23
Năm sau, danh sách tuyển tú đã xác định được khâu mấu chốt, mỗi người đều cẩn thận lời nói và hành động, từ chối ra ngoài.
Ta mang theo bánh hạt dẻ do mình tự làm đi thỉnh an hoàng hậu.
“Lần này Hàn Ngọc vào cung, mặc dù cũng e ngại người có dụng tâm khác phỏng đoán là đến lấy lòng nương nương, nhưng cảm thấy mặc kệ sau này thân phận như thế nào, đều là kính trọng ngưỡng mộ nương nương. Chỉ cần có nương nương ở đây, thì nên nhớ kỹ quy củ của lão tổ tông, đến đây thỉnh an năm mới.”
Hoàng hậu nghe xong những lời này, kéo tay ta cảm thán nói: “Các cô nương đều nóng lòng muốn làm thái tử phi, chỉ có ngươi hiểu chuyện không quên quy củ.”
Sau khi ta nói nhiều chuyện cùng hoàng hậu, hoàng hậu mệt mỏi nói, “Đi, mời thái tử đến, bảo hắn tự mình đưa Hàn Ngọc trở về.”
Tuy nói là thái tử tuyển phi, nhưng quyết định cuối cùng là do hoàng thượng và hoàng hậu lựa chọn từ trong số những người mà thái tử vừa ý.
24
“Điện hạ, Hàn Ngọc cũng ở trong danh sách tuyển chọn.” Ngồi trên xe ngựa, ta chủ động nói.
Thái tử không nói gì, nhìn ta một cái ra hiệu cho ta tiếp tục nói.
Ta cười nói, “Trước kia điện hạ nói tỷ tỷ tránh điện hạ, Hàn Ngọc thầm nghĩ, dung mạo đã giống với tỷ tỷ, có thể giải sầu cho điện hạ một chút cũng là tạo hóa của Hàn Ngọc, bởi vậy cho dù ta biết rõ khuyên tai ngọc lan kia được làm cho tỷ tỷ nhưng vẫn đeo như cũ, nghĩ điện hạ xem ta là thế thân của tỷ tỷ cũng không sao, chỉ cần điện hạ thoải mái trong lòng là được rồi.”
Nói xong ta thở dài, “Bây giờ, tỷ tỷ và điện hạ đã giải quyết xong khúc mắc, vậy Hàn Ngọc đương nhiên không cần bầu bạn bên cạnh điện hạ nữa. Để tránh cho tỷ tỷ nhìn thấy trong lòng lại không vui.”
“Những thứ này cũng do nàng ta dạy nàng nói?” Thái tử lạnh lùng hỏi.
Ta vội vàng quỳ xuống, “Là suy nghĩ của Hàn Ngọc. Vốn cho rằng làm thế thân ít nhất cũng có thể được điện hạ chú ý một chút, nhưng bây giờ chính chủ đã ở đây...”
“Nếu bản cung không xem nàng là nàng ta, nàng có nguyện ý ở lại không?” Thái tử vươn tay đỡ ta lên, hỏi.
Những giọt nước mắt mà ta vẫn luôn kìm nén lập tức trào ra, “Hàn Ngọc chưa bao giờ mưu cầu xa vời sẽ có một ngày như vậy.”
Mưu cầu xa vời, vậy thì càng phải cầu cho được.
25
Danh sách tuyển tú được công bố, ta và Chân Ngọc Đình đều ở trong danh sách, đây là chuyện trong dự liệu.
Sơ tuyển là do Bá Dương phu nhân chủ trì, Bá Dương phu nhân biết rõ phẩm chất và dung mạo của các nữ tử trong kinh. Vòng chọn mặt sau khi sơ tuyển là do thái tử và hoàng hậu cùng nhau lựa chọn, cuối cùng là điện thí là do hoàng thượng lựa chọn. Quá trình này ta đã sớm dò hỏi xong, cho nên mới cố ý nói như vậy, ta muốn trong lòng thái tử nhớ kỹ chuyện này.
Sau khi sơ tuyển kết thúc, các tú nữ tiến vào vòng chọn mặt được an bài ở cùng nhau trong cung, chờ đợi ba ngày sau tiến hành.
Chân Ngọc Đình nhét bạc cho chưởng sự cô cô, ở cùng một phòng với ta.
Ta sắp xếp lại bọc hành lý trước mặt nàng ta, lấy ra một bộ váy màu xanh nhạt, “Bộ này do mẫu thân ta chuẩn bị, nói là hoàng hậu yêu thích màu xanh nhạt, kiểu dáng xiêm y này cũng là kiểu mà Bá Dương phu nhân yêu thích nhất, nói là kiểu thịnh hành trong cung. Ngay cả đồ trang sức trên đầu, đều là đồ lúc trước hoàng hậu đích thân ban thưởng.”
Chân Ngọc Đình cười nói: “Vậy muội muội mặc xiêm y này há chẳng phải sẽ nắm chiến thắng trong lòng bàn tay sao?”
Ta cũng cười đáp: “Tỷ tỷ quên rồi, lúc trước chúng ta đã nói qua, muội muội sẽ không ở bên cạnh thái tử nữa, cho nên ta nghĩ, bộ xiêm y này không bằng đưa cho tỷ tỷ mặc? Ngày sau tỷ tỷ trở thành thái tử phi, muội muội ta đây cũng có thể diện.”
Ngày đó sau khi thái tử đưa ta ra khỏi cung, tin tức liền truyền đi, cho nên giờ phút này lời ta nói, Chân Ngọc Đình liền có vài phần tin tưởng.
“Nếu tỷ tỷ không tin, vậy đợi ta tự mình mặc qua vòng chọn mặt rồi lại cùng tỷ tỷ tham gia điện thí, thế nào?” Ta cố ý đùa giỡn, Chân Ngọc Đình quả nhiên sốt ruột.
“Muội muội tốt của ta, mảnh tâm ý của muội ta đương nhiên tin tưởng.” Chân Ngọc Đình cười tiếp nhận xiêm y, lại đưa y phục của mình cho ta, “Vậy đa tạ muội muội thành toàn.”
26
Vào ngày chọn mặt, tú nữ do mấy cô cô dẫn dắt, ta và Chân Ngọc Đình không ở cùng một nhóm, trước khi ra khỏi cửa nàng ta nhìn thấy ta mặc một bộ xiêm y màu hồng cánh sen, mới cười yên tâm mặc bộ xiêm y màu xanh nhạt gần như giống như bộ xiêm y ta mặc lần đầu tiên gặp thái tử trong yến tiệc mùa xuân năm ngoái mà rời đi.
Mà ta thì trong lúc chờ đợi, thay đôi khuyên tai hoa ngọc lan vẫn nắm trong tay lên.
Nếu Chân Ngọc Đình không mặc bộ y phục kia, vậy ta cũng không hoàn toàn nắm chắc.
Nhưng nàng ta đã mặc, nàng ta nóng lòng muốn chứng minh tâm ý của mình với thái tử.
Có lẽ tình nghĩa của thái tử đối với ta cũng không sâu đậm đến như vậy, nhưng Chân Ngọc Đình càng muốn hắn rời xa ta, hắn càng cảm thấy phản cảm.
Hắn chính là thái tử, quyết định của hắn từ khi nào mà đến lượt người khác bận tâm lo nghĩ?
Quả nhiên, đúng như ta dự đoán, lúc thái tử nhìn thấy Chân Ngọc Đình mặc xiêm y kia, cũng không có nhiều kinh hỉ. Đáy mắt hắn đều là thất vọng.
Bạch nguyệt quang trong lòng hắn, trước kia đối với hắn lạnh như băng sương, hiện giờ vì vị trí thái tử phi, vậy mà lại cam tâm làm thế thân của người khác.
Nhưng hắn vẫn giữ nàng ta lại.
27
Ta mặc vàng đeo bạc, cài trang sức đá quý theo yêu cầu, chỉ là khuyên tai ngọc thạch này thật sự không hợp.
Thái tử nhìn khuyên tai ta đeo, cười nói: “Mùa xuân chính là mùa hoa ngọc lan nở rộ.”
Ta cũng được giữ lại.
Ta cam tâm tình nguyện đeo khuyên tai vốn thuộc về Chân Ngọc Đình, làm thế thân của nàng ta, thái tử cực kỳ vui mừng.
Nhưng Chân Ngọc Đình mặc xiêm y của ta, bắt chước thái độ đối đãi với mọi người của ta, thái tử lại tức giận.
Vòng chọn mặt kết thúc, chỉ giữ lại bốn tú nữ, còn cách điện thí một tháng, các tú nữ liền có thể về nhà chờ đợi.
Khi ta về đến nhà, quản gia đến báo, “Trong kinh đã truyền khắp nơi, Chân gia cô nương vì vị trí thái tử phi mà không từ thủ đoạn, vậy mà lại lấy trộm xiêm y của cô nương nhà chúng ta, có ý đồ để thái tử xem nàng ta là Cố Hàn Ngọc.”
Ta nhìn Định Quốc hầu đang thưởng trà, cười nói: “Chắc hẳn đây là kiệt tác của phụ thân?”
Định Quốc hầu cười to đáp: “Chẳng qua chỉ tiêu một chút tiền bạc mà thôi. Nói cho cùng, phủ bá tước từ đầu đến cuối vẫn luôn mắc nợ ta, nếu không phải nhờ ta, năm đó bọn họ cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát thân sạch sẽ như vậy.”
28
Trước điện thí, thái tử không được rời cung, ngoại trừ thân tín bất luận người nào cũng không được đến gần thái tử.
Xuân ấm hoa nở, ta hẹn Chân Ngọc Đình đi du hồ thả diều giấy.
Sắc mặt Chân Ngọc Đình rất khó coi, nàng ta khôi phục lại cao ngạo ngày xưa, “Ta xem muội muội là muội muội ruột, không ngờ muội muội lại tính kế lên đầu ta.”
Ta giả vờ không biết, “Lời này của tỷ tỷ là sao?”
Chân Ngọc Đình cười lạnh một tiếng, “Bây giờ ta đã trở thành trò cười cho cả kinh thành, muội muội hẳn đang rất đắc ý. Ta cho rằng muội muội hảo tâm tặng ta xiêm y, thì ra đ.ánh giá ta là một kẻ ngốc.”
Ta mỉm cười, “Hoàng hậu quả thật yêu thích màu xanh nhạt, không phải tỷ tỷ quả thật cũng được giữ lại sao? Về phần ai thế thân cho ai, thì có quan trọng không? Chúng ta không phải là tỷ muội ruột sao?”
Chân Ngọc Đình ngồi bên hồ lạnh lùng nhìn ta, nhóm nha đầu ở xa xa đang thả diều giấy.
“Ngày đó ngươi rơi vào trong hồ băng, thái tử lại đến đúng lúc như vậy, là do ngươi mời đến phải không?”
Ta ném một viên đá vào trong hồ, "Đúng vậy, bằng không ta sẽ táng thân trong hồ băng, như ý nguyện của tỷ tỷ.” Ta đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Chân Ngọc Đình, “Tỷ tỷ, tỷ thật sự cho rằng chúng ta không thân không thích thì vẫn là tỷ muội ruột thịt sao?”
Sắc mặt Chân Ngọc Đình cứng ngắc, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
29
“Thôi, tỷ tỷ, chúng ta gặp lại ở điện thí. Nghe nói nội dung hoàng đế muốn khảo vấn còn rất nhiều, muội muội ta đây phải trở về chuẩn bị.” Ta xoay người đi về phía xe ngựa.
Chân Ngọc Đình đuổi theo, “Ngươi đã sớm chuẩn bị xong phải không? Lúc trước giả vờ nhu nhược tri kỷ, đều là mưu kế của ngươi.”
Ta nhìn Chân Ngọc Đình, giờ phút này trong mắt nàng ta đều là lửa giận, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo lại một chỗ, hận không thể lột da ta.
“Phải.” Ta thừa nhận.
“Ta sẽ vạch trần thủ đoạn của ngươi, để thái tử nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi. Ngươi đừng nghĩ đến chuyện làm thái tử phi, vị trí thái tử phi từ đầu đến cuối đều là thái tử giữ lại cho ta. Chỉ có ta, mới có thể khiến cho hắn canh cánh trong lòng. Mà ngươi, tốt nhất là nên cút xa ra một chút.” Chân Ngọc Đình hoàn toàn không để ý đến hình tượng, gào thét với ta.
Ta nhấc váy bước lên xe ngựa, cười với nàng ta: “Xin lỗi, vị trí này, ngươi không về lại được nữa đâu.”
Nói cái gì mà tỷ muội ruột, trên đời này làm gì có thân nhân nào chỉ treo ở ngoài miệng.
Ta và Định Quốc hầu vẫn là phụ thân nữ nhi ruột, vậy thì sao? Ta vẫn mong chờ khoảnh khắc tòa nhà đồ sộ của ông ta sụp đổ.
30
Chân Ngọc Đình bị ta quấy nhiễu tâm trí, mỗi ngày đều nghĩ cách vạch trần ta khi gặp thái tử.
Còn ta thì dưỡng nhan da thịt mỗi ngày, uốn nắn cử chỉ, học cách trả lời hoàng đế.
Ngày điện thí, Định Quốc hầu tự mình đưa ta đến cửa cung, ông ta mặc một bộ y phục xanh thẫm mới, trong mắt đều là quan tâm, nhìn theo ta được đưa vào cung.
Trên đại điện, bốn tú nữ dựa theo vị trí gia tộc chỉnh tề đứng thành một hàng, từ trái sang phải, ta là người đầu tiên.
“Định Quốc hầu Cố gia đích nữ, Cố Hàn Ngọc, mười bảy tuổi.” Ta ngoan ngoãn quỳ lạy trên mặt đất, hành lễ với những người nắm quyền ngồi trên chủ vị.
“Định Quốc hầu biết nuôi nữ nhi, sinh ra đẹp mắt lại đoan trang hiểu lễ.” Hoàng đế rất hài lòng với ấn tượng ban đầu của ta. “Hoàng hậu và Bá Dương phu nhân thường khen ngươi hiểu chuyện thức thời.”
Ta vội vàng tiếp tục quỳ lạy tạ ơn, “Tiểu nữ tử ngu ngốc, hoàng hậu nương nương là quốc mẫu, tự nhiên sẽ yêu thương mỗi một thần dân. Bá Dương phu nhân tâm thiện từ bi, thương tiếc thần nữ khi còn nhỏ được nuôi dưỡng ở nông thôn, bởi vậy trong yến hội đã quan tâm vài câu.”
Thứ hoàng đế muốn thăm dò, chỉ là Định Quốc hầu có khơi thông quan hệ giữa hoàng hậu và Bá Dương phu nhân hay không mà thôi.
Hoàng đế cười, cẩn thận đ.ánh giá ta, “Nghe thái tử nói, ngươi vẽ tranh rất tốt, thi từ ca phú cũng tinh thông.”
Ta dịu dàng đáp, “Phụ thân thường nói mình là mãng hán, chỉ biết đ.ánh giặc không hiểu văn lí. Liền để thần nữ đọc sách biết chữ, hiểu lí lẽ, hiểu chừng mực, biết tiến lùi, biết đại thể, mới có thể không vượt quá khuôn phép.”
Hoàng đế kiêng kỵ binh quyền trong tay Định Quốc hầu, nghe ta nói bản thân Định Quốc hầu không thông văn lí còn muốn nữ nhi hiểu rõ quy củ chừng mực, lập tức thập phần hài lòng.
“Nếu từ nay về sau ngươi vứt bỏ toàn bộ hầu phủ, chỉ vì được ở bên cạnh thái tử, ngươi có nguyện ý không?”
Ta kiên định đáp: “Thần nữ nguyện ý.”
31
Ngoại trừ Chân Ngọc Đình, hai vị tú nữ khác ta cũng không thèm để ý.
Chân Ngọc Đình đứng bên cạnh ta, hoàng đế nhìn nàng ta cười nói: “Ngược lại có vài phần giống với đích nữ Định Quốc hầu.”
Ta có thể thấy được sắc mặt Chân Ngọc Đình khẽ thay đổi, trước kia đều là người khác nói ta giống nàng ta.
Chân Ngọc Đình quỳ lạy xong nhẹ giọng nói: “Thái tử cũng từng nói Cố gia muội muội giống thần nữ.”
Nàng ta nóng lòng muốn chứng minh với thái tử, là ta đang bắt chước nàng ta, muốn thay thế nàng ta, nhưng nàng ta trước sau như một lại quên mất, người nắm quyền bây giờ là hoàng đế.
Sắc mặt hoàng đế rất khó coi, chưa từng bị người khác làm mất mặt đến như vậy.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Dung mạo thì giống, nhưng lại không hiểu quy củ như Hàn Ngọc.”
Cả người Chân Ngọc Đình cứng đờ trên đại điện, lúc này nàng ta mới ý thức được mình nói sai, vì thế ném ánh mắt cầu cứu với thái tử.
Thái tử đã nhìn thấy nàng ta tìm mọi cách chứng minh ta đang bắt chước, biểu hiện cho việc nàng ta muốn ta rút lui. Bởi vậy, đối với ánh mắt cầu cứu của Chân Ngọc Đình, hắn không có bất kỳ phản ứng gì.
Bạch nguyệt quang của hắn đã sụp đổ rồi.
Có đôi khi ta cũng suy nghĩ, nếu Chân Ngọc Đình không bị ta kích động ra d*c vọng ẩn giấu, từ đầu đến cuối vẫn là dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh như vậy, duy trì tất cả ảo tưởng của thái tử đối với nàng ta, có lẽ thái tử vẫn sẽ giữ nàng ta làm trắc phi chứ?
Nhưng nàng quá sợ ta thay thế nàng ta, sợ không chiếm được quyền thế mà lộ ra nguyên hình. Nàng ta càng đi thân cận với thái tử như ta, d*c vọng càng bại lộ nhiều, ấn tượng và ảo tưởng của thái tử đối với nàng ta đã lung lay sắp đổ.
Thẳng cho đến khi điện thí, nàng ta lướt qua hoàng đế mà nhắc tới thái tử.
32
Chân Ngọc Đình được người đỡ đi ra khỏi hoàng cung.
Ta được ma ma bên người hoàng hậu hộ tống trên kiệu mềm ra khỏi hoàng cung.
Định Quốc hầu đối với biểu hiện của ta vô cùng hài lòng.
Ngày hôm sau, nội quan bên cạnh hoàng đế đến tuyên chỉ, ta trở thành thái tử phi. Lần này, thái tử không giữ trắc phi.
Nghe nói Chân Ngọc Đình đã viết cho thái tử rất nhiều phong thư, nhưng từng cái một đều bị trả về.
Quan lại các nhà ngày xưa giao hảo cùng phủ bá tước nhao nhao chạy đến Định Quốc hầu phủ, lại bị Định Quốc hầu từ chối gặp mặt.
“Ngày đại hôn, sẽ mời các vị đồng liêu đến chung vui.”
Hiện tại nhất cử nhất động của Định Quốc hầu phủ đều bị giám thị chặt chẽ.
Của hồi môn mà Định Quốc hầu chuẩn bị cho ta xem như phong phú hơn nhà những người khác, nhưng lấy tước hầu ra mà nói, cũng không tính là nhiều.
Ông ta sẽ diễn một vở kịch giản dị đến cùng.
Ta đương nhiên vui vẻ phối hợp diễn kịch với hắn, “Phụ thân, lần này nữ nhi tiến cung, không biết khi nào mới có thể gặp mặt. Có thể để cho nữ nhi mang theo một ít đồ vật tùy thân của phụ thân làm kỉ niệm không?”
Phụ thân nữ nhi tình thâm, cho dù là hoàng đế cũng nhịn không được cảm thán, “Vẫn là sinh nữ nhi mới tốt.”
(Còn tiếp)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mỹ Nhân Kiếp - Thập Nguyệt Thập Lục
Chương 3
Chương 3