DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn
Chương 52: Chương 51


Lê Vân nhìn mèo nhỏ, lại nhìn chiếc túi nhỏ bên móng vuốt nàng.
Hắn nhấc chiếc túi.
Linh thạch va chạm lẫn nhau, vang lên tiếng leng keng leng keng.
Cũng không phải không có người đến đưa lễ cho hắn.
Năm đó hắn nổi bật vô song, người muốn bái phỏng hắn nối liền không dứt, mỗi người đều cầm đến thiên tài địa bảo, vật quý hiếm có.

Cho đến khi tu vi của hắn mất hết, không còn ai đến nữa, cửa cổng đều vắng vẻ.
Ngẫu nhiên sẽ có một vài người đến thăm hắn, đều là chờ đợi hắn có thể nhanh chóng tốt lên ——
Mà mèo con trước mắt hắn, lại chỉ là đơn thuần mang một túi linh thạch đến.
Nàng chỉ là cho rằng hắn thiếu linh thạch, chỉ thế mà thôi.
Thuần túy, không có bất kì tạp niệm gì.
Lê Vân cầm túi linh thạch, bỗng nhiên cười.
Hắn xoa xoa đầu mèo nhỏ: “Đa tạ Sơ Thất đã tặng lễ, ta rất thích.”
Ý cười của hắn cũng không thâm, chỉ ngắn ngủi treo ở bên môi, giống như tuyết vừa mới bắt đầu rơi, tuyết lạnh lẽo rơi ở trên trời quang.
Cỗ cô đơn một mình thâm nhập đến trong xương cốt của hắn cũng được xua tan đi vài phần, thay vào đó là bắt đầu mang theo một cỗ ấm áp.
Bỗng nhiên Nam Nhứ cảm nhận được cái gì gọi là ném tiền mua nụ cười của mỹ nhân.
Sư tôn cười rộ lên thật là dễ nhìn a!
Mèo con vẫy vẫy đuôi, trong lòng âm thầm nắm chặt tay!
Về sau nàng muốn kiếm được càng thêm nhiều tiền!
Nàng phụ trách kiếm tiền, sư tôn phụ trách xinh đẹp như hoa!
Trong lòng Nam Nhứ vui sướng, Lê Vân thu hồi linh thạch lại, ôm mèo con vào trong phòng.
Sau khi vào trong, hắn lấy cho nàng một đĩa thịt Hạnh Vận Phấn mà nàng thích ăn nhất, đặt ở trước mặt nàng.
Nam Nhứ vui sướng mà bắt đầu ăn thịt, ăn ăn, sừng trên đầu lại bắt đầu ngứa.
Mèo con ăn được một nửa lại không ăn nữa, ngửa đầu nhìn nam nhân trước mắt.
“Ô ——”
Mèo nhỏ do dự một chút, đi tới.
Lần này......Chắc là hắn sẽ không cự tuyệt nàng chứ!
Nàng trả được tiền a!
Nàng bò lên trên chân hắn, cọ lòng bàn tay hắn, trên móng vuốt cùng với ở bên môi còn dính một ít thịt khô, một đường trèo lên như vậy, rơi hết lên quần áo của nam nhân.
Lê Vân nhìn mèo con, ánh mắt hơi hơi thu liễm, chung quy là vẫn đem bàn tay lại xoa xoa ở bên tai nàng.
Được hắn nhẹ nhàng xoa xoa, mèo con mềm oặt mà ngã xuống trong lồng ng.ực hắn, thân thể xụi lơ như nước.
Chẳng qua bao lâu, nàng đã ngủ ở trong lông ng.ực hắn rồi.
Hắn nhìn khuôn mặt mèo nhỏ đang an tĩnh ngủ, sau đó dịch tay khỏi đầu nàng, bên tai còn có chút hồng nhạt.
Hắn cúi đầu mở quyển sách.
Ánh nến leo lắt, ấm áp cả căn phòng.
........
Trời còn chưa sáng, Nam Nhứ lại lén lút trốn đi từ bên người Lê Vân.
Ài, có mùi hương thật ra ngủ rất ngon, nhưng cảm giác gần nhất là không có ngủ đủ.
Nam Nhứ nghĩ bảy nghĩ tám: Giấc ngủ của mèo con không đủ, có liên quan gì đến chiều cao hay không đây?
Nàng lại nghĩ nghĩ, nếu nàng thật sự không cao lên.......Vậy nhất định là do lỗi của Phong Dị vì đã dùng dược.
Thân thể hiện tại của nàng bị tàn phá, lớn lên chậm chạm cũng quả thật cũng là chuyện quá bình thường.
Nàng nỗ lực học y, sau đó sẽ tự mình xem bệnh.
Nam Nhứ về trong phòng, sửa sang lại quần áo, bắt đầu đọc sách.
Ngày hôm qua đi quan sát tiểu khảo của Thái Huyền Tông, tiến độ đọc sách bị chậm xuống một đoạn, bây giờ phải nắm chặt lại.
Nàng đọc sách không biết bao lâu, có người tới gõ cửa.
“A Nhứ!”
Du Duyệt ở ngoài cửa kêu nàng, “Đi thôi, chúng ta nên tới Diệu Dương Cốc rồi.”
“Tới!”
Nam Nhứ khép sách, cất vào túi trữ vật, đi ra ngoài.
Dựa theo lệ thường của Thái Huyền Tông, các tân đệ tử mới nhập môn sau khi quan sát tiểu khảo, cũng phải tiến hành luyện tập tiểu khảo.

Luyện tập tiểu khảo sẽ sư phụ bọn họ hoặc là các trưởng lão các phong mang theo một đội, mang nhóm tân đệ tử đi đến Diệu Dương Cốc, để bọn họ có thể quen thuộc với bài thi cử này một phen.
Muốn tiến hành luyện tập tiểu khảo lần nữa thì phải đợi đến năm sau ——
Nhóm tiểu bí cảnh được tạo thành ở trong Diệu Dương Cốc đều là dựa vào sự tinh diệu giữa các trận pháp để duy trì cân bằng cho lẫn nhau, một khi khởi động, liền phải thiêu hủy linh thạch không ngừng.
Muốn Diệu Dương Cốc hàng năm mở ra, không có điều đấy.
Tuy rằng Thái Huyền Tông đứng đầu năm đại tông môn, tài lực ngang tàng hơn so với một ít tông môn nhỏ, nhưng cũng không phải lấy ra để thiêu như vậy.

Nam Nhứ đi theo mọi người, lại lần nữa lên trên tiên thuyền.
Nàng thầm nghĩ, tiến độ đọc sách lại chậm trễ một ngày nữa rồi.
Cảm giác muốn đọc sách cũng đọc không xong.
Cũng không biết có thể làm cho Ô Đại Sài thư thả mấy ngày hay không......
Lúc trong đầu nàng đang nghĩ ngợi lung tung, thì tiên thuyền đã bỏ neo ở bên ngoài Diệu Dương Cốc.
Tân đệ tử của các phong đi theo đội nhóm, dưới sự dẫn dắt của các trưởng lão mà thay phiên nhau tiến vào trong Diệu Dương Cốc.
Rất nhanh, đã đến phiên Đạp Tuyết Phong.
Đi đến cửa cốc, Nam Nhứ mới phát hiện, chủ khảo trông coi tiểu khảo ngày hôm qua, là Đại sư tỷ Xích Đan Phong.
Hôm nay Đại sư tỷ cũng không có mặc hồng y, mà là mặc đạo bào màu xanh lơ của đệ tử tu vi Kim Đan kỳ, giữa một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt tại Diệu Dương Cốc, thập phần khó nhìn thấy.
Hơn nữa không biết có phải là do nàng khế ước với linh thực là dây đằng hay không, hay là do khí chất chỉ một mình kia của nàng, cho dù nàng đứng ở nơi đó, không né cũng không ẩn, cũng thật dễ dàng mà bỏ qua nàng.
Dây đằng bay múa trước người Đại sư tỷ, giơ bút khi tên mỗi đệ tử lên trên ngọc bài, phê lượng nghiệm chứng thân phận của đệ tử, sau đó lại đem ngọc bài đưa cho đệ tử.
Ừm.......
Không thể không nói, lúc nàng duỗi tay lại lấy, mấy chục dây đằng màu xanh quấn nhau bay đến, trường hợp kia vẫn là làm cho người ta tê dại da đầu.
Du Duyệt bên cạnh nàng thậm chí còn bị hình ảnh này làm cho sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Nhưng hiệu suất làm việc như vậy lại rất cao.
Chỉ một chút thời gian, tất cả mọi người đã được cho đi rồi.
Trong lòng nàng nói thầm: Lúc trước người còn không có ra, hiện tại bọn họ đi vào chẳng phải là vừa lúc đung phải người lúc trước?
Sau khi đi vào, nàng mới phát hiện, nàng lo lắng nhiều rồi.
Không biết trận pháp này bố trí như thế nào, sau khi đi vào, một cái không gian to như vậy lại không có nửa điểm bóng người, cũng không nghe được tiếng người nào ở bên trong.
Ban đầu ở bên ngoài nhìn vào Dương Diệu Cốc có chút nhỏ, sau khi tiến vào, cửa đầu tiên là ao hồ, lại cuồn cuộn vô biên, giương mắt nhìn lại, rộng giống như biển.
Nam Nhứ có rúm lại một chút.
Này, khoan đã —— hồ này, phải bơi qua?
Nhưng nàng là vịt trên cạn a!
Nàng đang nghĩ ngợi liền nghe được tiếng Lê Vân: “Người nào không biết bơi, đứng ở bên trái ta.”
Ngay lập tức các đệ tử lại được chia làm hai nhóm.
Đại đa số mọi người đều biết bơi, chỉ có Nam Nhứ, Du Duyệt cùng với ba tên xấu hổ mà đứng ở bên kia.
Lê Vân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Các ngươi trước tiên ở trên bờ.

Những người còn lại, xuống nước.”
“Sư phụ……” Một người đứng dậy, lo lắng nói, “Nếu chúng ta bơi không qua thì nên làm cái gì bây giờ?”
Lê Vân nói: “Ngươi còn chưa bơi thử, đã biết chính mình bơi không qua?”
Ngữ khí hắn không nặng, thần sắc cũng bình tĩnh, nhưng mà lời này vừa nói ra liền làm cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.
Tên đệ tử kia lo lắng hậm hực mà lui lại.
Các đệ tử trao đổi ánh mắt lẫn nhau, đều có chút sợ hãi, sợ mình bơi được một nửa đã hết thể lực.
Chu Thắng Nam là người mạnh mẽ nhất giữa mọi người, là người đầu tiên nhảy xuống nước, ai cũng không nhìn mà ra sức bơi tới đối diện.
Có nàng đi đầu, những người đằng sau cũng lục tục xuống nước.
Nam Nhứ nhìn từng mảnh bọt nước bắn lên, bên tai toàn là tiếng nước.
Lê Vân đứng cùng những người ở lại bên bờ, nói: “Nhìn xem bọn họ kỹ chút.”
Nhìn xem bọn họ kỹ chút?
Nam Nhứ không biết vì sao Lê Vân lại nói vậy, nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra ai có tên tuổi.
Một lát sau, những người đó đã bơi đi xa, Lê Vân nói: “Các ngươi chắc hẳn là đã xem hiểu rồi, xuống nước đi.”
Nam Nhứ: “……”
Học bơi lội là xem có thể bơi được sao???
Mấy người Nam Nhứ như cũ vẫn không dám xuống nước, đứng bất động tại chỗ.

Bỗng nhiên, có một chưởng gió đem một người đẩy xuống.
Tên đệ tử bị đẩy xuống hoảng loạn vung loạn tay, hoảng sợ mà kêu to: “Cứu mạng! Cứu cứu ta, ta thật sự không biết bơi!!!”
Thanh âm của hắn kêu lớn như vậy, cho dù ai nghe đều có thể nhận ra hắn sợ hãi đối với bơi lội.

Lúc trước, thởi điểm Nam Nhứ làm mèo đã bị nước bao trùm qua, giờ lại bị cảm xúc của hắn cảm nhiễm, lạnh run mà lui về sau một bước.
Nhưng mà, người nọ trong nước hô môt hồi, lại phát hiện mình vẫn luôn không bị chìm xuống ——
Giống như có một lực lượng vô hình nào đó, vẫn luôn ở trong nước nâng hắn.
Người trong nước mừng rỡ như điên.
Hiển nhiên hắn đã nhận ra nơi phát ra cỗ lực lượng kia, liên tục nói lời cảm tạ: “Đa tạ sư phụ!”
Nam Nhứ có chút ngốc.
Vậy nên.....Lê Vân sẽ giúp các nàng học bơi nhue thế này?

Cái này gọi là gì, phao bơi tàng hình?
Lê Vân nhìn về phía bọn họ: “Các ngươi cũng đều xuống nước đi.”
Có vết xe đổ, không muốn bị bạo lực ném xuống nước cho nên mọi người đều theo thứ tụe mà xuống dưới.
Nam Nhứ cùng Du Duyệt cuối cùng cũng đi xuống, hồ nước lạnh lẽo liền dính ướt tất cả quần áo của các nàng.
Du Duyệt run lên một chút: “A Nhứ, thật lạnh a.”
Lạnh?
Nam Nhứ không cảm thấy.
Mỗi lần tới loại thời điểm như thế này, nàng cuối cùng cũng tìm về cho bản thân một chút bàn tay vàng của thần thú.
Thể chất nàng như là bếp lò, tuyết đọng ở trên đỉnh Đạp Tuyết Phong đều không sợ, huống chi là hồ nước lạnh này.

Nam Nhứ lấy tay nắm Du Duyệt: “Trước tiên chúng ta thích ứng một chút độ ấm của nước, sau đó lại đi xuống.”
Bàn tay Du Duyệt được nàng nắm lấy, lập tức cảm thấy một cỗ ấm áp tùe lòng bàn tay Nam Nhứ truyền lại đây.
Ấm quá.
Thì ra nhiệt độ thân thể Nam Nhứ là như vậy a?
Giống như lửa nhiệt vậy.
Khóc trách lúc trước Ô phong chủ liếc mắt một cái nhìn Nam Nhứ, liền biết trên người nàng là Hỏa linh căn.
Du Duyệt nắm tay Nam Nhứ, sau khi thích ứng được độ ấm của nước, mới buông lỏng tay Nam Nhứ ra.
Hai người thử bơi ở trong nước, quả nhiên có một cỗ linh lực trước sau nâng các nàng, không để cho các nàng chìm xuống.
Đợi cho mấy người bơi trong chốc lát, sau khi dần dần thả lỏng, bỗng nhiên, cỗ linh lực nâng bọn họ bị dỡ xuống!
Sau khi bị rơi, bọn họ hoảng loạn một hồi, theo bản năng đập loạn tr0ng nước, sặc mấy ngụm nước.
Trong lòng bọn họ ôm may mắ, chờ đợi cỗ linh lực kia quay lại, nhưng vẫn không chờ được gì.
Mấy người bọn họ bất đắc dĩ tự cứu, gần như bơi cho mà bơi loạn, bơi bơi, lại phát hiện mình vậy mà đã học xong.
Thấy bọn họ đã học được, Lê Vân nói: “Các ngươi cũng bơi đến đối diện đi.”
Các đệ tử không dám cãi lời hắn, vừa mới học bơi được cũng chỉ có thể căng da đầu mà bơi trong mặt hồ rộng lớn dài vô tận này.
Du Duyệt lo lắng mà nhìn Nam Nhứ: “A Nhứ, muội có sao không?”
—— giữa mọi người, chỉ có Nam Nhứ, sau khi sặc nước, như cũ vẫn không học được.
Mắt thấy nàng sắp chết đuối ở trong hồ, một cỗ lực lượng dứt khoát đem nàng vớt lên trên bờ.
Hiện giờ nhưng người khác đều kết thúc học bơi lội, chỉ có Nam Nhứ còn ở lại bên người Lê Vân.......
Sư phụ nghiêm khắc như vậy, A Nhứ có phải rất sợ hãi hay không a?
Du Duyệt không chút nào che giấu sự quan tâm Nam Nhứ trong ánh mắt.
Nam Nhứ ho khan vài tiếng, cảm giác không khí rốt cuộc cũng quay lại, nói với Du Duyệt: “Ta không có việc gì, tỷ đi trước đi.”
Du Duyệt vốn định đến bồi tỷ muội, vừa nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của sư phụ ở bên cạnh, đành phải để lại Nam Nhứ lẻ loi một mình, tự mình bơi đến bờ bên kia.
Chờ đến lúc mấy người này bơi đi xa, ở bên bờ cũng chỉ còn lại hai người nàng cùng Lê Vân.
Nam Nhứ trộm nhìn sắc mặt Lê Vân ——
Hắn giống như là, bất cứ khi nào cũng đều có biểu cảm nhàn nhạt như thế này, nhìn không ra hắn có đang tức giận hay không.
Nam Nhứ cúi đầu, đầu tóc ướt dầm dề mà rơi xuống những giọt nước.
Nàng nói: “Sư phụ, ta, ta có thể thử lại một lần.”
Chẳng lẽ thật sự là nước lửa tương khắc sao?
Cho nên nàng là thần thú hệ hỏa.....Mới không biết bơi lội???
Lê Vân nói: “Ừm.”
Hắn nhìn nàng chuẩn bị đứng lên lại xuống nước, đạo bào ướt sẫm kề sát ở trên người nàng.
Ánh mắt hắn hơi ảm đạm, nhẹ nâng đầu ngón tay.
Đến khi toàn thân Nam Nhứ ngâm ở trong nước, một cỗ lực lượng so với vừa rồi lớn hơn mà nâng nàng lên.
Hắn nói: “Ngươi đừng sợ, có ta ở đây.”
Nam Nhứ bỗng nhiêm cảm thấy an tâm.
Nàng ở trong nước lang thang bơi không có mục tiêu, tư thế bơi lội cũng thập phần không chú ý ——
Bơi chó xấu thì cũng rất xấu, nhưng mà học được thì tốt.
Ừm.....Tuy vậy nàng là một con mèo, dùng kiểu bơi chó có phải có chút không đúng hay không?
Trong đầu Nam Nhứ chạy một vòng, càm thấy cỗ linh lực đang nâng thân thể nàng cũng tan đi vài phần.
Nhưng không có hoàn toàn tan hết.
Vẫn còn chút linh lực, như cũ đem cơ thể nàng trôi nổi ở trên nước.
Nàng tiếp tục bơi, một lát sau, nàng mơi vừa thả lỏng lại, một cỗ linh lực lại bị tan mất.


Lại ở trong chốc lát, một cỗ linh lực cuối cùng nâng thân thể nàng cũng tan mất.......
Nàng lại quang vinh mà sặc nước!!!
Nam Nhứ ở trong nước đập vài cái, cảm giác thân thể của mình dần dần chìm xuống, trong mắt, lỗ tai đều bị rót đầy nước của hồ.
Rồi sau đó, một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong lồng ng.ực.
Nam Nhứ không chịu nổi mà chật vật ho khan phun nước, nam nhân vỗ nhẹ sống lưng nàng, thay nàng lấy lại không khí.
Thời điểm nàng phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện tư thế trước mắt này lại quá mức ái muội ——
Nàng gần như được Lê Vân ôm ở trong lồng ng.ực!
Thời điểm làm mèo có thói quen ôm, Nam Nhứ không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Nhưng hiện tại ở dạng này......
Nam Nhứ lập tức lui lui về phía sau: “Sư phụ, ta……”
Nàng còn chưa dứt lời, nam nhân cầm tay nàng, nhẹ nhàng kéo, một đầu nàng lại chìm vào lồng ng.ực hắn.
Nửa khuôn mặt của Nam Như ở trong lồng ng.ực hắn, bên tai đều bị thiêu đến đỏ lên.
Thanh âm nàng có chút phát run: “Sư, sư phụ?”
“Đừng nhúc nhích.”
Thanh âm trầm thấp của nam nhân dừng ở bên tai nàng, hởi thở thổi đến làm tai nàng phát ngứa: “Ngự Thủy Quyết có thể đứng thẳng mặt nước, nhưng phạm vi cũng không rộng.”
Nam Nhứ rầu rĩ nói: “A……”
Nàng cúi đầu xuống, vừa nhìn phát hiện xác thật là hai người vẫn còn đứng ở trên nước.
Vừa rồi nàng lui về sau, nếu không phải Lê Vân giữ chặt nàng, nàng đã bị rơi vào trong nước rồi.
Nam Nhứ miên man suy nghĩ: Lần trước cũng là ngồi trên hạc giấy, nàng cũng lui về sau, kết quá là rơi xuống không trung, được Lê Vân kéo lên lại.
.....Nàng sao lại làm ra chuyện như thế này chứ?
Lê Vân ôm lấy vai nàng, mang nàng lên bờ.
Sau khi đặt chân lên đất bằng, Lê Vân buông lỏng nàng ra, bảo trì một khoảng cách với nàng, phảng phất giống như vừa rồi cứu nàng, không quan trọng lắm.
Hắn nói: “Có người đã đến bờ bên kia rồi.”
Nam Nhứ uể oải một lát, sửa sang lại tâm tình thật tốt nói: “Sư phụ, đừng ở chỗ này của ta mà trì hoãn thời gian, việc như bơi lội này ở đâu đều có thể học được, đừng lãng phí cơ hội tiến vào Diệu Dương Cốc.”
Lê Vân hơi hơi gật đầu.
Hắn giơ tay, Nam Nhứ chỉ cảm thấy một trận gió phất qua người nàng, trong nháy mắt, đàu tóc ướt đẫm cùng với xiêm y đều trở nên khô ráo.
Hắn nói: “Đi, ta mang ngươi qua đấy.”
Hắn thả hạc giấy ra, Nam Nhứ bò lên hạc giấy, ngồi trên hạc giấy bay đến bờ đối diện.
Hạc giấy nhanh nhẹn bay xuống, ngay lập tức Nam Nhứ trở thành lực chú ý của các đệ tử đang nằm la liệt trên đất.
Lê Vân giống như là chưa từng phát hiện ra ánh mắt khác thường của các đệ tử, lãnh nhạt nói: “Cửa thứ nhất của Diệu Dương Cốc, chỉ có một người là Chu Thắng Nam thông qua.

Các ngươi ngày sau nếu muốn thông qua tiểu khảo của Thái Huyền Tông, cần thiết phải luyện tập thêm.

Đặc biệt là có người, bơi lội cũng không học được.”
Hắn không có điểm danh tên, nhưng đủ để mọi người đều hiểu người hắn nhắc tới là ai.
Lần này, ánh mắt nhìn về hướng Nam Nhứ liền biến thành thương hại.
Khóc trách nàng lại ngồi trên hạc giấy.
Thì ra là học lực yếu, bởi vì không học được bơi lội cho nên mới được sư phụ đặc biệt chiếu cố.
Lê Vân lại nói: “Cho các ngươi thời gian một nén nhang để nghỉ ngơi.”
Các đệ tử nằm liệt trên mặt đất, một nén nhang trôi qua, lục tục bò dậy đi đến cửa thứ hai.
Nam Nhứ bị Lê Vân phê bình ở trước mặt mọi người, ngược lại trong lòng cũng không có bất cứ tổn thương lòng tự trọng gì cả.

Cho dù nàng không học được thì đã sao.
Hơn nữa da mặt dày như nàng, chính là sau khi đi làm đã dần dần biến dày ——
Cũng không phải không có thời điểm bị khách hàng hay lãnh đạo chửi đến máu chó phun đầu, da mặt dày cho nên không phải cong lưng uốn gối mà tỏ vẻ đáng thương làm gì cả.
Nam Nhứ đứng ở bên cạnh hai tỷ muội, hỏi Du Duyệt: “Thắng Nam là một mình một người bơi đến, còn tỷ làm sao bơi đến đây?”
Du Duyệt nói: “Ta mới bơi được một chút, liền cảm giác mình đang bơi bị bất động.

Sau đó…… Một cành cây màu xanh lục liền đưa ta đến trên bờ.”
Ồ ——
Nam Nhứ gật đầu, lại là Đại sư tỷ.
Đáng giận, nàng cảm thấy hệ xúc tua này thật ngầu a!
Giống như so với thần thú như nàng hữu dụng hơn nhiều.
Vì sao nàng không có xúc tua???
Nam Nhứ mắt thèm xúc tua của Đại sư tỷ, đi theo đội nhóm tới cửa thứ hai, bên cạnh đầm lầy.
Lê Vân nói: “Có Quan Trung ở đây, các ngươi chỉ cần tìm một con đường chính xác ở trong đầm lầy, hơn nữa còn phải phân biệt yêu thú cùng thảo dược xuất hiện ở trong đầm lầy.”
Các đệ tử lại thêm một trận hoảng loạn cùng mờ mịt.
Ban nãy bơi lội là cần thể lực, đầm lầy này còn có yêu cầu cao hơn, đó là trí nhớ.
Các đệ tử cả ngày luyện kiếm, thời gian rảnh rỗi cũng không làm gì.

Tiến vào Thái Huyền Tông chưa lâu, các loại sách tài liệu ở trong Tàng Thư Các, toàn bộ đều chưa có xem qua.

Vậy làm sao mà phân biệt được yêu thú với thảo dược, hai mắt hoàn toàn mờ mịt.
Nhưng cái này đối với Nam Nhứ là không thành vấn đề!
Nam Nhứ tràn đầy tự tin mà nhìn hai tỷ muội: “Các tỷ đi theo ta đi.”

Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt tất nhiên vô cùng tin tưởng nàng: “Được!”
Nam Nhứ đứng ở bên cạnh đầm lầy, đầu tiên là cảm giác hơi nước ở xung quanh.
Ồ......
Khả năng là bàn tay vàng của nàng cũng là ở điểm này.
Thân là thần thú hệ hỏa, nàng không chỉ có am hiểu chơi lửa, kỳ thật đối với hơi nước cũng thập phần mẫn cảm.
Ở trong đầm lầy, hơi nước ở bên kia nặng hơn, nàng liền tránh đi bên kia, cho dù nơi đó thoạt nhìn an toàn cũng không đi.
Cứ như vậy, nàng mang theo Chu Thắng Nam cùng Du Duyệt, thành công mà đi đến trung tâm của đầm lầy, bỏ lại những người phía sau một khoảng cách xa.
Dọc theo đường đi, Nam Nhứ còn cùng hai tỷ muội phân biệt thảo dược với yêu thú.
Ở trong Diệu Dương Cốc, thảo dược cùng với yêu thú kỳ thật đều là ảo ảnh.

Cho nên gặp được một ít thảo dược trân quý, cũng không thể ngắt lấy, chỉ có thể hai mắt thèm mà nhìn.

Mà gặp được yêu thú thì.......
Vẫn là đi vòng quanh.
Để khảo nghiệm đệ tử, những yêu thú này đều chứa một công kích nhất định.
Dọc theo đường đi Nam Nhứ nhìn đến cái gì, liền giải thích cho tỷ muội cái đó: “Con chim này là chim Nê, đừng nhìn vóc dáng nho nhỏ của nó mà xem thường, bởi vì miệng nó đặc biệt nhọn, lại rất thích mổ người, đặc biệt là thích mổ tai của người khác.

Mổ một chút nhưng đau a! Nếu hai người thấy được con chim này, ngàn vạn đừng đắc tội nó, con chim này sẽ mang thù, nếu đả thương nó, nó sẽ kêu cả nhà nó quay lại trả thù đó.”
“Thảo dược là Nhung Nhung thảo, lớn lên thoạt nhìn rất giống bồ công anh, nhưng ngàn vạn lần đừng tay không hái nó.

Bồ công anh thổi liền bay tán đi, đặc tính của Nhung Nhung thảo cũng không khác lắm.

Nhưng Nhung Nhung thảo một khi tản ra liền sẽ bám vào làn da, rửa sạch nó khá là phiền toái đấy.

Phương pháp để ngắt lấy thảo dược này, trước là dùng nước bao lại nó, sau đó lại trong nháy mắt đông lạnh thành băng.”
Một đường giảng giải, ba người bỗng nhiên nhìn đến hình thể của một con cự thú khổng lồ.
Du Duyệt có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói: “A Nhứ, đó là cái gì?”
Chu Thắng Nam nắm kiếm gỗ, che ở trước người hai người.
“Đây là……Tê giác sừng bạc.” Nam Nhứ phân biệt trong chốc lát, nói, “Đừng lo lắng, tê giác sừng bạc này có tính tình ôn hòa, chỉ cần tỷ không chủ động đi chọc nó, nó sẽ không công kích tỷ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Du Duyệt nhẹ nhàng thở ra, Chu Thắng Nam cũng buông kiếm gỗ ở trong tay xuống.
“Vậy con tê giác sừng bạc kia đang làm cái gì?” Du Duyệt tò mò hỏi, “Vì sao của con tê giác này lại muốn chạm vào sừng trên đầu của con tê giác khác?”
“À,” Nam Nhứ thuận miệng trả lời, “Đây là một loại phương thức mà tê giác sừng bạc theo đuổi phối ngẫu, tê giác cái cho tê giác đực chạm vào sừng, là đại biểu việc tiếp nhận cầu hoan với nó……”
Nam Nhứ nói tới đây, bỗng nhiên dừng lại.
........Từ từ.
Hình như có cái vấn đề gì đó.
Nàng nhớ lại lúc trước bỗng nhiên Lê Vân không sờ sừng cho nàng nữa, còn ngăn nàng ở ngoài phòng tắm ——
Cho nên, Lê Vân cũng biết cái này?!
Mặt Nam Nhứ trong thoáng chốc đỏ một mảnh.
Lê Vân biết tập tục của yêu thú, cảm thấy nàng cho hắn sờ sừng là theo đuổi phối ngẫu???
Nam Nhứ hồi tưởng lại trường hợp lúc trước, xấu hổ cả người, cứng đờ mà đứng tại chỗ.
Du Duyệt thấy nàng đột nhiên dừng lại, hỏi: “A Nhứ, sao muội không đi nữa a?”
Nam Nhứ hít sâu mấy lần, đem cỗ cảm giác xấu hổ cùng với cảm thấy thẹn thật lớn mà đè ép xuống.
“Ừmm…… Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Đừng nghĩ đừng nghĩ.
Nam Nhứ liều mạng tẩy não cho chính mình.
Nói không chừng......Cũng không phải là ý này.
Nam Nhứ nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua sau khi nàng đưa linh thạch cho Lê Vân ——
Tối hôm qua không phải Lê Vân cũng vuốt sừng cho nàng sao?
Như vậy xem ra, chắc hẳn là hắn không biết......Đúng không?
Trong đầu Nam Nhứ hỗn loạn một mảnh, nhưng bởi vì muốn mang theo tỷ muội rời khỏi đầm lầy, dần dần nàng cũng tìn lại được lực chú ý, tập trung tinh thần mà đặt lên trên đường cùng thảo dược với yêu thú.
Chờ đến khi các nàng cùng các đệ tử lục tục ra khỏi đầm lầy, cũng đã qua một ngày.
Lê Vân mang theo các đệ tử rời khỏi Diệu Dương Cốc.
Ngày hôm nay ở trong Diệu Dương Cốc đã kết thúc, ngày mai bọn họ vẫn phải quay lại để trải nghiệm một phen nữa.
Cứ như vậy, mọi người mệt mỏi mà về Phi Hoa Trai.
Một về phòng, Nam Nhứ như chiến sĩ thi đua mà biến thành mèo, bay đến đỉnh núi.
Chỉ cần nàng làm bộ không biết, chuyện này liền không xấu hổ nữa.
Bất cứ chuyện gì đi nữa, vẫn phải hút thuốc giảm đau!
Vào đêm.
Lê Vân ngồi trên trường kỷ, cảm nhận được trận pháp dao động, mèo nhỏ tiến vào động phủ.
Mèo nhỏ lại thuần thục mà chui vào trong lồng ng.ực hắn, hắn thuận tay chải vuốt bộ lông của nàng, lại sờ đến chỗ sừng nàng.
Duỗi tay, mèo con vậy mà né tránh.
Tay Lê Vân treo ở giữa không trung, không biết vì sao nàng lại trốn.
Hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng nhướng mày: “…… Sơ Thất?”.


Đọc truyện chữ Full