DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thần Khúc
Chương 105: Kim Điêu Hoàng



Nếu là người khác, Diệp Thừa Tích đã lập tức động thủ.

Thôi đành nhịn xuống.

Trên thực tế, mấy ngày nay Diệp Thừa Tích đã vài lần lĩnh giáo khả năng phỉ báng người khác của Cửu Hoang, trừ Khúc Duyệt, hắn hầu như không giao tiếp với người ngoài, vừa mở miệng đã vả mặt người ta.

Đôi khi ông hoài nghi hắn cố ý làm vậy vì trong lòng có phẫn uất, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống.

Ông hỏi riêng Khúc Duyệt, từ những lời mơ mơ hồ hồ của nàng, Diệp Thừa Tích xác nhận cái đầu Cửu Hoang thật không bình thường.

Đồng thời cũng nhận ra hắn rất thờ ơ với tình cảm cha con hay quan hệ gia tộc, đến giờ vẫn chưa từng gọi một tiếng "cha", thậm chí còn tỏ rõ thái độ sau khi cưới được vợ liền lập tức vỗ mông chạy lấy người.

Diệp Thừa Tích không so đo, ngược lại còn có chút đau lòng.

Ông cho rằng bản chất Cửu Hoang không lạnh lùng, mà chỉ là không có khái niệm về một số loại tình cảm.

Ngẫm lại cũng đúng, từ nhỏ hắn đã ở trên núi hoang Châu Nam Man, trải qua năm trăm năm, không hiểu cách đối nhân xử thế cũng hết sức bình thường.

Nghĩ đến đây Diệp Thừa Tích không khỏi cáu giận Lão Hoang Sơn quân đã bắt cóc Cửu Hoang, khiến cha con ông chia ly năm trăm năm, đã vậy còn dạy dỗ Cửu Hoang thành cái đức hạnh này.

"Con trai, con cứ yên tâm."
Không sao cả, cứ từ từ thôi.

Diệp Thừa Tích ổn định tâm tình, một lần nữa cười rộ lên, không so đo chuyện môn đăng hộ đối với Cửu Hoang nữa.

Ông nhấc chén trà đặt trên bàn gỗ lên, mấy ngày trước nhìn cái cây bị đốn ngã lòng còn đau như cắt, bây giờ được Cửu Hoang đẽo gọt thành chiếc bàn, ông lại thấy thật vui vẻ.

Giữa trưa dù có nắng đến trọc đầu cũng phải ngồi ngoài sân rộng không mái che mà uống trà.

Diệp Thừa Tích: "Cha bảo đảm với con, tuyệt không làm con mất thể diện trước mặt Khúc Đường."
Cửu Hoang hoài nghi nhìn ông: "Ông định cho ta thêm bốn đệ đệ nữa ư? Có kịp không? Ông có được không?"
Diệp Thừa Tích suýt nữa phun hết trà ra ngoài, đầu hàng: "Con chỉ có một đệ đệ ruột thôi, nhưng ít nhất cũng có năm sáu mươi biểu ca biểu đệ, lúc cần sẽ tới giúp con giữ thể diện, như vậy được rồi chứ?"
Cửu Hoang lắc đầu: "Không được, không cùng cha mẹ.

Giống như ông là cha ta nhưng tiền của ông là của ông, tiền của ta là của ta."
Diệp Thừa Tích chỉnh lại cho đúng: "Đừng khách khí như vậy, của cha cũng là của con."
Cửu Hoang vươn tay: "Nói miệng rất dễ, nếu của ông đều là của ta vậy ông đưa cho ta trước một ít, ta tin ngay."

Diệp Thừa Tích:...!
Ông phát hiện thằng con này tuy hơi ngốc nhưng chỉ cần nhắc đến "Lục Nương", hay "thể diện và phô trương", hoặc "tiền sính lễ" thì đầu óc vận hành còn nhanh hơn gió.

- -- ---
Khúc Duyệt đi theo Bạch Vũ vương ra ngoài cũng cưỡi dực long.

Chỉ là đan dược Bạch Vũ vương ném ra thu hút được một con dực long biến dị có bốn cánh và hai đầu.

Sau khi ra khỏi Tử Tinh Thành, dực long đưa bọn họ bay về hướng đông.

Bạch Vũ vương bắt chéo hai tay làm gối nằm trên lưng nó, nhắm mắt dưỡng thần.

Khúc Duyệt ngồi xếp bằng một bên, hắn không nói lời nào, nàng cũng không lắm miệng.

Sau khi bay được chừng vạn dặm, rốt cuộc Bạch Vũ vương thắc mắc trước: "Ngươi nhỏ tuổi như vậy, ở một mình với bổn vương, không thấy ngại sao?"
Ý của hắn là học sinh tiểu học nàng vì sao không hề có chút căng thẳng nào khi ở trước mặt một vị đại lão.

Khúc Duyệt chỉ có thể nói: "Đã quen rồi."
"Xem ra xuất thân của cô nương không bình thường." Nàng vừa nói vậy, Bạch Vũ vương liền hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không tò mò thêm, "Hoang Sơn quân thật sự là con trai Diệp Thừa Tích à? Lão ta thật muốn tổ chức đại hội thưởng kiếm?"
"Vãn bối cũng nghe nói vậy." Khúc Duyệt đáp qua loa, khóe mắt đánh giá hai mắt đang nhắm của Bạch Vũ vương, nhân cơ hội hỏi: "Vãn bối còn nghe nói trưởng lão của Diệp gia phản đối rất dữ, đều mong ngóng vị đại lão Chấp Pháp Đường nhanh chóng xuất quan, mở hội nghị gia tộc để bãi miễn Diệp phong chủ, cho vị đại lão kia kế thừa vị trí gia chủ."
Biểu cảm đình trệ một chốc, Bạch Vũ vương mở mắt, đột nhiên cười ra tiếng: "Mấy lời đồn đãi lung tung này từ đâu ra vậy? Trưởng lão Diệp gia muốn Diệp Thừa Tùng khuyên nhủ Diệp Thừa Tích đừng làm việc tổn hại thanh danh gia tộc sao? Ha ha ha, muốn khiến ta cười chết sao?"
Vì có mâu thuẫn với Diệp Thừa Tích nên không chịu nói rõ đây mà.

Biết Bạch Vũ vương là người dễ nói chuyện, Khúc Duyệt bày ra dáng vẻ muốn buôn chuyện: "Vãn bối nghe nói Diệp đại trưởng lão kia là trưởng tử của lão gia chủ, vốn phải là ông ấy kế thừa vị trí gia chủ nhưng bởi vì Diệp phong chủ kinh thải tuyệt diễm, quá mức xuất sắc..."
Bạch Vũ vương nói: "Lúc Diệp Thừa Tùng kinh thải tuyệt diễm thì Diệp Thừa Tích vẫn kém rất xa đấy.

Chỉ vì đan điền chịu tổn thương nên tốc độ tiến giai bị chậm lại thôi."
Hắn nhếch miệng cười châm chọc, thờ ơ nói: "Hắn chẳng thèm quan tâm đến địa vị gia chủ đó, tự mình từ bỏ thôi.

Chuyện tổn hại danh dự gia đình hắn làm còn nhiều hơn so với Diệp Thừa Tích ấy chứ, việc gì phải nháo ầm ĩ để ngăn cản Diệp Thừa Tích nhận con? Diệp lão gia chủ và lão tông chủ Quy Hải Tông khi xưa chính vì e ngại hắn làm việc quá đáng mới bắt hắn đến Chấp Pháp Đường làm đại trưởng lão đấy.

Buộc hắn phải học một ít giới luật rồi làm gương tốt."
Khúc Duyệt đem những lời này ghi tạc trong lòng.

Bạch Vũ vương không nói gì thêm, dực long bay thêm mấy ngày, tiến vào lãnh thổ của Châu Vũ.

Hệt như cái tên, Châu Vũ là địa bàn của vũ nhân tộc.

Trước khi đi, Khúc Duyệt đã nghiên cứu bản đồ rất kỹ, Châu Vũ đa phần là biển, đây đó rải rác hơn ngàn hòn đảo, là nơi vũ nhân tộc cư trú.

Dực long bay vào khu vực biển thì ngừng lại, Bạch Vũ vương dang rộng cánh: "Khúc cô nương, cô cần phải tự bay qua."
Xem ra dực long không được phép tiến vào thế giới của vũ nhân, nghĩ cũng đúng, người ở Châu Vũ đều có cánh, nào cần dùng tọa kỵ.

Tỳ bà không có ở đây, Khúc Duyệt lôi ra một tấm thảm bay từ vòng trữ vật rồi nhảy lên.

"Đi đến rừng Hắc Vũ hết ba vạn năm ngàn dặm, bổn vương sẽ bay chậm cho cô theo kịp."
"Đa tạ tiền bối."
Bạch Vũ vương nhẹ gật đầu, hai cánh sau lưng giương lên, "vút" một tiếng liền không thấy bóng dáng đâu.

Khúc Duyệt trợn to mắt, cái quỷ gì, đây mà là bay chậm sao hả?
Có lẽ Bạch Vũ vương quen độc lai độc vãn, cũng chưa từng đồng hành cùng phàm nhân tu vi cấp năm, hắn căn bản không hiểu gì về năng lực và tốc độ của học sinh tiểu học.

Thôi quên chuyện hắn hứa hẹn bảo vệ an toàn cho nàng đi, Khúc Duyệt cảm thấy tương lai nhiều nguy hiểm, chuyến này vẫn nên tự cầu phúc thôi.

Bắt quyết xong nàng điều khiển thảm bay đuổi theo hướng Bạch Vũ vương biến mất.

May mắn, xung quanh đều là biển mênh mông, hướng đi rừng Hắc Vũ hẳn là một đường thẳng tắp.

Bay được vài canh giờ, tiến vào khu vực biển sâu có linh lực dồi dào, Huyễn Ba bên trong khuyên tai bị kíc/h thích.

Hắn ló đầu ra, mừng rỡ hô: "Biển này thật đầy linh khí!"
Nói xong liền nhảy ra khỏi khuyên tai, hóa thành cá chép lao xuống biển, đuổi theo Khúc Duyệt bay phía trên.

"Tiền bối, ngài cẩn thận đấy!" Khúc Duyệt nhắc nhở.

"Yên tâm đi, tốc độ trong nước của ta không ai bì kịp." Huyễn Ba tự đắc, cá chép theo gió vượt sóng.

"Biển ở Thập Cửu Châu có đủ loại hải quái, đặc biệt là người cá..."
"Đừng lo, trừ Huyễn Ba ta ra, trong biển toàn là đồ ngốc thôi!"
Khúc Duyệt:...!
Được, là nàng lo vớ lo vẩn.

Chợt nghe tiếng vỗ cánh loáng thoáng, Khúc Duyệt cau mày ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đàn chim đang bay phía trên cao, vẫn là những con chim hết sức bình thường.


Cảm giác bị chim theo dõi lại ập đến, tuy nhiên trên đường đi nàng đã từng chỉ cho Bạch Vũ vương xem, hắn chỉ nheo mắt liếc một cái rồi không có bất kỳ phản ứng gì, chứng tỏ những con chim ấy không có vấn đề.

Phốc!
Trong đám chim đang bay trên cao, một con chim sẻ dường như mất thăng bằng, lắc lư trái phải, từ trên trời rơi thẳng xuống, đập lên mặt biển khiến nước biển bắn tung tóe.

Sau khi nó rơi xuống, đàn chim vô thức đi theo đường đi của nó cũng rơi thẳng xuống, lần lượt lao vào nước biển tựa như trúng tà.

Phốc! Phốc! Phốc! Đàn chim rơi xuống biển như mưa, chẳng mấy chốc đều bị chết đuối.

Nhưng con chim sẻ rơi xuống đầu tiên không chết, nó liên tục vùng vẫy trong nước.

Khúc Duyệt còn đang hoang mang thì một giọng nói yếu ớt truyền đến tai nàng: "Cứu...!cứu..."
Là con chim sẻ đầu đàn ấy!
Nghe được tiếng cầu cứu, Khúc Duyệt cho thảm bay dừng lại nhưng nàng vẫn chưa lập tức hành động.

Đây có phải là chim sẻ thật không?
Ngay cả Bạch Vũ vương cũng không nhìn ra vấn đề, chẳng lẽ nó là chim sẻ thật?
Mà từ Quy Hải Tông đến Tử Tinh Thành, rồi từ Tử Tinh Thành đến Châu Vũ, thứ này vẫn luôn theo dõi nàng.

Cứu nó lên cũng được, có thể điều tra mục đích nó theo dõi nàng.

Khúc Duyệt đang định nhảy xuống cứu con chim lại thấy làn hơi nước do Huyễn Ba kết thành đã nâng chim sẻ ra khỏi biển, giọng nói đượm buồn: "Đến chậm rồi, chỉ cứu được con này."
- -- ---
Hành trình dài ba vạn năm ngàn dặm, Khúc Duyệt dùng thảm bay chỉ mới đi được một phần mười, Bạch Vũ vương đã đến rừng Hắc Vũ.

Thủ vệ tộc Hắc Vũ phát hiện hành tung của hắn liền chạy đi thông báo với Hắc Vũ vương.

Bạch Vũ vương thu cánh, dừng ở ngoài biên giới, không vội đi vào mà chờ Khúc Duyệt đuổi đến.

Chờ hơn một khắc vẫn không nhìn thấy bóng người.

Lúc này hắn mới xoa cằm, tự hỏi có phải tốc độ của mình hơi nhanh quá rồi không.

Dẫn theo con nít thật phiền mà.

Hắn đang định mở cánh quay lại đón Khúc Duyệt thì nghe thấy giọng nói của Hắc Vũ vương: "Khương Từ, ta biết ngay ngươi sẽ đến tìm ta mà.

Nếu ngươi không đến, ta còn phải đi tìm ngươi đấy!"
"Quả nhiên là ngươi làm!" Bạch Vũ vương dừng bước, quay đầu tức giận, "Ngươi bắt người thì cứ bắt, giá họa cho bổn vương là tìm chết!"
Đáp xuống trước mặt Bạch Vũ vương, lúc này hai người đều đang đứng trên biển, vẻ mặt Hắc Vũ vương đầy khó hiểu: "Ngươi nói cái gì? Bắt người nào? Giá họa cho ai?"
Bạch Vũ vương cười lạnh: "Tử Tinh Thành, cô nương họ Khúc đến từ liên minh ở dị giới...!Ngươi dám nói không có liên quan đến ngươi?"
Nghe hắn chất vấn, Hắc Vũ vương khoát khoát tay: "Ta đương nhiên dám nói, cô ta tròn méo thế nào ta cũng không biết, ta bắt cô ta làm gì?"
"Thật không phải do ngươi làm?" Hắc Vũ vương tuy là một tên tặc gà tương đối xảo quyệt, nhưng Bạch Vũ vương giao thiệp với hắn hơn một nghìn năm, có thể nhận ra vài chuyện, "Vậy ngươi tìm bổn vương làm gì?"
"Chuyện của Điêu Hoàng!" Hắc Vũ vương đổi sang truyền âm, nói một cách thần bí, "Ngươi không nhận được tin tức à?"
Bạch Vũ vương nhíu mày: "Điêu Hoàng làm sao?"
Gần đây hắn đều ở Quy Hải Tông, đã lâu chưa về Châu Vũ.

Hắc Vũ vương thấy hắn thật không biết, chậc lưỡi khinh thường.

Bạch Vũ vương liền xoay người bỏ đi: "Không nói thì thôi."
"Này, đợi đã!" Hắc Vũ vương vội ngăn hắn lại, cười nói, "Không phải Điêu Hoàng cả ngày thổi phồng hắn có huyết thống Kim Ô hay sao? Ta nói cho ngươi biết, có lẽ là thật đấy.

Cùng với tu vi hắn ngày càng cao, nghe nói huyết mạch kim ô thức tỉnh, hắn bị hiện tượng phản tổ."
"Phản tổ?" Bạch Vũ vương trầm ngâm.

Nghe đồn rằng Kim Ô là con trai của mặt trời, cứ mỗi một ngàn năm, thân thể sẽ đạt đến cực dương, cần có nước cực hàn để dập tắt lửa trong người, bằng không máu trong người sẽ thiêu chết Kim Ô.

Bạch Vũ vương lại hỏi: "Hắn đã đi vào trạng thái cực dương?"
"Ưng vương đoán như vậy." Hắc Vũ vương mỉm cười gian trá, "Mấy năm trước hắn đã ít xuất hiện, gần đây lại càng không thấy bóng dáng.

Người điểu tộc tu luyện không cần bế quan, Ưng vương hoài nghi hắn không hề ở Thái Dương Bảo mà đang ra ngoài tìm kiếm nước cực hàn.

Kim Ô từ thời thượng cổ đến giờ gần như đã bị diệt sạch, nguyên nhân chính là vì không thể tìm được nước dập tắt lửa.

Rất có khả năng hiện tại Điêu Hoàng đã chết."
Ánh mắt Bạch Vũ vương sáng ngời, đã hiểu ý tứ của hắn: "Lúc này là thời cơ tốt tấn công điểu tộc?"
Hắc Vũ vương lắc đầu: "Chúng ta đừng vội, cứ để bọn chúng đấu tranh nội bộ trước.

Mấy người Ưng vương và Linh Thứu vương đã ngầm thúc đẩy những điểu vương khác, đến khi triều bái diễn ra sẽ làm khó dễ Điêu Hoàng..."
- -- ---
"Tiền bối, cẩn thận một chút, đấy không phải một con chim sẻ bình thường đâu."
Ánh mắt Khúc Duyệt nặng nề, nhìn chằm chằm con chim sẻ hai chân chổng lên trời nằm trong lòng bàn tay của Huyễn Ba.
"Ê?" Huyễn Ba nghiên cứu hồi lâu, lấy ngón tay chọc vào bụng nó.


Phụt...!Chim sẻ phun ra một ngụm nước lớn.

Huyễn Ba ngó nghiêng trái phải: "Không bình thường chỗ nào đâu?"
"Nó truyền âm cầu cứu ta." Khúc Duyệt điều khiển thảm bay hạ xuống gần Huyễn Ba, nói một hơi, "Không chỉ có vậy, nó vẫn luôn theo dõi ta.

Hiện giờ ta nghi ngờ nó chính là người đứng đằng sau màn vây bắt ta trong khách đ/iếm ở Tử Tinh Thành."
Chờ chim sẻ phun ra hết nước, chậm rãi mở mắt, Khúc Duyệt chất vấn, "Có phải ngươi do Điêu Hoàng phái đến?"
"Không phải." Chim sẻ yếu ớt nói.
"Ta không tin." Khúc Duyệt nhìn nó chăm chú.

Nó thở ra rồi nói: "Ta không phải Điêu Hoàng phái tới, ta là Điêu Hoàng."
Lời nói đã dứt một lúc, Khúc Duyệt vẫn ko có phản ứng.

Huyễn Ba đang nâng nó trong tay cũng không có phản ứng.

Chim sẻ trở mình đứng lên trong lòng bàn tay của Huyễn Ba: "Thật đấy, cam đoan không phải giả."
Dùng hết sức lực, nó phóng xuất ra một tia khí tức.

Tuy mỏng manh nhưng khiến Khúc Duyệt rùng mình một cái.

Thân thể được Huyễn Ba ngưng tụ ra cũng dao động kịch liệt.

Khúc Duyệt không thể che giấu sự ngạc nhiên, trao đổi ánh mắt với Huyễn Ba.

Có thể y thật sự là Điêu Hoàng!
Khúc Duyệt ổn định tâm thần: "Tiền bối, vì sao ngài lại..."
Sao lại có dáng vẻ thiên nhân ngũ suy, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc?
Khí tức được thả ra tan đi, Điêu Hoàng trong hình dạng chim sẻ run rẩy: "Tổ phụ ta chính là Kim Ô thuần huyết, cơ thể ta chảy huyết mạch Kim Ô mà gần đây đạt đến cực dương, ta lại không tìm được nước cực hàn..."
Ngay lập tức Khúc Duyệt hiểu ra: "Thì ra là thế."
Nàng chợt nghĩ, có khi nào Băng Ngọc Trì trấn áp ma chủng chính là nước cực hàn?
Cho nên...!
Khúc Duyệt suy đoán: "Lúc trước ngài mua vài tên Bạch Vũ tới bắt vãn bối?"
Việc đã đến nước này, Điêu Hoàng thừa nhận: "Đúng vậy.

Nhưng người ta muốn bắt không phải là cô." Y nhìn về phía Huyễn Ba, "Là muốn bắt hắn!"
Huyễn Ba khó hiểu: "Ta không oán thù gì với ngươi, cớ gì bắt ta?"
Ánh mắt Điêu Hoàng sáng quắc: "Ta ẩn nấp ở Quy Hải Tông để nghe ngóng tin tức về nước cực hàn.

Đúng lúc đó lại nhìn thấy ngươi, biết ngươi là tịch.

Trừ linh thể bên ngoài, ngươi có thể biến hóa thành bất cứ dáng vẻ nào, đúng lúc ta cần có sức mạnh này của ngươi."
Thì ra không có liên quan đến thần khí, Khúc Duyệt đã nghĩ nhiều rồi, nàng nói: "Ngài muốn Huyễn Ba tiền bối hóa thành ngài?"
Điêu Hoàng lại ói ra một ngụm nước nữa: "Không sai, ta muốn hắn biến thành hình dạng của ta, cùng ta về Thái Dương Bảo, dùng thân phận của ta tiếp nhận triều bái của chúng điểu vương...!Nếu hai vị nguyện ý ra tay tương trợ, bổn hoàng chắc chắn có thâm tạ..."
Huyễn Ba suy nghĩ liền cảm thấy việc này rất thú vị, vô cùng hứng thú: "Ta nguyện ý, vô cùng nguyện ý!"
Khúc Duyệt nhắc nhở: "Tiền bối suy nghĩ cẩn thận!"
Huyễn Ba xua xua tay: "Mặt Trăng Nhỏ, ta..."
Khúc Duyệt ngắt lời hắn: "Không, ta đang nhắc Điêu Hoàng phải suy nghĩ cẩn thận!"
Điêu Hoàng ngạc nhiên: "Vì sao?"
Khúc Duyệt yên lặng nhìn Huyễn Ba một cái, hơi khó mở miệng.

Từ cách nói chuyện của Điêu Hoàng, nàng cảm nhận được y hẳn là người rất uy nghiêm, nhưng Huyễn Ba mà đóng giả y tiếp nhận một vòng lễ bái, với tính tình của Huyễn Ba, e rằng "Kim Điêu Hoàng" mọi người thường nhắc tới sẽ trở thành "Ngốc Điêu Hoàng" mất.

- -- ---
Editor muốn nói: tui thấy truyện nào của Kiều Gia Tiểu Kiều cũng có những bậc phụ huynh bao dung thương yêu con cái, anh em yêu thương nhau rất ấm áp.

Thích cách đối xử của Diệp Thừa Tích với Hoang Hoang quá đi mất.

Hi vọng Hoang Hoang sớm ngày nhận ra, bớt bớt thái độ của hắn lại.

.


Đọc truyện chữ Full