút bằng không chân khí trong cơ thể sẽ rối loạn.
"Được, sư tỷ!"
Khúc Duyệt quay trở lại trong phòng, đặt cấm môn bảo vệ, ăn một viên Tích Cốc Đan do Quân Thư tặng rồi bắt đầu tập trung điều hòa chân khí.
Phải mất bốn ngày thiền định nàng mới đem toàn bộ chân khí tụ lại trong đan điền.

Khúc Duyệt thở ra một hơi dài trọc khí, từ từ tỉnh lại từ trạng thái thiền định, không hề cảm thấy mỏi mệt, thậm chí tinh lực dư thừa còn khiến nàng muốn lao đi tìm người đánh một trận.
Khúc Duyệt lười nhác vươn vai, khởi động Nhất Tuyến Khiên.
Khúc Tống đáp lại rất nhanh: "Vụ án có tiến triển gì không?"
Nghe giọng nói việc công xử theo phép công lạnh lùng của anh, Khúc Duyệt bĩu môi thể hiện bất mãn mạnh mẽ: "Nhị Ca, huynh không thể biểu hiện một chút quan tâm tới muội trước được sao? Ví dụ như hỏi muội đã phục hồi pháp lực chưa, có bị người ta khi dễ không, vừa mở miệng đã hỏi vụ án có tiến triển gì không, thiệt là không có xíu tình cảm nào hết!"
Hư ảnh Khúc Tống bên trong lốc xoáy thoáng trầm mặc, có lẽ cũng cảm thấy mình không đúng, giọng nói mềm đi một ít: "Pháp lực của muội hồi phục chưa? Có bị người ta khi dễ không? Vụ án có tiến triển gì không?"
Khúc Duyệt:...!Huynh độc thân từ trong bụng mẹ 800 năm thật là có nguyên nhân.
Nàng bực bội nói: "Muội đã gặp đối tượng tình nghi, bước đầu phán đoán y là người âm hiểm dối trá đa mưu túc trí tàn nhẫn, nhưng đối với cháu trai của mình lại rất tốt..."
Nàng kể lại mọi chuyện đã trải qua cho Khúc Tống.

Sau khi nghe xong anh nói: "Theo cách muội nói, Quân Chấp mang cái trứng ném đến đây không liên quan đến việc xâm lược."
Khúc Duyệt cân nhắc rồi nói: "Muội cảm thấy không giống như xâm lược.

Ở Cửu Quốc, mạnh nhất và giàu có nhất là Thiên Phong Quốc, hàng xóm cũng là đối thủ một mất một còn của Phúc Sương, xếp thứ hai là Chích Viêm Quốc, Phúc Sương có thế mạnh về kiếm tu, xếp thứ ba về thực lực tổng thể.

Các kiếm tu giả ở Phúc Sương thiện chiến, kiếm thuật tinh thông, kiếm pháp ngay thẳng, tính hiếu chiến và hiếu thắng không mạnh, nếu không họ đã không liên tục xếp hạng bét trong mấy đợt thí luyện."
Nếu hành động đó không mang ý nghĩa xâm lược vậy thì khả năng chính là họa thủy đông dẫn.
Họa thủy đông dẫn: tránh né, dẫn một chuyện xấu sang nơi khác tuy nhiên cũng gây hại cho chính mình.
Vài năm trước đã từng xảy ra trường hợp tương tự.

Một thanh ma kiếm xuất hiện trong một Tu Chân giới cấp sáu, gây ra gió tanh mưa máu trong thế giới ấy.

Cuối cùng kiếm này rơi vào tay một vị lão tổ chính đạo, tuy nhiên hắn không thể tiêu hủy thanh kiếm, bèn nảy ra ý tưởng xé rách hư không, ném thanh kiếm tới địa cầu.

Nơi ma kiếm rơi xuống cuồn cuộn tràn ra ma khí, khiến cho quốc gia nơi đó bùng nổ một trận ôn dịch đáng sợ, họ thỉnh một đống vu sư và thuật sư nhưng cuối cùng vẫn là Bộ Đặc Biệt của Hoa Hạ tới xử lý gọn gàng.

Ma kiếm không ném trả lại mà bị tiêu hủy, còn vị lão tổ ném kiếm kia thì vào trong Nhà Ngục Dị Nhân, bị kết án tù chung thân.
Một số tu đạo giả ở các thế giới cao cấp vẫn thường hay đến địa cầu, cảm thấy linh khí nơi này mỏng, tu đạo giả không nhiều nên dễ bắt nạt, liền không kiêng nể mà tùy tiện vứt rác, rốt cuộc bị vả cho sưng mặt.
Khúc Tống nói: "Muội hãy nghĩ cách tiếp cận Quân Chấp, tìm hiểu xem quả trứng đó chính xác là gì.


Ta sẽ tiếp tục dò tìm vị trí của muội, sau đó đích thân đến thương lượng với y."
Sắc mặt Khúc Duyệt trở nên nghiêm trọng hơn, Khúc Tống rất ít khi đích thân ra ngoài làm việc: "Nhị Ca, đã có chút manh mối từ quả trứng kia sao?"
"Có một chút." Khúc Tống khẽ ừ một tiếng, "Chúng ta không tìm ra bất kỳ thuộc tính nào của quả trứng nên đã cho rằng nó là một vật chất, gần đây đã phát hiện được có lẽ bên trong nó có sự sống."
"Sự sống?" Khúc Duyệt kinh ngạc, "Ý của huynh là nó không phải một vật hình trứng mà là một quả trứng thật? Một quả trứng có thể nở ra?"
"Nếu nó thật sự nở ra, có thể sẽ là một giống loài nguy hiểm mà chúng ta chưa từng gặp." Giọng của Khúc Tống càng trở nên nghiêm túc, "Lực phá hoại sẽ lớn hơn ma kiếm trước đây mấy chục lần."
Khúc Duyệt thở hắt ra, cho nên cần đẩy nhanh tốc độ điều tra, phải tìm hiểu được nó loài gì trước khi nó thật sự nở ra để chuẩn bị ứng phó thật tốt.
Khúc Tống dặn dò: "Ta sẽ cố gắng xác định vị trí của muội, cẩn thận đừng để lộ bản thân."
"Muội biết!"
Ngắt Nhất Tuyết Phiên, Khúc Duyệt cảm thấy áp lực nặng nề hơn.
Đột nhiên, nàng nghe thấy bên cạnh loáng thoáng truyền đến tiếng đàn của Đát Thi.

Nàng mở rộng nhĩ thức, nghe được đây là một khúc đàn có tác dụng chữa thương, hơn nữa người nghe khúc bị thương không nhẹ.

Dường như nàng còn nghe được tiếng của Quân Chấp, nhưng không nghe ra được điều gì, nàng đoán hai người họ đang dùng mật ngữ truyền âm.
Quân Chấp bị thương?
Bị thương khi truy bắt yển sư sao?
Yển sư: là người làm ra con rối gỗ da người mà Khúc Duyệt lấy được trên đường đến thuyết phục Huyễn Ba tới học viện.
Khúc Duyệt tập trung toàn bộ lực chú ý và phóng xuất toàn bộ nhĩ thức.

Bình thường, nàng cố định thính lực của mình trong một phạm vi nhất định, bởi vì các âm thanh xung quanh rất hỗn độn, rối rắm như một đám len.

Nếu muốn nghe xa hơn, Khúc Duyệt cần xác định một hướng thẳng tắp, rồi không ngừng phóng nhĩ thức ra theo đường đó.

Nhược điểm là nàng không nghe được những âm thanh khác nữa.
Giờ phút này, nhĩ thức của nàng kéo dài ra bắt lấy tiếng đàn của Đát Thi, xuyên qua lồng cách âm của phù không đảo, cũng xuyên qua luôn lồng cách âm do Quân Chấp bày ra.
Đây là đề phòng nàng sao?
Đã thiết lập vài tầng cách âm vậy mà còn dùng mật ngữ truyền âm?
Tuy nhiên với pháp lực hiện giờ của Khúc Duyệt, nàng thật sự không nghe được rõ ràng lắm.

Nàng cẩn thận lắng nghe cả đêm nhưng không thu được gì, chỉ biết Quân Chấp hình như bị trọng thương, lưu lại trên đảo bên cạnh không rời đi.
— vymiu.wordpress.com —
Sáng sớm hôm sau, Khúc Duyệt cởi bỏ cấm môn bảo vệ đi ra ngoài, nhìn thấy Giang Thiện Duy xếp bằng ngồi trong vườn thuốc, hai tay bắt quyết, miệng lẩm bẩm, hẳn là đang dùng pháp lực kí.ch thích linh thảo sinh trưởng.

Bốn ngày trước nàng nhìn thấy đám dược thảo này mới nhú chồi non, hiện giờ dường như cũng chẳng tốt hơn là bao, đợi đến khi cậu ta trồng xong mang đi chế Đại Hồi Khí Đan thì có lẽ tu vi của nàng cũng đã tự hồi phục mất rồi.
Giang Thiện Duy nghe động tĩnh liền mở mắt ra, lập tức hỏi ngay: "Sư tỷ, tỷ thật sự khiêu chiến với Vi sư tôn sao? Ước hẹn mười ngày nữa chỉ thượng đàm binh?"
"Tin tức phát tán rồi à?" Khúc Duyệt tựa cửa hỏi.
"Không phải phát tán mà là phát nổ!" Giang Thiện Duy nói như pháo, "Nơi nơi ở học viện đều đàm luận, thậm chí còn mở đánh cuộc."
Khúc Duyệt cười nói: "Ha, vậy mua ai thắng nhiều hơn?"
Giang Thiện Duy trợn tròn mắt, nghĩ thầm đây không phải chuyện vô nghĩa sao: "Ta lấy hết số tiền Phúc Sương mình có để mua sư tỷ thắng!"

Khúc Duyệt giơ ngón cái khen ngợi: "Giang thiếu gia có con mắt tinh tường nhìn ra anh hùng, lợi hại!"
Giang Thiện Duy cười khúc khích, hỏi: "Ngoại trừ Trục Đông Lưu, sư tỷ đã chọn được hai người còn lại là ai chưa? Vi sư tôn rất có phong phạm trưởng bối, hắn không chọn Hạ Cô Nhận."
Việc này nằm trong dự kiến của Khúc Duyệt, hắn cấp chín, tỷ thí cùng người cấp bốn là nàng, dù chỉ chọn quân cờ hắn cũng không chọn người có thanh danh, bằng không sẽ bị cho là bắt nạt tiểu bối.
Đương nhiên, đối với Vi Tam Tuyệt, nhắm mắt chọn đại ba người cũng đã đủ để đối phó với nàng.
"Hắn tuyển những ai?"
"Trong danh sách xếp hạng thành tích cuối năm ngoái, Vi sư tôn ngẫu nhiên nói ra ba con số, người hạng 30, hạng 300 và ba nghìn, sau đó buông lời rằng những người khác để dành cho sư tỷ tùy ý lựa chọn.

Sư tỷ đã chọn được ai chưa?"
"Rồi."
Trục Đông Lưu đương nhiên là người phải mang tới, lựa chọn thứ hai là Quân Thư, người thứ ba...
Khúc Duyệt đang cân nhắc thì giọng nói mỉa mai sắc bén của Vân Kiếm Bình từ đảo kế bên một lần nữa truyền tới.
"Ai da, ta thật là đã được dạy một bài học.

Đầu tiên là dẫm đạp lên đệ nhất mỹ nhân của Học Viện Phúc Sương chúng ta, giờ lại ăn vạ Phúc Sương đệ nhất kiếm của chúng ta.

Trong một thời gian ngắn ngủn thế mà đã nổi danh khắp Cửu Quốc nha!"
"Cho nên nha, xấu đẹp không quan hệ, tu vi thấp cũng không quan trọng, chỉ cần da mặt đủ dày, heo nái cũng có thể hóa thành trân châu đó!"
Giang Thiện Duy nhảy dựng lên: "Đồ nữ nhân đáng ghét này!"
"Bình tĩnh đi." Khúc Duyệt vẫy tay, ra hiệu hắn không cần kích động.
"Sư tỷ không biết đâu, lúc sư tỷ không có ở đây, nàng ta rảnh rỗi liền ở bên đó châm chọc mỉa mai Trục Đông Lưu, còn gọi ta là quái vật sư tử chó lông xù!"
Giang Thiện Duy đã hạ quyết tâm, khi pháp lực khôi phục nhất định phải đánh nàng ta một trận.
Hắn nghe thấy Khúc Duyệt dùng pháp lực truyền giọng nói đi: "Vân cô nương, ta cần ba người cho trận tỷ thí với Vi sư tôn, vẫn còn thiếu một người, cô có muốn gia nhập không?"
Vân Kiếm Bình ở bên kia hiển nhiên choáng váng, một lúc lâu vẫn không thốt ra được lời nào.
Giang Thiện Duy giật mình: "Sư tỷ điên rồi sao?"
Khúc Duyệt tiếp tục mời: "Nghe nói trước khi ta đến học viện, Vân cô nương thích nhất Hạ Thiên Chân, vì vậy mà tuổi nhỏ vẫn muốn bái Vi sư tôn làm sư phụ.

Tuy nhiên hắn lại mắng nàng thậm tệ, nói nữ nhân không nên tu kiếm, đó là một sỉ nhục."
Giang Thiện Duy chợt hiểu ra, nhưng vẫn bất mãn: "Sư tỷ, ta đã xem thành tích của nàng ta, không nhiều không ít vừa vặn ở hàng thứ một trăm.

Ta thấy nàng ta mắng nhiếc người còn lợi hại hơn kiếm pháp."
Khúc Duyệt cười nói: "Cái ta muốn chính là mắng nhiếc người.".


Đọc truyện chữ Full