DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quỷ Đế Cuồng Thê Tà Y Học Cách Yêu
Chương 73: 73: Đại Hội Tỷ Võ 13


Cả hội trường không ngừng hò reo lên, sửng sốt trước một màn kinh ngạc này.
Cẩm Minh sửng sốt bật cả người dậy, lại thận trọng quay sang lão giả, lắp bắp nói "Lão Trấn, pháp bảo đó, là của ông sao?"
Lão giả đáy mắt không biết suy nghĩ cái gì, đứng phắt dậy rời khỏi hàng ghế.
Ngay cả Vân lão sư cũng kích động không thôi, chờ cho đến khi đội ngũ lần lượt di chuyển về ký túc xá mới lặng lẽ đi tới.
Một trận chiến thắng vẻ vang thế này, đương nhiên các thành viên đều rất vui mừng và phấn khởi.

Tử Nhạc Huân nét mặt vui vẻ, lại có hơi dè dặt hỏi Ngưng Vũ "Làm sao sư muội có thể tấn chức nhanh đến như vậy? Mới cuộc tỷ võ với Tứ Tinh, muội mới chỉ là Linh Sư trung cấp, ta còn thấy như vậy đã quá nhanh rồi.

Không ngờ đến hôm nay, thoáng cái trở thành Linh Sư cao cấp.

Bội phục bội phục!"
Tuyết Linh Linh từ trong ký túc xá chạy ra, cũng biết được về chiến thắng của học viện, cô không giấu nổi phấn khích "2 sư muội chính là niềm tự hào của chúng ta đó!"
"Chỉ là ăn may thôi!" Thanh Nhã Như khiêm tốn đáp.
Huyền Diệp hơi tò mò hỏi "Chiêu thức cậu hạ gục người của Nhị Tinh là gì vậy? Thật lạ!"
"Cái này phải cảm ơn Thanh Niệm!" Ngưng Vũ khoác tay lên vai Thanh Nhã Như, không ngừng tự hào "Đây chính là kiệt tác của muội ấy!"

"Muội đặt cho nó là Xà Gươm, vì khác với loại kiếm thông thường, khi kết hợp với chủ nhân, nó sẽ tạo thành một đường kiếm uốn lượn hệt như những con rắn hạ gục đối thủ rất nhanh gọn." Thanh Nhã Như khụ khụ giải thích.
"Muội là Luyện Khí sư?"
"Có thiên phú thôi!"
Pháp bảo khác với những loại vũ khí khác ở chỗ chúng cần có linh lực rót vào mới hoạt động được.

Nhưng chắc chắn uy lực của nó cũng không hề tầm thường.

Những người luyện ra được pháp bảo gọi là Luyện Khí sư.

Để mà có được một loại từ họ, không ít người phải tranh giành nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Lúc này đây, trong phòng của Bạch Dạ, Vân lão sư cũng không giấu được sự vui mừng.

Ông đối với Bạch Dạ hỏi "Làm sao trò biết được Thanh Niệm có khả năng là một Luyện Khí sư?"
Bạch Dạ lười giải thích, chỉ đáp "Trực giác!"
Đối với câu trả lời này, Vân lão sư không muốn tham lam thêm, ông mỉm cười rồi thở dài "Học viện Lục Tinh chúng ta có thể đi đến vòng này, ta thực sự không còn mong mỏi gì.

Nếu hiệu trưởng ở đây, chắc chắn ngài ấy cũng rất vui."
Trong lòng ông không ngừng cảm kích Bạch Dạ.

Bởi từ khi nàng xuất hiện, học viện giống như thay đổi hoàn toàn, nàng mở ra một tương lai cho họ.

Rõ ràng ban đầu nàng có thể từ chối, nhưng cuối cùng vẫn là chịu đứng ra giúp đỡ.

Điều mà bọn họ không hối tiếc nhất, chính là gặp gỡ nàng.
"À đúng rồi! Ban nãy Trấn Yêu Phù Ma có đến gặp ta, nói rằng muốn nhận Thanh Niệm làm đệ tử.

Vậy..."

Bạch Dạ sớm biết có chuyện này, cũng chỉ nhấp lên ngụm trà đáp "Trấn Yêu Phù Ma ta biết về ông ta, chính là một người không tồi.

Nghe nói rất nhiều năm rồi ông ta không có người kế thừa.

Nên đây có lẽ là một cơ hội tốt cho Thanh Niệm."
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!"
Lúc này sắc mặt Bạch Dạ thâm trầm, thấp giọng nói "Vòng thứ 2, ta muốn học viện chúng ta chủ động đầu hàng!"
"Tại sao?" Vân lão sư không hiểu được.
"Theo quy tắc, một học viện chủ động đầu hàng sẽ có quyền thách đấu với một học viện đang trong vòng đấu đó.

Từ trận giữa Tam Tinh và Nhất Tinh cho thấy, Tam Tinh năm nay rất mạnh.

Nếu ngay trong vòng bán kết đã tỉ thí với một đối thủ đáng gờm như vậy, cơ hội chúng ta vào chung kết là rất khó."
Vân lão sư tròn mắt ngạc nhiên "Vậy tức là, chúng ta chủ động đầu hàng, sau đó thách đấu với Nhất Tinh?"
Bạch Dạ không phủ nhận nói "Phải, đấu với Tam Tinh tại vòng bán kết, thì cho dù có thắng, lực lượng của chúng ta cũng sẽ bị vơi dần.

Đến chung kết sẽ không đủ sức mạnh để chống trả với Nhất Tinh."
Hiểu được ý của nàng, Vân lão sư không khỏi suy nghĩ "Tam Tinh đã ăn chắc một vé vào chung kết, giờ bán kết là phút giây quyết định, không thể để Nhất Tinh chiếm lấy cơ hội này." ông không ngừng cảm thán đầu óc nhạy bén của Bạch Dạ, lại có phần sợ hãi và may mắn vì nàng ở đồng minh chứ không phải kẻ địch.
Bạch Dạ đưa ra quyết định này vì nàng biết cho đến hiện tại, linh lực của nàng mới khôi phục được một nửa, nếu để đội ngũ của học viện đi đánh nhau với Tam Tinh thì chỉ có nhận lấy thất bại.


Nàng không muốn điều đó xảy ra.

Thà rằng rút lui nhất thời để lấy cái lợi hơn ở đằng sau chứ nhất định không chịu vì một phút bốc đồng mà làm hỏng cả việc lớn.
______
Tại Tàng Vân Sơn, Thiên Lãnh bỗng cất nhỏ giọng "Có tin tức gì chưa?"
Một bóng đen từ trên những cành cây cao lao vút xuống, đôi chân chạm vào nền đất nhưng không hề phát ra âm thanh.

Diệp Tu gương mặt rất đỗi vội vàng nói "Tìm ra tin tức của tiểu thư rồi!"
Nghe được lời này, Thiên Lãnh bình thường trầm ổn cũng phải kích động hỏi "Thật không? Nói cho cho ta nghe!"
"Ban đầu nghe được lời đồn về con quỷ mắt tím diệt sạch cả phủ tướng quân, ta có chút tò mò, vậy là tìm hiểu về ngọn nguồn sự việc.

Sau đó ta biết được một điều."
"Điều gì? Mau nói nhanh đi!" Thiên Lãnh vô cùng sốt ruột gắt gỏng lên.
Diệp Tu kể "Đại tiểu thư của tướng quân phủ Bạch Như Nguyệt vốn không phải nữ nhi ruột mà được vị phu nhân nhặt về.".


Đọc truyện chữ Full