DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê Tà Y Học Cách Yêu
Chương 36: 36: Cửu Phục Lâm 2


Thanh Niệm ôm lấy tay của Bạch Dạ nói "Dạ ca ca, chúng ta đi chung đi!"
Bạch Dạ cũng không hề từ chối, tùy ý đến Thanh Niệm dắt đi.

Mà ở đằng sau Tuyền Hoa nhìn hai người họ, thở dài tiếc nuối.
Bọn họ đi cùng nhau, phía trước Thanh Niệm ghé tai nói với Bạch Dạ "Tiểu Dạ, muội không muốn để lộ mình là nữ sao?" mặc dù lớn tuổi hơn Bạch Dạ nhưng trước mặt mọi người, Thanh Niệm vẫn kêu Dạ ca ca để che giấu độ tuổi của nàng.

Bởi nếu nhìn sơ qua, Thanh Niệm trông giống một đứa trẻ hơn so với Bạch Dạ.
Nàng lập tức lắc đầu.
"Nhưng mà, ta để ý thấy có cô nương nào dường như đã phải lòng muội rồi đấy! Nãy giờ cứ nhìn chằm chằm không thôi!"
Bạch Dạ cũng không để ý điều này, chỉ cho rằng là hiếu kì.
Hai người cứ thân mật thì thầm to nhỏ khiến Tuyền Hoa bên dưới cảm thấy có chút ganh tị.

Ban đầu quả thật nàng đã bị nhan sắc của Bạch Dạ làm cho mê hoặc, muốn tới gần làm quen nhưng lại không có can đảm.


Sau đó nhìn thấy Thanh Niệm tỏ ra thân thiết với Bạch Dạ, trong lòng bỗng dưng hẫng hụt.
Nhìn kia trương khuôn mặt đẹp như tạc tượng, đôi mắt tím lộng lẫy, làn da trắng sứ cùng vóc dáng hơi nhỏ nhắn, khóe miệng Tuyền Hoa giương lên nụ cười, ánh mắt si mê nhìn Bạch Dạ.
Bọn họ đi cũng được mấy cái canh giờ, trên đường gặp không ít Linh thú, và nhẹ nhàng giải quyết chúng.

Hầu hết các Linh thú ở Cửu Phục Lâm không quá Tam phẩm nên không gây khó dễ gì cho họ cả.
Ngoài ra, Bạch Dạ cũng kiếm được không ít loại nguyên liệu tốt, tâm trạng cũng vui vẻ.
"Chờ chút đã!" Bạch Dạ đột nhiên ra tiếng.
Bọn họ lập tức dừng lại.
"Làm sao vậy?" Huyền Diệp ngó đầu sang hỏi Bạch Dạ.
"Có mùi máu." Bạch Dạ khẽ nhíu mày.
"Linh thú?" Trần Ngọc cũng ngửi ngửi thử, cũng có nhận ra mùi máu.
"Không! Là người!" Bạch Dạ nheo mắt lại, kia chỉ mùi máu thực nồng, đoán phỏng chừng không ít người.

Nàng dùng thân mình nhảy lên ngọn cây gần đó, hướng mắt xung quanh, phát hiện nơi mùi tỏa ra, không hề chần chừ dẫn cả đội đi tìm hiểu nguyên nhân.
Cả đội đi thẳng một đường nơi Bạch Dạ chỉ, vẫn không thấy gì, cho đến khi Ngưng Vũ giẫm phải thứ gì đó mềm mềm.
Là xác chết!
Mọi người được một phen hốt hoảng.

Không chỉ đã chết, mà còn chết thực thảm.

Đồng phục người này mặc không khác gì của bọn họ.

Vậy ra là người của học viện Lục Tinh sao?
Càng tiến vào sâu, càng gặp gỡ nhiều thi thể hơn, có cái còn bị treo lủng lẳng trên cây, máu rơi xuống lã chã từng giọt.
Bạch Dạ lúc này mày nhíu lại, gương mặt tỏ ra vô cùng khó chịu.


Nàng thực ghét mùi máu!
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Trần Ngọc xem qua từng thi thể phỏng đoán "Xem chừng đây là vết tích của Linh thú gây ra." bởi khắp người đều là những vết cào của móng vuốt và bị gặm nhấm không ra người.
"Chẳng lẽ tại Cửu Phục Lâm còn có loại Linh thú cấp cao nào sao?" Ngưng Vũ khó hiểu.
Từ đằng xa truyền tới một tiếng la thất thanh, một học sinh đang bỏ chạy thục mạng, trong miệng vẫn còn kêu cứu "Cứu tôi với!"
Sau lưng học sinh đó là một con báo đen hung tợn, hàm răng sắc nhọn và lao nhanh về phía học sinh đó.
Nam sinh thấy đám người Huyền Diệp mắt bỗng sáng rực lên như gặp được cứu tinh, liền nắm lấy áo họ cầu xin "Cứu tôi với!"
Huyền Diệp thầm mắng "Mẹ kiếp!", đang yên đang lành tên này lại đi trốn sau lưng để bọn ta làm bia đỡ đạn sao?
Báo đen toát ra hơi thở của một Thất phẩm Linh thú nồng đậm, điên cuồng nhào qua chỗ bọn họ.
Đám người biết rằng bản thân không phải là đối thủ của nó, cũng vắt chân lên cổ mà chạy.

Tuy nhiên, lại chỉ có mình Bạch Dạ đứng yên ở đó, hai mắt nhìn con báo đen đầy bình tĩnh.
Tên này điên rồi sao? Bọn họ trong lòng thầm nghĩ.
Nhưng giây phút sau, bọn họ liền há hốc mồm kinh ngạc.

Con báo đen hung tợn ban nãy giờ lại ngoan ngoãn cúi đầu trước Bạch Dạ, còn làm ra bộ dáng đáng yêu cute để lấy lòng.
Bạch Dạ xoa xoa bộ lông mềm mại của Linh thú, cười nhạt.

Báo đen này chính là Linh thú nàng đã giúp nó tấn chức tại Tàng Vân Sơn, mặc dù không biết vì sao nó lại ở đây nhưng khi gặp nàng, nó nhận ra mùi hương quen thuộc, không dám lỗ mãng.

"Như vậy là sao?" Ngưng Vũ nhìn cảnh trước mắt mà kinh ngạc.
Bạch Dạ nhìn thấy vết máu trên miệng nó, biết rằng những thi thể đó là do nó gây ra, dò hỏi "Sao ngươi lại tấn công bọn họ?"
Báo đen kêu lên mấy tiếng, trông rất vô tội.

Tiểu Bạch trong Không gian Linh thú thuật lại cho nàng "Chủ nhân, nó nói nó chỉ là tự vệ thôi.

Đám người kia muốn giết nó lấy bảo thạch nên nó mới làm thế."
Thì ra là vậy! Chuyện này không thể trách ai được! Thế giới này cường giả vi tôn, kẻ mạnh là kẻ quyết định sinh mạng mà.
Huyền Diệp muốn lại gần nhưng bị ánh nhìn đe dọa của báo đen khiến hắn có chút do dự.
Bạch Dạ xoa xoa đầu nó nhẹ nhàng nói "Không sao đâu, họ là bạn của ta!" nó mới chịu thu hồi sát khí lại.
Phía này, đám người Huyền Diệp bị một màn này làm choáng váng.

Một con Thất phẩm Linh thú lại ngoan ngoãn nghe theo lời của Bạch Dạ, rốt cuộc người này có lai lịch gì?.


Đọc truyện chữ Full