DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Tông Sư
Chương 21-25

Chương 21: Người đầu tiên lên võ đài

Hả?

Cảm nhận được kiếm khí đáng sợ trong hộp kiếm, tất cả mọi người trong võ đài đều ớn lạnh, trên mặt lộ vẻ khó tin.

“Ầm!”

Khi hộp kiếm được mở hoàn toàn, ánh sáng bùng lên như ánh mặt trời, khiến mọi người không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Tia sáng kéo dài hơn mười giây rồi dần biến mất.

Ngay sau đó, những tiếng hoan hô vang dội khắp khán đài như núi lửa phun trào.

Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng phi thường như vậy, đủ để chứng minh sự thần kỳ của thần binh này.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy một thanh kiếm dài một mét nằm im trong hộp kiếm, thân kiếm không phải làm bằng vàng, cũng không phải sắt, không biết làm từ chất liệu gì. Có một tia sáng màu vàng nhạt chuyển động xung quanh lưỡi kiếm, giống như những vì sao sáng đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào nó. Thân kiếm mờ ảo và thâm trầm như có một con rồng khổng lồ đang nằm trên đó!

Mặc dù khoảng cách gần trăm mét, nhưng Diệp Phong ở phòng số một vẫn có thể cảm nhận được kiếm khí sắc bén toát ra từ thân kiếm.

Bất khả chiến bại, đánh đâu thắng đó!

Dường như trên thế giới này không có vật gì không thể bị phá vỡ bởi thanh kiếm này!

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, người dẫn chương trình đột nhiên nhổ một sợi tóc, sau đó ném về phía lưỡi kiếm của thần binh trên bục.

Một giây sau, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, sợi tóc chỉ còn cách lưỡi kiếm một tấc thì bị một lưỡi kiếm vô hình cắt qua, chẻ đôi, rơi xuống hai bên trên mặt đất.

Thấy cảnh tượng này, xung quanh vang lên một trận cảm thán:

“Trời ơi! Chuyện gì xảy ra vậy? Người xưa miêu tả độ sắc bén của một thanh kiếm là ‘chạm nhẹ tóc đứt’! Nhưng bây giờ, sợi tóc này còn chưa chạm vào lưỡi kiếm, sao lại bị chẻ ra?”

“Chẳng lẽ... Là kiếm khí sắc bén trên thân kiếm thành hình nên mới đạt hiệu quả thần kỳ này?”

“Thật không thể tin được! Tôi đã luyện võ hơn bốn mươi năm, nhưng chưa từng nghe hoặc nhìn thấy một vũ khí thần kỳ như vậy! Nếu ở thời cổ đại, e rằng nó giống như bảo vật của Hòa Thị Bích, sẽ có hoàng đế dùng mười mấy thành trì trao đổi!”

...

Lúc này, người dẫn chương trình tiếp tục nói: “Các vị khán giả, mọi người nhất định đều cảm nhận được sự sắc bén của thanh thần binh này rồi! Tôi nghĩ rằng mọi người rất muốn biết lai lịch của thanh kiếm này, nên tôi cũng không vòng vo nữa! Trải qua nhiều lần được ông chủ chúng tôi kiểm chứng, thanh kiếm này chính là ... "

Nói đến đây, người dẫn chương trình ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, giọng run lên vì kích động:

“Thất ... Tinh ... Long ... Uyên!”

“Cái gì?”

Nghe người dẫn chương trình nói vậy, khán giả lại một lần nữa ồ lên: “Có thật không? Không phải trong truyền thuyết kiếm Thất Tinh Long Uyên được mai táng cùng với Đường Thái Tông Lý Thế Dân trong Chiêu Lăng sao?”

“Không phải không có khả năng! Chiêu Lăng bị trộm, kiếm Thất Tinh Long Uyên lần nữa xuất hiện cũng hợp lý!”, có người phân tích.

“Thất Tinh Long Uyên là một trong mười đại thần khí thượng cổ! Thần kiếm một khi hiện thế, nhất định sẽ dẫn tới gió tanh mưa máu, xem ra trận so tài đêm nay sẽ là một trận đấu quyết liệt!”

Trong căn phòng số một, Sở Kinh Quốc nhìn Chiến Thiên Qua với ánh mắt không thể tin, hỏi: “Thiên Qua, thần binh kia thật sự là Thất Tinh Long Uyên trong truyền thuyết sao?”

“Ông Sở, tôi không dám đảm bảo, nhưng cũng chắc chắn tám chín phần!” Chiến Thiên Qua trầm giọng nói.

“Ồ...”

Sở Kinh Quốc nghe vậy hít một hơi thật sâu, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp, lẩm bẩm: “Thiên Qua, bảo vật quốc gia như vậy, ông đã vô tư từ bỏ, tấm lòng phóng khoáng và cao thượng này thật khiến người ta cảm thán khâm phục!”

“Ha ha... Ông Sở quá khen! Thật ra tôi cũng có ý đồ cả, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên này không tầm thường, nó quá nặng, cần bốn võ giả Ngũ Phẩm mới miễn cưỡng nhấc lên được!

Nếu muốn múa kiếm thành thạo thì ít nhất phải là cường giả cảnh giới Cửu Phẩm! Nếu ở trong tay tôi sẽ chỉ làm bảo vật trở nên mất giá trị, chi bằng đưa nó cho một anh hùng. Tôi cũng có thể dựa vào đó để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp!” Chiến Thiên Qua mỉm cười giải thích.

Bên kia, Diệp Phong nhìn kiếm Long Uyên trên lôi đài, trong lòng cũng dâng trào cảm giác khó tả.

Kiếm Long Uyên là một danh kiếm ở Hoa Hạ cổ đại, nó được xếp trong mười đại thần kiếm cùng với Hiên Viên, Xích Tiêu và Thái A.

Truyền thuyết kể rằng hai đại kiếm sư Âu Dã Tử và Kiền Tương đã cùng nhau rèn thanh kiếm này. Để rèn được nó, hai người họ đã đục mở Từ Sơn, dẫn dòng suối trong núi tới hồ nước được bao quanh bởi chòm sao Bắc Đẩu bên cạnh lò đúc kiếm tên là “Thất Tinh”.

Sau khi kiếm thành hình, nhìn xuống thân kiếm giống như leo lên một ngọn núi cao nhìn xuống vực thẳm, mờ ảo và thâm trầm như có một con rồng khổng lồ nằm trên đó, vì vậy được gọi là “Long Uyên”.

Cái tên Thất Tinh Long Uyên xuất phát từ đây, theo truyền thuyết đây là thanh kiếm của sự chính trực và hào hiệp, ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu.

...

Đúng lúc này, giọng nói của ông Ngụy đột nhiên vang lên bên tai Diệp Phong: “Tiểu Phàm, bằng mọi giá cậu phải lấy được thanh kiếm đó!”

“Hả? Tại sao?”

Diệp Phong bị giọng nói đột ngột của ông Ngụy dọa sợ hết hồn, nhưng cậu cũng hơi tò mò.

Kiếm Thất Tinh Long Uyên quả nhiên là phi phàm, nhưng ông Ngụy là Bắc Thần Tiên Tôn. Theo lời ông ấy nói, ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể phá hủy mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao trong chớp mắt, hủy diệt hàng trăm ngàn sinh linh chỉ với một ý niệm, sao có thể để ý tới một thần binh của Hoa Hạ chứ?

“Tiểu Phàm, thanh kiếm này có điểm đó kỳ quái! Nếu như tôi không lầm, bên trong có khí tức trận pháp, mặc dù đơn giản, nhưng nhất định là pháp khí từng được vị tiên tu nào đó sử dụng, nếu cậu lấy được nó thì sức chiến đấu sẽ tăng vọt!”

Diệp Phong cảm thấy vui mừng khi nghe thấy vậy.

Theo ông Ngụy giải thích, người bình thường phải mất ít nhất mười năm khổ công tu luyện từ cảnh giới Luyện Khí lên tới cảnh giới Trúc Cơ.

Mấy ngày nay, Diệp Phong cũng phát hiện linh khí trong trời đất quá mức thiếu thốn. Với sự trợ giúp của khí Huyền Âm trong cơ thể Sở Mai Dung, sau khi đột phá liên tiếp hai cảnh giới, tốc độ của cậu cực kỳ chậm.

Nếu có thể lấy được Thất Tinh Long Uyên, mặc dù thực lực không thay đổi, nhưng sức chiến đấu lại không giống như trước.

Nhưng bây giờ thần kiếm xuất thế, rất nhiều người trong võ đài đều nóng lòng muốn thử, hiển nhiên họ đã quyết tâm giành được Thất Tinh Long Uyên.

Một trận rồng tranh hổ đấu sắp bắt đầu!

Lúc này, người dẫn chương trình đột nhiên nói: “Các vị khán giả, tôi biết mọi người đều muốn có được kiếm Thất Tinh Long Uyên, nhưng thần binh chỉ có một, ai cũng có thể lên đài khiêu chiến, ai đứng vững tới cuối cùng sẽ là chủ nhân của thanh thần binh này!”

Nghe người dẫn chương trình nói vậy, tất cả mọi người nhất thời sửng sốt, không ngờ quy tắc này lại được áp dụng trên võ đài thi đấu hôm nay!

Trong trường hợp này, càng ra sân sớm thì càng bất lợi.

Ngay cả võ giả Thất Phẩm, Bát Phẩm cũng không thể chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị võ giả thực lực kém hơn chiếm lợi!

Bỗng chốc, võ đài xuất hiện một tình cảnh vô cùng quỷ dị, tất cả mọi người đều ôm tâm lý ăn hôi, mấy phút sau vẫn không có ai lên đài, bầu không khí vô cùng gượng gạo.

Lúc này, trong đám người vang lên một tiếng quát hùng hổ:

“Hừ... Một đám nhát như chuột nhắt, nếu các người đều nhát gan như vậy, vậy thì ông đây không khách khí!”

Vừa dứt lời, một cái bóng màu đen trong khán phòng nhảy lên, phóng lên trời như đạn đại bác, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống giữa võ đài.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, bụi đất bay tung tóe.

Nhìn từ xa, một người đàn ông cao lớn khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn cứng rắn như gang đồng, sức mạnh bùng nổ.

Cánh tay hắn còn to hơn bắp đùi người bình thường, làn da sáng loáng ánh kim, cơ thể vạm vỡ như pháo đài bọc thép di động, khiến người ta cảm thấy bị áp bức mãnh liệt.

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, quét qua mọi người trong khán phòng, trầm giọng nói:

“Tại hạ Quách Nhạc, là đệ tử của Thiếu Lâm, chuyên luyện Kim Chung Tráo thần công, là võ giả cảnh giới Bát Phẩm!”

Khi nhắc đến “Bát Phẩm”, giọng của Quách Nhạc cao hơn một chút, vang dội và mạnh mẽ, khí phách đầy vẻ đắc ý.

Mọi người trong võ đài nghe vậy càng kinh hãi hơn, không ngờ võ giả đầu tiên lên lôi đài lại có thực lực mạnh đến vậy.

Võ giả phân làm Cửu Phẩm, mỗi Tam Phẩm là một bờ vực lớn.

Cho dù một người bình thường tu luyện cả đời, nếu không có duyên hay thiên phú thì cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Lục Phẩm mà thôi.

Võ giả Thất Phẩm đã có thể coi là cao thủ trong hàng trăm người, muốn thăng cấp lên, độ khó sẽ tăng theo cấp số nhân.

Mà bây giờ người đầu tiên lên võ đài lại là một cường giả Bát Phẩm, điều này khiến rất nhiều võ giả cấp thấp muốn ăn hôi hoàn toàn từ bỏ ý định!
Chương 22: Ma ốm Đông Á? Không chịu đựng nổi một đòn?

Nếu như nói Quách Nhạc chỉ là một võ giả Bát Phẩm bình thường, thì những người khác sẽ không tuyệt vọng như vậy.

Bởi vì sau khi biết được có thần binh xuất thế, cao thủ cả Tô Hành, và thậm chí là tất cả thành phố xung quanh đều đến đây, trong đó có không ít cường giả nằm ở cảnh giới Bát Phẩm.

Nhưng Quách Nhạc lại tu luyện thần công "Kim Chung Tráo" của Thiếu Lâm.

Kim Chung Tráo là một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, được mệnh danh là chiêu thức phòng ngự mạnh nhất.

Một khi tu luyện thành công, xương cốt phần ngực và lưng sẽ gắn lại với nhau, tựa như trời sinh một khối, không bàn về quyền cước, cho dù là đao kiếm cũng không thể khiến hắn bị thương, da thịt cơ bắp bên ngoài sáng bóng như kim loại vừa nhìn là biết là sử dụng Kim Chung Tráo.

Nếu như luyện đến mức cao nhất thì sẽ đạt đến trình độ kim cương bất hoại, bách độc bất xâm, không cần động võ cũng có thể vô địch thiên hạ!

Mà bây giờ, Quách Nhạc để lộ cánh tay màu vàng nhạt, đủ để chứng minh hắn đã luyện được thần công Kim Chung Tráo đến cảnh giới thành công.

Trừ phi là võ giả Cửu Phẩm, vận dụng tuyệt đối sức mạnh mang tính áp đảo, còn không cho dù là võ giả cùng cảnh giới, đừng nói đến việc đánh bại hắn, ngay cả gây tổn thương cho hắn cũng khó như lên trời.

Ngay lúc này, dưới võ đài vang lên tiếng cười khẩy: "Hừ... Kim Chung Tráo tuy mạnh nhưng cũng chưa chắc là thần công vô địch đâu. Lão phu sẽ cho cậu thấy!"

Ngay giây sau một ông lão lao lên, nhảy lên võ đài.

Chỉ thấy ông ta mặc đồ đen, khoảng hơn sáu mươi tuổi. Đầu tóc bạc phơ, trên mặt không có nếp nhăn, hai mắt sắc bén như chim ưng, huyệt Thái Dương cao cao nổi lên, vừa nhìn đã biết công lực phi phàm.

"Ưng Trảo Môn, Hạ Phi Hồng, võ giả Bát Phẩm, xin thỉnh giáo!"

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh liền kêu lên: "Đây chẳng phải Hạ chưởng môn của Ưng Trảo Môn sao? Nghe nói Ưng Trảo Công của ông ấy đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, đủ để xuyên qua kim loại, phá vỡ đất đá, chỉ một vuốt là khiến đối thủ chết chắc!"

"Đúng vậy! Hạ chưởng môn mười mấy năm trước đã đạt được đến cảnh giới Bát Phẩm, bây giờ chỉ còn cách Cửu Phẩm một bước thôi, biết đâu có thể chiến thắng tên Quách Nhạc kia!"

"Chưa chắc! Theo tôi thấy, chắc Kim Chung Tráo của Quách Nhạc vẫn mạnh hơn một chút"

...

Mọi người ở đây mồm năm miệng mười, màn hình nhỏ trên chỗ ngồi của họ tự động sáng lên, Diệp Phong nhìn thấy nhiều người đang điên cuồng ấn lên màn hình, mặt mày kích động, ánh mắt sáng quắc đầy vẻ hưng phấn.

Có điều vì khoảng cách quá xa, Diệp Phong không thể nhìn rõ trên màn hình rốt cuộc có gì.

Cảm thấy nghi ngờ, cậu liền mở miệng hỏi Sở Kinh Quốc: "Ông nội Sở, quan khách kia đang làm gì vậy?"

Vừa dứt lời, không đợi Sở Kinh Quốc trả lời, Chiến Thiên Qua ngồi bên đã chủ động giải thích:

"Cậu Diệp, đây thực ra là máy đặt cược! Võ đài ngầm này của tôi, ngoài tiến hành thi đấu bán vé ra, mọi người còn có thể dùng tài khoản ngân hàng, đặt cược vào tuyển thủ mình ưng!”

“Ai tinh mắt một đêm là kiếm được bộn bạc, dĩ nhiên cũng có người đoán sai, táng gia bại sản! Thế nào, cậu Diệp có hứng cược vui chút không?"

Diệp Phong nghe xong, đầu lắc như trống bỏi.

Mặc dù Sở Kinh Quốc và Chiến Thiên Qua đều cho rằng cậu là người giới Cổ Võ, nhưng Diệp Phong biết rõ mình chẳng qua chỉ là một tên ngoài ngành thôi!

Bây giờ trong thẻ ngân hàng của cậu chỉ có lẻ tẻ mấy chục nghìn đồng, đó chính là số tiền một triệu còn lại sau khi mua thuốc mà Sở Mai Dung đã đưa.

Có điều võ đài này chắc chắn cũng được coi là một sòng bạc, những quan khách đến đặt cược chắc chắn là người có tiền, có điều là nhà cái đứng sau màn, Chiến Thiên Qua có thể thao túng tỉ lệ cược, sớm quyết định kết quả sau màn, chỉ có thắng chứ không có thua.

Ông ta chỉ ngồi dưới võ đài, mỗi năm cũng kiếm được một đống tiền.

Mà lúc này, cuộc chiến trên võ đài cũng bắt đầu.

Hạ Phi Hồng của Ưng Trảo Môn vươn năm ngón tay ra hóa thành vuốt, trông như cành củi khô lao thẳng đến ngực Quách Nhạc, dường như ý chí võ đạo đều ngưng tụ ở vuốt này, khí thế vô cùng lớn.

"Xẹt!"

Tiếng xé gió vang lên bên tai không dứt.

Nhưng đối mặt với móng vuốt có thể xé tan bộ ngực, Quách Nhạc không hề tránh né, ngược lại khóe miệng còn khẽ nhếch lên, sau đó hắn dồn khí đan điền, nhìn móng vuốt gần trong gang tấc, hắn chợt gầm lên:

"Thải!"

Ngay giây sau, trên người Quách Nhạc đột nhiên phát sáng, xuất hiện tấm bình phong che chở giống chiếc chuông vàng.

"Tranh!"

Hạ Phi Hồng tung móng vuốt vào ngực Quách Nhạc, lại phát ra tiếng gào thét.

Ngay sau đó, Hạ Phi Hồng chỉ cảm thấy trên tay phải mình truyền đến một nguồn sức mạnh chấn động tựa như núi lửa bùng nổ, ông ta "Á" một tiếng, kêu lên thảm thiết, sau đó liên tục lùi về sau bảy tám bước, cho đến khi lùi đến lan can bên cạnh lôi đài mới dừng lại.

Mà năm ngón tay phải của ông ta cũng bị cong queo, xương cốt tay phải đã gãy, đau đớn tận xương tủy, chắc phải dưỡng thương ít nhất một tháng mới lành lại được.

Nhìn lại Quách Nhạc, ngoại trừ áo phần ngực bị khoét ra năm lỗ ngón tay, trên cơ thể hắn không hề có bất kỳ thương tổn nào, khóe miệng, hiện lên nụ cười của kẻ chiến thắng.

"Sao... sao có thể? Kim Chung Tráo của cậu sao có thể mạnh vậy được?", Hạ Phi Hồng không tin được nói.

Ông ta sao biết được, Kim Chung Tráo một khi tu luyện thành công, điểm thần kỳ của nó không chỉ nằm ở lớp phòng ngự vô địch, mà còn có thể lợi dụng rung động cực lớn hóa đòn tấn công của kẻ địch thành kình khí vô hình, hơn nữa có thể tung đòn phản kích gấp mấy lần, mượn lực kẻ địch làm kẻ địch bị thương!

Có nghĩa là chỉ cần đòn tấn công của kẻ địch nằm trong phạm vi của lớp phòng ngự của Kim Chung Tráo thì lực sát thương của kẻ địch mạnh bao nhiêu thì phản lực đánh lại sẽ lớn bấy nhiêu.

Năm ngón tay phải của Hạ Phi Hồng đều gãy, đương nhiên không thể tiếp tục tham chiến, chỉ đành lủi thủi lui xuống võ đài.

Sau đó trong vòng nửa tiếng sau, lại có mấy võ giả Bát Phẩm mơ ước kiếm Thất Tinh Long Uyên, không cam tâm nhảy lên võ đài chiến đấu.

Tuy nhiên Quách Nhạc thể hiện được tư thế vô địch, giống như Minh Vương bất động như núi, đứng tại chỗ không hề cử động, nhưng từ đầu đến cuối không ai có thể làm hắn bị thương.

Có không ít người ở đây bắt đầu có ý định rút lui.

"Tên Quách Nhạc này thực sự quá lợi hại! Kim Chung Tráo của Thiếu Lâm, thần công phòng ngự mạnh nhất quả nhiên là danh bất hư truyền!", có người cảm thán nói.

"Trừ phi có Tông Sư trong truyền thuyết hoặc võ giả Cửu Phẩm xuất hiện, nếu không ở đây chẳng ai có thể là đối thủ của hắn!"

"Không sai! Có vẻ như kiếm Thất Tinh Long Tuyến, tám chín phần nằm trong tay Quách Nhạc rồi!"

...

Khi mọi người cho rằng Quách Nhạc sẽ thắng, đột nhiên dưới võ đài vang lên tiếng xôn xao.

Mười mấy người đàn ông mặc đồng phục màu đen, hành tung thần bí đi vào, trên người còn mang theo mùi máu tanh nồng nặc.

Quan trọng hơn là những người mặc áo đen này đều để râu, trông có vẻ giống người nước Oa.

Đi giữa bọn họ là một anh thanh niên khoảng tầm hai mươi tuổi.

Anh chàng mặc một võ phục truyền thống của nước Oa, dung mạo anh tuấn, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, nhưng khinh bỉ cuộc đời, khí thế kiêu ngạo khinh thường lộ ra.

Mà hắn đang cầm một thanh Tachi, sát khí bừng bừng, khác hẳn với khí thế chính trực của kiếm Thất Tinh Long Uyên, tạo ra thế tương phản vô cùng rõ rệt.

Anh chàng trẻ tuổi này tay cầm Tachi phi người lên võ đài, dùng tiếng Hoa Hạ lớ ngớ, cao giọng nói:

"Tại hạ là võ giả nước Oa - Sato Kojiro! Nghe thấy có thần binh xuất thế, nên đến xem sao!"

"Nhưng xin nói thật võ học Hoa Hạ mấy người không chịu nổi một đòn của tôi đâu! Võ giả Hoa Hạ đều là lũ kiến hôi! Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn giao thần binh ra, nếu không tôi sẽ giết chết các người!"

Nói xong Sato Kojiro liền cười phá lên đầy tàn nhẫn, làm độc cắt cổ với Quách Nhạc, khí thế cực kỳ kiêu căng phách lối!

Lúc này Quách Nhạc còn chưa nói gì, mọi người ở đây ai ai cũng tức giận mắng lớn:

"Mẹ kiếp! Một thằng nhãi đến từ nước Oa mà cũng dám kiêu căng trên đất Hoa Hạ của chúng ta, đúng là điên không chịu nổi!"

“Quách Nhạc, tôi khuyên cậu, đánh thằng nhãi nước Oa đó đến chết đi!"

"Đúng vậy, nếu đã dám đứng trên võ đài thì có nghĩa nó đã ký vào giấy báo tử rồi, chết cũng không tiếc! Quách đại hiệp, để cho nó lĩnh ngộ thần công của Hoa Hạ chúng ta đi!"

Nghe thấy giọng nói tức giận của mọi người Quách Nhạc vẫn trầm lặng như nước, sắc mặt nghiêm túc đến cực điểm.

Khi đối mặt với Sato Kojiro, hắn cảm nhận được áp lực trước đây chưa từng có, đặc biệt ở thanh Tachi của đối phương, thậm chí khiến hắn cảm thấy sự uy hiếp chết chóc.

Nhưng lúc này Quách Nhạc không muốn rút lui.

"Thải!"

Mọi người đột nhiên gầm lên: "Thằng nhóc nước Oa, đến đây, hãy chứng kiến cậu Quách đánh mày đến mức cha mẹ không nhận ra!"

Sau đó bắp thịt trên người Quách Nhạc căng lên, giống như mặc một lớp áo lụa màu vàng kim, cả người tràn đầy sức mạnh, trông vô cùng kiên cố.

Nhìn thấy cảnh này, Sato Kojiro nhếch khóe miệng, sau đó mỉm cười thâm độc, sát khí bạo ngược trên người lộ ra, khí thế cả người lên đến cực điểm.

"Cư Hợp – Bạt Đao Trảm!"

“Nhìn!”

“Hít thở!”

“Rút đao!”

"Chém"

Đòn chém liên hoàn diễn ra trong chớp mắt, khán giả ngồi xem cảm thấy trước mắt tối đen, thậm chí còn không nhìn rõ được bóng dáng của Sato Kojiro, chỉ cảm giác được tiếng đao Tachi xoẹt qua đất trời, như con giao long độc ác tung hoành biển cả.

Một khắc sau, Sato Kojiro lại trở về chỗ cũ, cất kiếm vào vỏ.

Cả quá trình cộng lại chưa đến nửa giây, chín mươi chín phần trăm số người ở đây đều không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Ặc!"

Đúng lúc này, giữa cổ Quách Nhạc xuất hiện một vết đỏ cắt rất bằng, sau đó máu tươi phun ra như suối, nhiễm đỏ mặt đất.

"Rầm!"

Đầu Quách Nhạc rơi xuống đất.

"Bốp!"

Sau đó cơ thể Kim Chung Tráo to lớn của hắn đổ sầm xuống đất, không còn cơ hội sống, chết ngay lập tức.

Lúc này, nơi đây lặng yên như tờ, không một tiếng động, bầu không khí ngưng đọng lạnh như băng.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không dám tin cảnh tượng trước mặt.

Lúc trước Quách Nhạc còn được mọi người mệnh danh là võ giả Bát Phẩm vô địch thiên hạ, bây giờ lại dễ dàng bị chém chết như vậy sao?

Lúc này Sato Kojiro từ từ bước lên trước, đá cái đầu Quách Nhạc lăn xuống võ đài như đá quá bóng, sỉ nhục Quách Nhạc đến cùng.

Nhưng bây giờ, đối mặt với Sato Kojiro có sức mạnh như sát thần, tất cả mọi người đều im lặng, không dám thở mạnh, dường như có một luồng sức mạnh vô hình ấn họ xuống ghế, khiến họ không dám cử động.

Đột nhiên Sato Kojiro ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh kiêu căng phách lối khiêu chiến mọi người:

"Xin phép nói thẳng, các vị ngồi ở đây đều là cặn bã! Đám ma ốm Đông Á các người chẳng chịu nổi một đòn của tôi!"
Chương 23: Ai bảo Hoa Hạ bọn tao không có ai dám đánh mày?

Dưới võ đài, lời nói kiêu căng của Sato Kojiro giống như một thanh kiếm sắc, đâm vào tim mỗi người Hoa Hạ.

Ma ốm Đông Á? Không chịu nổi một đòn?

Mấy lời lẽ sỉ nhục này khiến cho mọi người cảm thấy giận run người, lồng ngực ai ai cũng phập phồng lên xuống như sắp nổ tung.

Mọi người lập tức xôn xao, tức giận mắng chửi:

"Mẹ nó! Chỉ là một thằng nhãi nước Oa mà cũng dám kiêu căng ở địa bàn Hoa Hạ của chúng ta, đúng là muốn chết!"

"Hoa Hạ chúng ta là cổ quốc nghìn năm rộng lớn, nước Oa bé nhỏ sao có thể sánh bằng!"

"Cao thủ nào mau lên võ đài đánh chết tên nhãi này đi, để cho hắn biết thế nào gọi là thần công thiên hạ vô địch của Hoa Hạ!"

“Đúng vậy! Lần này thần binh xuất thế, cao thủ cả Tô Hành đều tập trung ở đây, tôi không tin nhiều người như vậy lại không có ai có thể trị được thằng nhãi nước Oa này!”

Nhưng dù rất tức, nhưng mấy phút trôi qua mà vẫn chẳng có cao thủ nào dám lên võ đài đấu với Sato Kojiro.

Bởi vì ban nãy mọi người đều được chứng kiến thực lực an nãy của Sato Kojiro, thực sự quá kinh dị!

Quách Nhạc là võ giả Bát Phẩm đã luyện thành Kim Chung Tráo, chỉ có cách chiến thắng một bước rất nhỏ, kết quả lại dễ dàng bị hắn chém chết.

Cơ thể to lớn của Quách Nhạc nằm trong vũng máu, đầu bị Sato Kojiro đá xuống võ đài, hai mắt trợn tròn, đầy vẻ kinh ngạc, chết không nhắm mắt!

Cảnh tượng kinh hãi này đã in sâu vào trong đầu mỗi người khiến ai cũng sợ hãi.

Chín mươi chín phần trăm mọi người ở đây đều chẳng thể nhìn rõ cảnh tượng lúc đó.

Chỉ có một số võ giả Bát Phẩm trở lên mới có thể nhìn được chút động tác của Sato Kojiro.

Động tác của hắn nhanh như tia chớp, một hơi liền thành, chẳng hề cho đối phương cơ hội để phản ứng.

Võ công thiên hạ, chỉ nhanh không phá!

Trong nháy mắt đó, Sato Kojiro hoàn toàn dung hợp vào đòn này, dùng tốc độ tuyệt đối mang theo sức mạnh tuyệt đối tạo ra uy lực siêu việt khiếp sợ.

Tuyệt chiêu tất sát này là một trong những tuyệt chiêu nổi tiếng ở nước Oa

Cư Hợp!

Một chiêu chém đứt cổ, giết người không thấy máu!

Mà tinh thần võ đạo nằm trong đó chính là "đao đầu tiên không được do dự, đao thứ hai không được tung ra".

Giống như thích khách hy sinh vì nghĩa trong thời cổ đại, từ bỏ tất cả phòng ngự chỉ dùng tốc độ cực nhanh, nháy mắt rút đao không cho đối phương có cơ hội, dùng kỹ thuật dùng kiếm để khắc chế chiến thắng đối phương.

Một đao tung ra, tung thẳng về trước, giết chết để sống, có đi không về!

Đao ban nãy của Sato Kojiro rõ ràng đã đạt đến cảnh giới cực kỳ hoàn hảo của kỹ thuật Cư Hợp.

Nơi đây mặc dù cũng có mấy võ giả Bát Phẩm nhưng bọn họ đương nhiên không phải đối thủ của Sato Kojiro, bây giờ nếu lên võ đài chắc chắn là chết, trở thành vong hồn dưới lưỡi đao của hắn.

...

Lúc này trong phòng riêng, Chiến Thiên Qua nhìn Sato Kojiro kiêu căng phách lối trên võ đài, sắc mặt trầm xuống, chậm rãi nói:

"Tên Sato Kojiro kia trẻ tuổi như vậy không thể nào là cường giả Tông Sư được, cùng lắm là đạt được cảnh giới Cửu Phẩm! Nhưng Quách Nhạc đã luyện thành công Kim Chung Tráo, có lớp phòng ngự mạnh mẽ, cho dù là võ giả Cửu Phẩm cũng không thể bị chém chết với chỉ một chiêu được!"

Nghe thấy sự nghi ngờ của Chiến Thiên Qua, người đàn ông cao to ngồi bên cạnh ông ta vẫn luôn im lặng, đột nhiên ồm ồm nói: "Ông Chiến, đao của hắn rất kỳ lạ!"

"Hả?"

Nghe thấy lời người đàn ông nói, lông mày Chiến Thiên Qua nhướn lên, ông ta hỏi: "A Phong, cậu có thể nhìn ra được vấn đề sao?"

Lúc trước khi Sato Kojiro rút đao, vì tốc độ quá nhanh, trong, mọi người ở đây không thể nhìn rõ thanh Tachi trong tay hắn.

Có điều trong nháy mắt thả sát khí kinh khủng ra, nó như vuốt của một ác long, hoàn toàn khác với khí thế ngay thẳng của kiếm Thất Tinh Long Uyên, khiến người ta sợ hãi.

Vệ sĩ tên là "A Phong" kia nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Ông Chiến, ông thử xem chữ khắc trên chuôi kiếm đi!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía thanh Tachi kia.

Mặc dù cách một khoảng cách nhất định nhưng vẫn có thể nhìn rõ phần chuôi kiếm, nó được khắc hai chữ Kanji cổ "Muramasa" ở trên!

"Yêu đao Muramasa? Nó đính là thanh đao xui xẻo trong truyền thuyết!", Chiến Thiên Qua không kìm được hét lên.

Muramasa không phải tên của một thanh đao nào đó mà là tên của một nhóm thợ rèn đao kiếm nổi tiếng ở thời đại Edo ở nước Oa, bọn họ dùng hai chữ "Muramasa" làm họ, cũng dùng nó để đặt tên cho những thanh đao mình rèn ra, mỗi thanh đao đều sắc bén chém thép như chém bùn, thanh đao hai lưỡi này có hoa văn sóng lượn chính là đặc trưng của đao Muramasa, tất cả thanh đao này đều được gọi là "Muramasa"!

Muramasa được gọi là yêu đao, là do Tokugawa ra lệnh cấm đao gây ra.

Tokugawa là một trong ba anh kiệt của nước Oa thời Chiến Quốc, sau này được mệnh danh là "Vị thần Mộ Phủ của Edo", "Đông Chiếu Thần Quân".

Mà ông tổ Matsudaira Kiyoyasu khi tác chiến với nhà Oda, bị người trong nhà Oda dùng thanh đao Sengo Muramasa chém từ vai phải phải đến bụng trái, chém lòi ruột, chết vô cùng thảm.

Sau đó bố của Tokugawa là Matsudaira Hirotada bị cận thần dùng đao chém bị thương ở đùi, cũng dùng thanh Muramasa. Sau đó con trưởng nhà Tokugawa cũng bị chém chết, người giết hắn cũng dùng Muramasa.

Cuối cùng, trong trận chiến Sekigahara, Tokugawa bị thanh Muramasa chém vào ngón tay.

Vậy nên Tokugawa vô cùng hận loại đao này, cho rằng nó là biểu tượng của sự xui xẻo, được mệnh danh là yêu đao, vậy nên sau khi ra lệnh cấm đao kiếm, tất cả các thanh Muramasa đều bị cấm, không được phép sử dụng, ai dùng đều sẽ bị hành hình.

Có tin đồn rằng, những người chết dưới yêu đao Muramasa vĩnh viễn không thể siêu sinh, linh hồn bị nhốt trong thanh đao, ngày đêm bị dày vò!

Cho đến nay, số thanh yêu đao Muramasa trong cả nước Oa chắc chưa đến mười thanh.

Mỗi thanh đều được các gia tộc lớn coi như bảo vật mà cung phụng.

Sato Kojiro có thể dùng loại đao này đủ để chứng minh thân phận của hắn không hề đơn giản.

"A Phong, nếu như cậu lên trận, liệu có hy vọng chiến thắng Sato Kojiro không?", Chiến Thiên Qua lạnh lùng hỏi.

A Phong nghe xong, trầm ngâm một lúc, bất lực cười gượng nói :"Ông Chiến, nếu như cậu ta không có thanh Muramasa này, tay không chỉ dùng nắm đấm ra trận, tôi nghĩ mình có tám phần thắng! Có điều, bây giờ tôi e rằng mình không thể đấu lại cậu ta, nếu lên trận có lẽ sẽ bị cậu ta chém chết!"

...

Đúng lúc này Sato Kojiro trên võ đài, đột nhiên chỉ vào tất cả mọi người ở đây, khiêu khích nói.

"Đám cặn bã các người, dựa theo quy tắc của trận đấu, thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên này bây giờ chắc thuộc về tôi rồi nhỉ?"

Vừa dứt lời, Chiến Thiên Qua trong phòng riêng, mắt chợt lóe lên ánh sáng rét lạnh.

Quốc bảo của Hoa Hạ lại dễ dàng rơi vào tay người nước Oa như vậy sao?

Nhưng nếu như ông ta không đưa thì ông ta sẽ biến thành tiểu nhân nói mà không giữ lấy lời, hơn nữa ông ta tin tên Sato Kojiro có chuẩn bị trước khi đến, chắc chắn còn có thủ đoạn đằng sau!

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest thẳng thớm xông vào phòng riêng, kinh ngạc hét lên: "Ông Chiến, không hay rồi!"

"Ngô Bang, sao vậy?", Chiến Thiên Qua trầm giọng hỏi.

Người đàn ông trung niên trước mặt tên Ngô Bang, là cánh tay phải của Chiến Thiên Qua, phụ trách công tác tình báo, là người nổi danh luôn rất bình tĩnh kín đáo, gặp chuyện gì cũng không loạn.

Mà bây giờ ông ta kích động đến như vậy, Chiến Thiên Qua chợt có dự cảm không lành.

"Ông Chiến, tôi vừa nhận được tin tức, có người đặt cược một tỉ tiền Hoa Hạ, đánh cược Sato Kojiro sẽ trở thành kẻ thắng trong cuộc so tài lần này của chúng ta! Nếu hắn thật sự thắng, theo như tỉ lệ bồi thường, chúng ta sẽ tổn thất mấy tỉ!"

Nghe thấy lời Ngô Bang, sắc mặt Chiến Thiên Qua tái mét, cho dù là ông ta, con số mấy tỉ cũng không phải con số nhỏ, đủ để ảnh hưởng đến ông ta.

"Còn nữa ông Chiến, tôi cũng dò la được thân phận của tên Sato Kojiro này rồi! Hắn là đệ tử quan môn của võ đạo Tông Sư nước Oa Haneda Takeshi, Haneda Takeshi là người chuyên thu thập các loại đao cực phẩm, từng khiêu chiến chín mươi chín vị võ đạo danh gia, chưa từng nếm thử mùi vị thua cuộc!"

"Mà Sato Kojiro này nhận được chân truyền của ông ta, được mệnh danh là thiên tài trăm năm có một của giới võ đạo nước Oa, trẻ tuổi mà đã đạt đến đỉnh cao của cảnh giới Cửu Phẩm, chỉ có cách cảnh giới Tông Sư trong truyền thuyết một bước!"

Nghe thấy lời Ngô Bang nói, mắt Chiến Thiên Qua lóe lên vẻ không thể tin nổi, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Võ giả đỉnh cấp Cửu Phẩm, lại thêm yêu đao Muramasa, muốn đánh thắng tên Sato Kojiro trước mặt chỉ có Tông Sư võ đạo thực sự mới có thể làm được.

Tuy nhiên ở Hoa Hạ rộng lớn này, cao thủ Tông Sư vô cùng ít, mỗi người đều mở một tông phái riêng, là sự tồn tại mạnh mẽ ở một phương, người bình thường thậm chí không có tư cách gặp mặt.

Cho dù Chiến Thiên Qua là bá chủ thế giới ngầm ở Tô Hành, nhưng trong thời gian ngắn như này, ông ta không thể nào mời một vị Tông Sư võ đạo đến được!

...

Đúng lúc này, trên khán đài huyên náo, đột nhiên một bóng người nhảy ra, nhảy lên võ đài, đứng đối lập với Sato Kojiro.

Nhìn ra xa, chỉ thấy một người khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồ võ sĩ màu đen đậm, cơ thể cao to, ánh mắt sắc bén như điện, khí thế ngập trời mạnh mẽ tuôn ra, so với Sato Kojiro đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, không hề thua kém nhau.

Mà trong tay gã là một thanh trường đao dài ba thước bảy tấc, lưỡi đao sắc bén vô cùng, có thể nhìn thấy ánh sáng trên nó.

"Trời ạ! Đây là Nhiếp Viễn môn chủ của Kim Lăng Thần Đao Môn, trong tay anh ta chắc chắn là thanh Đoạn Tội Đao lừng danh!", mọi người lập tức nhận ra thân phận của người trên võ đài.

"Đao pháp của Nhiếp môn chủ xuất thần nhập hóa, đứng trên đỉnh cao, tiếng tăm lừng lẫy nhiều năm, nghe nói anh ta đã đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm, bây giờ chắc thực lực càng tăng!"

"Ha ha ha... Đoạn Tội Đao của Nhiếp đại hiệp vô cùng sắc bén, đứng hàng thần binh trong bảng xếp hạng một trăm binh khí của Hoa Hạ! Chỉ cần hắn ra tay, e rằng chẳng bao lâu sau thằng nhãi nước Oa kiêu ngạo kia sẽ chết trên võ đài, phải trả giá bằng máu!"

Nhìn thấy sự xuất hiện của Nhiếp Viễn, tất cả người xem ở đây đều bừng bừng khí thế, trong lòng vô cùng trông đợi.

"Kim Lăng Nhiếp Viễn đến lĩnh giáo cao chiêu của các hạ!"

Nhiếp Viễn vừa dứt lời, đao liền vung lên, mang theo khí thế vạn quân, chém thẳng vào Sato Kojiro.

Trong nháy mắt, một loạt ánh sáng điêu luyện bao trùm lấy võ đài, sáng chói mắt người xem.

"Đây Đao Mang! Chỉ có võ giả Cửu Phẩm mới có thể dùng Nội Kình phóng ra hóa thành Đao Mang!"

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người trong sân đều hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, ai ai cũng vô cùng mong đợi.

Nhưng ở bên kia, Sato Kojiro đối diện với Đao Mang lại chẳng hề sợ hãi, hắn lạnh lùng nói: "Đúng là con kiến hôi, tự tìm cái chết!"

Nói xong, hắn trở tay cầm đao, lại thi triển chiêu "Cư Hợp Trảm"

"Coong!"

Tiếng đao vang lên khắp nơi đây.

Lần này hai tay cầm đao của Sato Kojiro bị nảy ra, dùng sức mạnh đủ để phá núi chém thẳng Nhiếp Viễn, Nhiếp Viễn vung Đoạn Tội Đao trong tay ra đỡ đòn.

"Cheng!"

Ngay giây sau, tiếng kim loại chém vào nhau lại vang lên, sau đó một cảnh tượng không thể tin nổi đã xảy ra.

Thanh Muramasa chém gãy Đoạn Tội Đao như chém đậu phụ.

Lúc này thế đao mới dừng lại, thanh yêu đao Muramasa đâm vào giữa người Nhiếp Viễn, một đường đâm xuyên qua.

"Soẹt!"

Trong nháy mắt, chính giữa cơ thể Nhiếp Viễn xuất hiện một vết máu đỏ thẫm, chia người thành hai nửa.

"Bốp!"

Sau đó, hai nửa người Nhiếp Viền đổ rầm xuống, máu tươi phun ra, ngay cả nội tạng, ruột gan... đều lòi hết ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh dị thế này, mọi người chỉ cảm thấy khiếp sợ, thậm chỉ có người bụm miệng nôn ọe.

Lúc này, Sato Kojiro dùng yêu đao Muramasa kề bên miệng, thè lưỡi ra liếm máu trên lưỡi đao, trên mặt hiện lên vẻ say mê giống như đang hưởng thụ mỹ vị của nhân gian vậy.

"Ha ha ha ha..."

Đột nhiên hắn điên cuồng cười lớn nói: "Đám kiến hôi các người chẳng ai có thể đánh được tôi!"

Đúng lúc trong phòng riêng, giọng một anh thanh niên vang lên khiến nơi đây như nổ tung:

"Ai bảo người Hoa Hạ không có ai dám đánh anh?"
Chương 24: Có kiếm trong tay, phải tận diệt tên chó nước Oa này

"Ai bảo Hoa Hạ của chúng tôi không có ai dám đánh với mày?"

Trong tiếng hét này vang lên sự tức giận, bá đạo vô song, vang tận mây xanh.

Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói, họ nhìn về phòng riêng.

Nhưng lúc này, một bóng người thuôn dài cao ngất như ngọn giáo lao về phía võ đài, thân pháp nhẹ nhàng, giống như đang đi dạo vậy.

Nghe thấy tiếng thét kia, mọi người ở đây thầm mừng rỡ, còn tưởng rằng trong thời khắc nguy cấp, có tuyệt thế cao thủ nào xuất hiện!

Nhưng ngay giây sau, khi mọi người nhìn rõ tướng mạo của Diệp Phong, điều đầu tiên họ cảm thấy là ngạc nhiên, sau đó họ lại bất đắc dĩ lắc đầu, tràn đầy vẻ thất vọng.

Sau khi uống "Tôi Thể Đan" xong, Diệp Phong không chỉ lột xác, dung mạo cũng biến hóa vi diệu, khí chất anh tuấn bức người vô cùng hên ngang.

Nhưng dù thế nào trên mặt cậu vẫn mang nét ngây thơ, nhìn thoáng qua trông cậu cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.

Võ giả ở tuổi này, đạt đến cảnh giới Thất Phẩm cũng chẳng có mấy, chớ nói chỉ là đánh với một võ giả Cửu Phẩm như Sato Kojiro.

Lúc này có người xem dưới võ đài tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Cậu nhóc, cậu lên võ đài làm gì, đừng lên chịu chết, mau xuống đi".

"Đúng vậy! Ngay cả cường giả Cửu Phẩm Nhiếp Viễn còn chết, sao cậu có thể thắng được cậu ta chứ?"

Mà trong phòng riêng, trên mặt Sở Kinh Quốc hiện lên vẻ khiếp sợ khó có thể diễn tả thành lời.

Theo như Sở Kinh Quốc thấy, dù Diệp Phong từng đánh võ giả Thất Phẩm Lâm Báo bị thương nặng, cậu cũng có thể đến từ giới cổ võ, nhưng cho dù như vậy, cậu không thể nào là đối thủ của Sato Kojiro được.

Muốn đánh với Sato Kojiro chỉ có Tông Sư võ đạo mới có thể ra tay!

Càng khiến Sở Kinh Quốc sốt ruột là Diệp Phong là người duy nhất có thể chữa bệnh cho cháu gái lão, nếu như cậu chết ở đây, khí Huyền m trong cơ thể Sở Mai Dung sẽ chẳng có ai áp chế nổi.

Tuy nhiên bây giờ Diệp Phong đã xuất hiện trên võ đài, cho dù Sở Kinh Quốc ngăn cản cũng không kịp nữa, chỉ có thể âm thầm cầu mong kỳ tích sẽ xảy ra.

Mà Diệp Phong nghe thấy mấy âm thanh không hay dưới võ đài không kìm được nhướng mày, cậu dồn khí trong đan điền, trầm giọng nói:

"Các vị, tôi mặc dù không phải cường giả tuyệt thế gì nhưng cũng biết nơi này là lãnh thổ của Thần Thánh Hoa Hạ, là tổ quốc của tôi, là nhà của tôi, chẳng nhẽ tôi có thể để một tên người nước Oa làm xằng làm bậy sao?"

"Bây giờ, cho dù tôi chết ngay tại đây, nhưng tôi tin một khi tôi ngã xuống, sẽ có cả nghìn cả vạn người đứng lên, ý chí của Hoa Hạ năm nghìn năm chưa từng dập tắt!"

Lời Diệp Phong vang dội hữu lực, gây chấn động khắp nơi này.

Mọi người Hoa Hạ ngồi trong đây nghe xong câu này chỉ cảm thấy máu trong người như sôi lên sùng sục, cho dù biết khá chắc Diệp Phong không phải đối thủ của Sato Kojiro, cũng cảm thấy phục với hào khí của cậu, họ cao giọng nói:

"Người anh em, cậu nói đúng lắm, Hoa Hạ chúng ta có lịch sử năm nghìn năm, xuất hiện biết bao nhiêu hào kiệt anh tài, nước Oa nhỏ bé sao có thể sánh bằng được!"

"Cậu nhóc, cậu yên tâm lên đường đi, chúng tôi nhất định sẽ mai táng cho cậu! Ngày này năm sau tôi sẽ đốt cho cậu thật nhiều vàng mã!"

Nghe thấy mấy lời "chúc" chẳng mấy tốt lành này, Diệp Phong chỉ có thể cười gượng.

Mặc dù nhìn qua, cậu không phải đối thủ của Sato Kojiro, nhưng cậu vẫn có đòn sát chiêu!

Chỉ cần có ông Ngụy hỗ trợ, muốn đối phó với Sato Kojiro bé nhỏ trước mặt cũng không phải chuyện không thể làm được.

Nhưng lúc này, giọng nói của ông Ngụy chợt vang lên bên tai Diệp Phong:

"Tiểu Phong, cậu nghĩ kỹ chưa? Muốn đánh bại Sato Kojiro trước mặt ít nhất phải có sức mạnh của cảnh giới Cửu Phẩm đỉnh cấp hoặc là cảnh giới Tông Sư!"

"Nhưng với cơ thể hiện nay của cậu, nếu như rót nguồn sức mạnh mạnh như vậy vào thì khác gì một chiếc xe gia dụng trang bị động cơ máy bay chứ, đương nhiên có thể bùng nổ chiến lực kinh người, nhưng nếu không cẩn thận để lại hậu quả sẽ tạo ra tổn thương vĩnh viễn khó có thể phục hồi cho cơ thể cậu!"

"Ông Ngụy, tôi quyết định rồi!"

Giọng điệu của Diệp Phong chắc như đinh đóng cột: "Làm người không thể không có chí khí! Nếu tôi có năng lực thì phải gánh chịu trách nhiệm của nó! Dù sao bây giờ cũng không có ai ngăn Sato Kojiro lại, vậy nên tôi muốn thử đối đầu với hắn xem sao?"

Cảm giác được quyết tâm trong giọng điệu của Diệp Phong, ông Ngụy thở dài nói:

"Được rồi... Nếu đã vậy, tôi sẽ cho cậu mượn sức mạnh, có điều hãy nhớ kỹ, cậu chỉ có thể dùng trong năm phút! Sau năm phút, cơ thể cậu sẽ đạt đến cực hạn, hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó tôi cũng không cứu được cậu, tôi chỉ có thể rời khỏi cái xác này đi tìm cái xác mới!"

Ông Ngụy vừa dứt lời, Diệp Phong chỉ cảm thấy một dòng nước ấm bao quanh người mình, cảm giác này lâu lắm mới có lại, từng khối cơ bắp dường như ẩn chứa sức mạnh có thể đâm xuyên kim loại, phá vỡ đất đá, khí thế cả người như hoàn toàn biến đổi!

Ngay giây sau, Diệp Phong đột nhiên cảm giác được kiếm Thất Tinh Long Uyên trên giá binh khí ở đằng xa dường như có cảm ứng với mình.

Lúc này Diệp Phong đột nhiên giơ tay phát ra tiếng gầm vang trời:

"Kiếm - tới đây!"

...

Ngay giây sau, một cảnh tượng ngạc nhiên xảy ra.

Trong chỗ tối đột nhiên xuất hiện một đôi tay lớn vô hình, nó nhấc kiếm Thất Tinh Long Uyên lên bay thẳng vào tay Diệp Phong.

Sau đó, kiếm Thất Tinh Long Uyên đột nhiên lóe sáng, ánh sáng chói lóa như sao trên trời, khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Ngay giây sau, Diệp Phong khẽ búng lưỡi kiếm.

"Coong!"

Tiếng kiếm như tiếng rồng gầm vang lên khắp căn phòng, vang tận trời xanh, trấn động thiên địa, khí thế ngút trời.

Kiếm Thất Tinh Long Uyên này giống như một con rồng lớn bị giam cầm trói buộc suốt nhiều năm, cuối cùng cũng thoát khỏi xiềng xích, tung cánh bay cao trên trời, bay lên tận chín tầng mây.

Nhìn thấy cảnh này Chiến Thiên Qua trong phòng không kìm được sự kinh ngạc:

"Trời ạ! Thần kiếm có linh tính, tự nhận chủ. Chẳng nhẽ cậu Diệp là chủ nhân thực sự mà Thất Tinh Long Uyên công nhận sao?"

Mục đích Chiến Thiên Qua tổ chức trận thi đấu này để giúp Thất Tinh Long Uyên tìm chủ nhân, không ngờ lại thực sự xảy ra chuyện thần kiếm nhận chủ!

Mà bây giờ Diệp Phong đang ở trong trạng thái vô cùng kỳ lạ.

Ông Ngụy từng truyền cho cậu "Tứ Linh Thần Quyết", cậu lĩnh ngộ được sức mạnh của Bách Hổ, vô cùng sắc bén, mượn sức đánh bại Lâm Phá Thiên.

Mà bây giờ ở nơi này, trong kiếm Thất Tinh Long Uyên, Diệp Phong cảm nhận được khí thế khinh thường cuộc đời, sức mạnh đáng kiêu ngạo của Thanh Long.

Thiên thần dù quý nhưng sao quý bằng Thanh Long, mà Thanh Long đứng đầu tứ tượng, gây sóng gió, nếu gặp mưa gió sấm sét, chắc chắn sẽ như diều gặp gió bay thẳng lên chín tầng mây, độ kiếp hóa rồng, mang theo vân khí, khuấy động gió bão.

Thời khắc này Diệp Phong chỉ cảm giác trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một con Thanh Long cực lớn, cơ thể không nhìn rõ hết, không biết dài mấy ngàn dặm.

Khác với Bạch Hổ quả quyết sát phạt, Thanh Long giống như thần linh cao cao tại thượng, uy nghiêm quả cảm, nắm trong tay quyền sinh quyền sát.

Người ghi chép Kinh từng nói, Thanh Long bắt đầu nhảy múa sẽ xuất hiện nhiều hình thái khác nhau, một là Đằng Uyên, hai là Chiến Dã, ba là Huyền Hoàng, bốn là Đằng Vân, năm là Giá Vụ, sáu là Đảo Hải, bảy là Sinh Phong, tám là Tịch Lịch, chính là Hóa Thân, mười là Phi Thiên.

Ngay thời khắc này, bản thân Diệp Phong dường như hóa thân thành Thanh Long, tung hoành khắp nơi, chấn động đất trời, khiến quỷ thần khiếp sợ, gió mây biến sắc!

Đúng lúc này, bảy sao của Thanh Long trên bầu trời phương Đông: Giác, Cang, Đê, Phòng, Tâm, Vĩ, Ki đột nhiên lóe sáng, dường như có cảm ứng kỳ diệu với Thất Tinh Long Uyên trong tay Diệp Phong, khiến cậu lĩnh ngộ được sức mạnh thực sự của Thanh Long.

...

Quá trình này, đối với Diệp Phong mà nói thì dài đằng đằng như mấy thế kỷ, nhưng trong mắt người ngoài nó chỉ là cái chớp mắt mà thôi.

Diệp Phong bỗng nhiên mở to hai mắt, ánh mắt chói sáng như thần kiếm, ánh sáng bắn ra từ mắt nhìn về Sato Kojiro ở đằng xa.

Mà thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên đem lại cho cậu cảm giác gắn kết máu thịt, tựa như nó đã trở thành một phần máu thịt trong cơ thể cậu.

Nhìn thấy cảnh này, cơ thể Sato Kojiro run lên, giống như nhìn thấy chuyện gì không thể tin nổi vậy, trong mắt hắn đầy vẻ khiếp sợ.

Mà Diệp Phong lúc này đem lại áp lực trước đây chưa từng có cho hắn, dường như cậu chỉ cần tùy tiện vung kiếm lên có thể phá núi rạch đường, một kiếm chém bay nhật nguyệt vậy.

Lúc này Diệp Phong nắm chặt kiếm Thất Tinh Long Uyên, chuẩn bị sẵn sàng, tựa như một cung đã lên tên, giọng nói vang lên như sấm rền:

"Có kiếm trong tay, phải tận diệt tên chó nước Oa này! Sato Kojiro, chịu chết đi, võ đài này sẽ là nơi chôn xác của mày!"
Chương 25: Không phải do tao quá mạnh mà do mày quá yếu!

Có kiếm trong tay nhất định phải giết tên chó nước Oa này.

Lời Diệp Phong giống như sấm sét làm bùng nổ cả võ đài, khích lệ tinh thần mỗi khán giả người Hoa Hạ ở đây, bọn họ cảm thấy máu trong người mình sôi trào.

Lúc này tất cả mọi người đều bị kích động bởi khí thế trên người Diệp Phong.

Ở bên kia võ đài, Sato Kojiro tức giận chửi mắng: "Thằng khốn! Mày chỉ là một con kẻ nhỏ bé, bổn đại gia sẽ giết mày như giết chó!"

Vừa dứt lời, Sato Kojiro cầm chặt yêu đao trong tay, khí thế lên đến đỉnh điểm, không động thì thôi, động lại vô cùng kinh người.

"Cư Hợp - Bạt Đao Trảm"

Hắn vừa hét lên, yêu đao nháy mắt rút ra khỏi vỏ, sát ý mạnh mẽ cuốn sạch đất trời, nơi đây xuất hiện ánh đao khắp nơi, vạch ngang không trung.

Với cảnh giới Cửu Phẩm đỉnh cấp của Sato Kojiro, nội kình bên ngoài vừa phóng ra đã tạo thành Đao Mang màu đen, như tử thần giơ lưỡi liềm lên, chém thẳng vào đầu Diệp Phong.

Sato Kojiro tức giận ra tay, chiêu này có tốc độ nhanh như điện, mang theo khí thế chém trời phá đất, võ giả Cửu Phẩm thông thường khó có thể địch lại.

Cho dù cách một khoảng, Diệp Phong vẫn có thể cảm nhận được sát ý ngưng đọng lại.

Nhưng cậu bây giờ không chỉ là người tu tiên Luyện Khí tam trọng, cơ thể cậu còn có sức mạnh đến từ ông Ngụy, thanh kiếm dài trong tay còn là thanh Thất Tinh Long Uyên trong truyền thuyết.

Mặc dù Diệp Phong chưa từng học kiếm pháp, nhưng sau khi cậu lĩnh ngộ được sức mạnh của Thanh Long, cậu dường như có được sự cảm ứng huyền diệu với Thất Tinh Long Uyên trong tay, người đi theo kiếm, bất giác Thất Tinh Long Uyên đã dẫn dắt cậu cách dùng kiếm.

Ngay giâu sau, hai mắt Diệp Phong nhắm lại, dường như không nhìn nữa, đâm trường kiếm về phía trước.

Kiếm này như ngựa thần lướt gió tung mây, không để lại bất kỳ dấu vết gì, nhưng lại đâm trúng vào chỗ sơ hở duy nhất của yêu đao Muramasa.

"Coong!"

Lúc này kiếm Thất Tinh Long Uyên phát sáng ánh sáng vàng kim, ánh kiếm vàng kim lập tức khống chế Đao Mang màu đen.

Sato Kojiro chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh lớn khiến hắn không thể phòng ngự truyền đến từ Thất Tinh Long Uyên khiến tay phải cầm đao của hắn run rẩy, suýt nữa không nắm vững được yêu đao trong tay.

Bất lực, hắn chỉ có thể lùi về sau mười mấy mét, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Phong ở đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.

...

Lúc này, khán giả xung quanh nhìn Sato Kojiro lúc trước kiêu ngạo bây giờ chẳng thể giết chết Diệp Phong bằng một đòn, lần giao chiến này còn rơi xuống thế hạ phong thì không kìm được hân hoan reo hò:

"Người anh em, giỏi ghê, để cho tên người nước Oa kiêu căng này hiểu được thế nào gọi là công phu Hoa Hạ đích thực đi!"

"Cậu nhóc giỏi lắm! Thế mà được thần kiếm nhận chủ, chém chết thằng nhãi nước Oa đó đi!"

"Anh đẹp trai, anh mà thắng, người ta tối nay sẽ về nhà cùng anh, tùy anh muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!", một cô gái trang điểm xinh đẹp hét lớn.

Tuy nhiên đối mặt với mấy tiếng ồn ào này, Diệp Phong chẳng hề dao động, con mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Sato Kojiro, không dám sơ suất.

Theo như lời ông Ngụy nói, cậu chỉ có thể duy trì hình dạng này mấy phút.

Cho nên nếu như không thể mau chóng chiến thắng Sato Kojiro thì cơ thể sẽ không thể chịu đựng được nguồn sức mạnh mạnh mẽ này, sẽ bị nổ tung mà chết, hoặc không cũng trở thành vong hồn dưới đao của Sato Kojiro.

"Ha ha ha ha..."

Đột nhiên Sato Kojiro cười lớn, nhìn Diệp Phong hung ác nói.

"Thằng nhãi, tao thừa nhận thực lực của mày vượt qua dự đoán của tao, nhưng như thế thì sao! Bây giờ tao sẽ cho mày chứng kiến thực lực thực sự của tao!"

Nói xong Sato Kojiro lại vung yêu đao Muramasa lên, rạch một đường lên tay trái của mình, máu đỏ tươi chảy ra.

Tuy nhiên ngay giây sau, cảnh tượng không thể tin nổi xảy ra.

Chỗ máu tươi kia không nhỏ xuống đất, ngược lại chảy vào trong lưỡi đao sắc bén, dường như yêu đao Muramasa đang vui vẻ uống máu, ngay sau đó lưỡi đao hiện lên ánh đỏ yêu dị, trông vô cùng quỷ quái.

Lấy yêu đao Muramasa là trung tâm, một luồng khí rét lạnh, tà ác lan ra, mấy khán giả đứng gần đó chỉ cảm thấy có luồng khí lạnh trước nay chưa từng có ập tới, dường như máu trong cơ thể bị đông cứng lại.

"Đây là dùng máu nuôi đao sao?"

Nhìn thấy cảnh này, nhiều cường giả võ đạo hiểu sâu biết rộng hét lên: "Cậu nhóc, cậu cẩn thận đừng để thanh đao đó chém trúng, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi!"

Thực ra không cần người khác nhắc, Diệp Phong trên võ đài cũng cảm nhận được khí thế khủng khiếp này ngay từ giây phút đầu tiên, cậu nhíu chặt lông mày, sắc mặt nghiêm trọng đến cực điểm.

Đúng lúc này hai mắt của Sato Kojiro cũng phóng ra ánh đỏ dị thường, hắn vung yêu đao trong tay lên, gió bão vô hình bỗng chống nổi lên, càng ngày càng mạnh, dường như muốn nuốt chửng cả thế giới.

"Ào ào!"

"Ào ào!"

Hơn nghìn khán giả trên khán đài chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị gió lốc cuốn vào, gió lớn cực mạnh như lưỡi kiếm chém vào da thịt mỗi người khiến họ kêu lên đau đớn, thậm chí có mấy cô gái bé nhỏ cảm thấy mình như sắp bị cuốn lên không trung rồi, không thể không tóm lấy tay vịn ghế mới có thể miễn cưỡng giữ vững cơ thể.

"Áo Nghĩa – Nộ Phong Cuồng Long Trảm!"

Sau đó cơ thể Sato Kojiro hóa thành một con giao long nhe răng múa vuốt muốn nuốt chửng Diệp Phong.

Đao này chính là đòn tất sát cuối cùng của Sato Kojiro, hội tụ ý chí võ đạo của hắn, cho dù đối thủ có là cường giả Tông Sư thật sự, hắn cũng tin trận này mình sẽ thắng!

Nhìn thấy một đao khủng bố như vậy, những võ giả Hoa Hạ ở nơi này, sắc mặt tái mét, vô cùng khiếp sợ.

"Đây mới là thực lực thực sự của tên Sato Kojiro kia sao? Khủng khiếp quá đi!", có người hét lên, giọng nói vô cùng run rẩy.

"Không hổ là đệ tử quan môn của Haneda Takeshi, đối mặt với đao này cho dù có là cường giả Tông Sư e rằng chắc cũng bị chém chết!"

"Mẹ nó! Anh chàng kia lần này chắc lành ít dữ nhiều rồi! Tiếc quá, với tuổi tác của cậu ấy đã đạt đến cảnh giới Cửu Phẩm, tương lai nhất định sẽ trở thành đỉnh cao của giới võ đạo, vậy mà lại bị chém chết ở đây, đúng là tổn thất của giới võ đạo Hoa Hạ chúng ta!", một võ giả buồn rầu thở dài nói.

...

Tuy nhiên đối mặt với chiêu "Nộ Phong Cuồng Long Trảm" này, Diệp Phong đột nhiên cảm giác kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay mình đột nhiên xông lên ý chí bá đạo khó có thể diễn tả bằng lời, dường như nó đang bị khiêu khích.

"Đùng!"

Tiếng kiếm gào thét như tiếng rồng gầm vang lên, sau đó sức mạnh to lớn của Thanh Long cũng phóng ra từ đan điền của Diệp Phong, bao phủ toàn thân cậu.

Thời khắc này Diệp Phong chỉ cảm thấy mình như hóa thân thành một con rồng khổng lồ ngao du khắp Cửu Thiên.

Đã là rồng thì có thể bay có thể ẩn, lớn thì gọi mây phun sương, nhỏ thì ẩn nấp thân thể, bay lên không trung, ẩn nấp trong những đợt sóng lớn. Bây giờ là giữa xuân, rồng nhân lúc thay đổi.

Tung cánh bay lên Cửu Thiên, ngao du tứ hải, ho một tiếng mây được tạo ra, phun một cái mưa to đổ xuống, điều khiển sấm gió, thần uy vô hạn.

Nếu như nói yêu đao Muramasa trong tay Sato Kojiro là con ác giao gây gió bão thì Thất Tinh Long Uyên chính là thần long tung cánh bay trên Cửu Thiên, khinh bỉ nhìn xuống, kiêu ngạo khinh thường.

Ai mạnh ai yếu, một trận là biết!

"Long Ngự Cửu Thiên, Thiên Hạ Thần Phục!"

Diệp Phong hét lớn, lúc này sức mạnh Thanh Long không ngừng chảy trong cơ thể cậu hội tụ trên thanh kiếm Thất Tinh Long Uyên.

Vừa rút kiếm gió mây biến sắc!

"Đùng!"

Đao kiếm giao nhau, va chạm kịch liệt, nguồn năng lượng mạnh mẽ phun ra, hóa thành những đợt sóng, thậm chí khiến bầu không khí cũng xuất hiện dao động điên cuồng, khói bụi mờ mịt khiến người ta nhìn không rõ cảnh tượng trên võ đài!

Chỉ nửa phút trôi qua, sau khi khói bụi tan hết, mọi người mới có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng trên võ đài.

Võ đài được làm bằng một loại vật liệu đặc biệt, nhưng lúc này cũng trở nên tan hoang, giống như bị mưa bom bão đạn quét qua vậy, thủng lỗ chỗ, không có chỗ nào bằng phẳng, có chỗ còn lõm xuống đến tận một mét.

Nhìn ra xa chỉ thấy một bóng người hiên ngang đứng đó, còn người còn lại thì nửa quỳ dưới đất.

Diệp Phong lúc này cho kiếm vào bao, đứng chắp tay, tản ra khí thế siêu phàm thoát tục, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng, thậm chí sinh ra cảm giác muốn cúi đầu xưng thần.

Bên chân Diệp Phong chính là Sato Kojiro đang ủ dột ngã xuống đất, cả người đẫm máu, không kiêu căng phách lối như trước, trên người ngập tràn vết thương, máu tươi đầm đìa, khớp xương trên người vì không chịu nội nguồn sức mạnh của thanh kiếm hiên ngang mà từng tấc đều đứt gãy, không thể động đậy.

Bên cạnh hắn chính là thanh yêu đao Muramasa hắn dùng màu tim mình để tôi luyện ngày đêm, lưỡi đao bị mẻ nhiều chỗ, ánh đỏ dữ tợn vốn có trên lưỡi đao đã biến mất, giờ nó xám xịt tối tăm giống như một thứ đồ phế liệu vậy.

"Ọe!"

Ngay sau đó Sato Kojiro nôn ra một ngụm máu tươi lớn, tròng mắt co lại hóa thành hình dạng nhỏ như kim châm nguy hiểm, hắn dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Phong, sau đó hét lớn.

"Không thể nào! Mày sao có thể mạnh như vậy? Ban nãy đòn Nộ Phong Cuồng Trảm của tao cho dù có là Tông Sư cũng không địch lại, vậy sao mày có thể thắng được?"

Diệp Phong nghe thấy vậy, đứng trên cao nhìn Sato Kojiro tê liệt dưới đất giống như một con kiến hôi, cậu lạnh lùng nói:

"Hừ! Không phải tao quá mạnh, mà vì mày quá yếu!"

Đọc truyện chữ Full