DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Báo Thù Độc Liên Hoa!
Chương 8: Chương 8


Đúng vậy, chính là Phó Hâm Nhân không biết xấu hổ, sau khi vợ mất, liền lấy danh nghĩa người thân nhận nuôi Kiều Kiều, sau đó dọn vào biệt thự của Lật gia ở ngoại ô.
Dù sao nơi đây có hoa viên, có sân cỏ rộng lớn, so với căn nhà nhỏ của Phó gia ở trong thành phố tốt hơn không biết bao nhiêu lần, càng giống với người có tiền hơn.

Phó gia vài năm gần đây tuy có phát triển, nhưng vốn lưu động không nhiều, hơn nữa mấy năm gần đây lại đang khủng hoảng kinh tế, phần lớn các xí nghiệp tầm trung đều vướng phải cảnh nợ nần.

Tuy bên ngoài vẫn là nở mày nở mặt nhưng tiền nhàn rỗi chính là không có, căn bản không có khả năng đi mua được một căn nhà giống như thế này.
Bất quá, căn nhà này Lật Y Nhân đã sớm sang tên cho Lật Thu cùng Lật Hạ, Phó Hâm Nhân tuy dọn vào ở nhưng lại không có quyền sở hữu, mọi chuyện đều do Lật Hạ quyết định.
Nhưng hiện giờ Lật Hạ cũng không muốn đuổi mấy người đó đi.

Tiếp xúc với ban giám đốc Lật thị, đảo loạn quan hệ bên trong Phó gia đều cần có con cờ Phó Hâm Nhân.

Cô nói như vậy chẳng qua muốn tỏ rõ cho bọn họ thấy, ai mới là chủ nhân chân chính của căn nhà này mà thôi.
Phó Hâm Nhân bị con gái bức áp đến con đường này, chỉ cảm thấy mặt mũi đã sớm mất hết, cũng không quan tâm ai đúng ai sai, cơn giận liền bộc phát.
Lật Hạ lại còn nhân cơ hội cường điệu thêm một câu: "Ba, con không có nói ba.

Căn nhà này, luôn luôn chào đón ba."
Lúc trước mỗi câu cô nói đều đem ba cùng mình và Kiều Kiều gộp chung lại với nhau, còn những người họ "Lam" đều bị chèn ép.
Điều này càng làm cho Phó Hâm Nhân không thể không tức giận, Phó Ức Lam bình thường vẫn luôn hành xử ổn trọng, sao hôm nay lại xúc động như vậy?
Mà Phó Ức Lam, thực được mở rộng tầm mắt.
Ân uy được xem trọng, vừa đấm lại vừa xoa.

Quả nhiên Lật Hạ thủ đoạn hơn người, đã đi được một nước cờ tốt.
Phó Ức Lam không thể không thừa nhận, là cô ta khinh địch, đã quá xúc động.

Ngay từ đầu đã không bình tĩnh suy ngẫm để phát hiện ra vấn đề.
Tất cả đều do Lật Hạ sắp xếp, hắt rượu lên người cô ta, đánh cô ta, sỉ nhục cô ta, giả bộ đăng clip, giả vờ đổi rượu, hoàn toàn chỉ là muốn chọc cho Phó Ức Lam xấu hổ, khiến cô ta nổi giận, mất đi sự thận trọng.

Chính vì thế, cô ta mới nhất thời không cẩn thận, vì muốn hại Lật Hạ mà tự rước lấy nhục.
Phó Ức Lam thấy cha mình sắc mặt càng ngày càng không tốt, lại càng thương tâm cùng áy náy: "Chị ba, em xin lỗi, Chỉ là đột nhiên bị nhục nhã như vậy nên mới hồ ngôn loạn ngữ.


Em không nên không có chứng cứ gì mà đã làm như vậy."
Lời này nghe thế nào cũng thấy thực vi diệu a.
Phó Ức Lam khóc lóc thương tâm nhìn cha mình, bình thường mọi chuyện cô ta làm đều luôn thuận buồm xuôi gió nên không hay khóc lắm.

Phó Hâm Nhân nhìn thấy ánh mắt nhu nhược cầu xin giúp đỡ của cô ta, lại nghĩ bình thường đứa con gái này của mình vẫn luôn một bộ dạng kiên cường, nay lại lộ ra một mặt yếu đuối như vậy, khiến cho trách nhiệm của người cha trong ông ta đột nhiên tăng vọt.
Ông ta ho nhẹ một tiếng, nặng nề nói với Lật Hạ: "Chuyện hôm nay, cũng có một phần trách nhiệm của ba.

Là ba chưa điều tra rõ ràng đã đổ oan cho con.

Nhưng ba cũng đã cho con cơ hội giải thích, vậy chuyện này cứ như vậy đi.

Con mới về nhà, sao phải huyên náo như vậy làm gì cho không thoải mái chứ?"
Lật Hạ nghe ông ta nói mà vô cùng kinh ngạc, ông ta thế mà lại chịu nhận sai.

Không ngờ Lam gia lại có thể tẩy não ông ta đến trình độ đó.
Tâm mặc dù có chút đau, nhưng liền nhanh chóng hồi phục.

Tốt lắm, đã như vậy rồi, sau này liền thoải mái mà làm việc.

Nếu tra ba đã như vậy rồi thì sau này lợi dụng sau cô sẽ thoải mái mà vứt bỏ ông ta.
Lật Hạ hòa hoãn lại, nhìn qua có vẻ thực nể mặt Phó Hâm Nhân, thản nhiên nói: "Ba đã nói như vậy rồi thì thôi.

Nhưng ít nhất ba cũng đã xin lỗi, còn hai người họ, " ánh mắt cô lạnh lùng nhìn về phía Lam Hân và Phó Ức Lam, "không phải hai người cũng nên nói gì đó sao?"
Phó Hâm Nhân đương nhiên không có ý kiến gì, lại nghe Lật Hạ nói "Ba tôi cũng đã xin lỗi", liền cảm thấy toàn bộ mặt mũi đều được lấy lại.

Ông ta quay đầu, nghiêm mặt nhìn Phó Ức Lam và Lam Hân nói: "Một người thì hồ đồ, một người thì gây sự, còn không mau xin lỗi đi?"
Hai người đó liền nghiến răng nghiến lợi, nối tiếp nhau nói: "Thực xin lỗi."
Lật Hạ thản nhiên đón nhận ánh mắt oán độc hận thấu xương của họ, đáp lại bằng nụ cười ảm đạm.
Lam Ngọc vẫn không biết tình hình, thấy con gái bị ủy khuất liền lên tiếng: "Anh Hâm, dù sao đi nữa cũng là có người muốn hai Ức Lam, chúng ta nhất định phải tìm ra...."
"Tự mình bôi gio trát trấu vào mặt mình còn muốn đổ cho người khác ư!" Một giọng nói già nua mà hữu lực vang lên: "Nhảy nhót như vậy là người ta ép cô ta nhảy sao?"

Lật Hạ quay lại nhìn, chỉ thấy bà nội Phó đang tức giận đùng đùng, chống ba-toong đi tới.
Ông nội Phó mất sớm, bà nội Phó tuổi trẻ đã là quả phụ, một mình vất vả nuôi Phó Hâm Nhân khôn lớn, cho nên, đời này, bà là ngươi ông ta tôn kính nhất, không dám cãi lại dù chỉ một câu
Nghĩ đến việc ông ta đem phần lớn cổ phần công ty Phó gia đều giao cho bà nội, liền biết ông ta cũng có mặt hiếu thuận, nhưng một mặt lại âm thầm tính kế với hôn nhân mà người nhà sắp đặt.
Nhưng khác với Phó Hâm Nhân, bà nội chính là điển hình của tầng lớp nhân dân lao động của Trung Quốc, là một người hiền lành, chất phác.
Năm ấy, mọi chuyện bại lộ, bà nội không quan tâm ông ta là con trai của mình, mắng ông ta phụ bạc vong ân bội nghĩa một cách không thương tiếc, còn đánh ông ta mấy gậy, còn nói, ngoài Lật Hạ và Lật Thu, loại con cháu dã chủng bên ngoài bà không nhận.
Ông bà ngoại của Lật Hạ mất sớm, cô được bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ.

Cho nên sau khi ba mẹ li hôn, cô vẫn thường xuyên cùng chị mình đến thăm bà nội.

Mỗi lần tới, còn chưa có đến nơi đã thấy bà nội đứng ở cửa đón.
Lật Hạ không nghĩ sẽ làm bà thức dậy, liền chạy nhanh tới đỡ bà ngồi xuống, cuối cùng cũng gặp được người thật lòng với mình, trong lòng cô khó tránh khỏi chua xót, nghẹn ngào gọi: "Bà nội!"
Vẻ mặt nghiêm nghị của bà nội vừa trông thấy Lật Hạ liền biến mất, bàn tay già nua xoa mặt cô, than nhẹ: "Hạ Hạ, cháu chịu khổ rồi."
Chỉ có một câu thôi nhưng lại khiến mắt Lật Hạ đỏ hoe.
Lam Hân đứng ở bên cạnh nhìn không nổi, nói: "Bà à, chịu khổ chính là Ức Lam nhà chúng ta."
"Chỗ tôi nói chuyện không đến lượt chị chen vào!" Bà nội nghiêm giọng nói, Phó Hâm Nhân thấy vậy lập tức liếc qua, Lam Hân đành tức giận im lặng.
Lam Ngọc thấy vậy, vẻ mặt ôn nhu bước tới: "Mẹ, chuyện hôm nay đều do con sai.

Là con không có để ý...."
"Biết là lỗi của mình thì mau tự kiểm điểm lại đi.

Có thời gian đứng đây nói nhảm chi bằng về nhà mà giáo dục lại con gái mình, đừng có đứng trước mặt ta.

Chướng mắt!" Bà nội cũng không muốn để ý đến bà ta.
Lam Ngọc lại ủy khuất, vẻ buồn bã lại hiện lên trên mặt.
Lật Hạ bình thản nhìn bà ta, càng cảm thấy bà ta đúng là một đóa kì hoa, không phải chính bà ta tự nhận mình làm sai sao? Bây giờ người ta nói vài câu, liền tỏ ra không vừa ý.
Phó Ức Lam cũng không dám nói chuyện, ai oán nhìn cha mình.
Phó Hâm Nhân lần này cũng không dám nói đỡ cho Lam Ngọc, chỉ nhỏ giọng: "Chuyện lần này không phải lỗi của Ức Lam."
"Cũng không phải lỗi của Hạ Hạ, sao con chưa biết trắng đen gì đã mắng nó?" Bà nội chính là đợi những lời này.


Lời nói vừa nói ra, bà liền đem Phó Hâm Nhân mắng như tát nước vào mặt.
"Lại còn muốn quản thiên hạ, bên ngoài khôn khéo biết bao nhiêu, về nhà liền biến thành mắt chó.

Tất cả cũng chỉ vì mày không thích Hạ Hạ nên mới muốn đem nó đuổi đi đúng không? Nó bây giờ một thân một mình, đừng nói là nhà này không phải của mày, cho dù là nhà của mày, ta còn ở đây, mày dám động đến nó?"
Bà nội trung khí mười phần, đem quải trượng chỉ chỉ mọi người, nói: "Các người nghe cho rõ đây, còn aii dám bắt nạt cháu gái ta, cho dù nó không nói, các người cũng cút hết đi cho ta!" Cuối cùng, còn đập cả quải trượng vào đùi Phó Hâm Nhân: "Cả mày nữa đấy!"
Phó Hâm Nhân xoa xoa chỗ bị đánh, không dám nói lại nửa câu.

Mấy người khác cũng vậy, dù trong lòng tức giận đến đâu cũng không dám ho he nửa lời.
Ông ta tuy trách Lật Hạ, nhưng cũng mọi chuyện cũng là do Lam Ngọc, nói gì cũng không khiến mẹ mình nguôi giận, ngược lại, càng nói càng khiến bà giận hơn.

Lại cẩn thận nghĩ lại, ông ta thấy Lật Hạ nói quả không sai, bà ta cả ngày trưng ra cái mặt sầu khổ, giống như nhà có tang vậy.

Lão thái thái nhìn thấy, đương nhiên lại càng không vui.
Ông ta hằng năm đều ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ không ít, cho nên đối với bà ta khó tránh khỏi áy náy trong lòng nên vẫn luôn dung túng.

Nhưng đến mức này rồi thì đến ông ta cũng không chịu nổi.
Phó Hâm Nhân liếc Lam Ngọc, nói: "Về sau đừng có bày ra cái vẻ mặt này chọc mẹ không vui, cũng đừng xuất hiện trước mặt bà nữa." Lam Ngọc rầu rĩ cúi đầu.
Bà nội lúc này mới nắm tay Lật Hạ, dẫn cô vào trong, không nói nhiều, mang cô đi thăm Kiều Kiều.
Điều Lật Hạ lo lắng nhất chính là Kiều Kiều, cho nên liền chạy nhanh lên trên lầu.

Đẩy cửa đi vào, liền thấy Thiên quản gia.

Thiên quản gia là quản gia của Lật gia từ hai mươi năm trước rồi, vô cùng trung thành và tận tâm.
Bởi vì bà nội cũng tin tưởng chú Thiên cho nên khiến Phó Hâm Nhân không thể đuổi việc chú ấy.
Lúc Lật Hạ tỉnh lại ở viện an dưỡng, người đầu tiên cô gặp cũng là chú ấy.

Và mọi chuyện phát sinh suốt một năm nay cũng là chú ấy nói cho cô nghe.
Lật Hạ ra hiệu cho chú ấy không cần tiếp đón, nhẹ nhàng đi đến cạnh chiếc giường nhỏ, liền thấy Kiều Kiều mà cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến đang im lặng ngủ ở trên giường.

Tiếng hít thở vẫn nặng nề như cũ, khuôn mặt tái nhợt, thân hình nhỏ nhắn vùi sâu trong chăn.
Tiểu tử kia lúc ngủ cũng không được an ổn, lông mi vừa dài vừa cong không ngừng run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt.
Kiều Kiều trước đây là một đứa nhỏ thực hoạt bát, cho dù không có ba vẫn luôn lạc quan, vui vẻ, ai gặp cũng đều yêu quý.

Nhưng bởi vì bị Phó Ức Lam làm bị thương lần đó, trái tim liền trở nên không tốt, tuy đã chữa trị, nhưng vẫn không hoàn toàn khôi phục được.

Lật Hạ còn nhớ rõ, Kiều Kiều hôm ấy vừa tỉnh dậy sau phẫu thuật, nhìn thấy Lật Thu, liền nở một nụ cười tươi tắn vô cùng đáng yêu.
Lật Thu lúc ấy liền bật khóc.
Kiều Kiều còn dùng đôi tay nhỏ bé của mình lau nước mắt cho mẹ, thanh âm mềm mại nói: "Kiều Kiều không thấy đau chút nào đâu."
Hai năm qua, Kiều Kiều bây giờ trông còn gầy hơn cả hồi đó bị bệnh phải nằm bệt trên giường.

Một năm này không có người thân bên cạnh, đứa nhỏ này rốt cuộc phải cảm thấy cô đơn đến nhường nào chứ?
Lật Hạ lòng đau như cắt, nhịn không được cúi đầu cọ nhẹ vào mặt nó, nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều nhà chúng ta thật là dễ thương."
Lại không nghĩ tới vừa chạm vào, nó liền mở mắt.

Đôi mắt đen lúng liếng như hai hạt châu, thuần khiết đến mức khiến người ta muốn rơi lệ.
Lật Hạ sửng sốt, tiếp theo lại nghe thanh âm mềm mại: "Dì nhỏ."
Bé vẫn còn nhớ.
Lật Hạ nghẹn ngào, vừa muốn trả lời thì Kiều Kiều lại nhắm mắt lại.
Chú Thiên liền nhỏ giọng nói: "Kiều Kiều nằm mơ."
Ánh mắt Lật Hạ đau xót, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao nhỏ trên trần nhà, một lúc sau mới quay người lại, ánh mắt dừng lại trên chiếc xe lăn cạnh giường, hỏi: "Một năm nay Kiều Kiều đi học ở đâu?"
"Cậu ấy không đi học, vẫn dưỡng bệnh trên giường." Chú Thiên nói xong, một lát sau mới nói tiếp: "Phó gia giữ Kiều Kiều ở đây là có lí do."
"Cháu biết," Lật Hạ lạnh mặt.

"Cổ phần của Lật thị, sau khi mẹ cháu mất liền để lại cho cháu và chị.

Phần của cháu hẳn là do ba cháu "giữ hộ", phần của chị cháu, có Kiều Kiều ở đây, vậy hẳn là do chị ấy...."
Lật Hạ nhìn khuôn mặt đứa nhỏ đang say ngủ, không nói nữa.
Hiện tại, nhất định phải đem quyền giám hộ Kiều Kiều giành lại.

Bằng không, để thêm một thời gian nữa, sẽ không chỉ có Phó gia, mà ngay cả Lang gia cũng sẽ nhất định tham dự.
Hoàn hảo là cho đến bây giờ chỉ có Lật Hạ là biết Kiều Kiều thực ra sinh ở Mĩ, giấy tờ tài liệu liên quan đều được gửi trong Ngân hàng để lưu giữ.

Chỉ cần Lật Hạ chuẩn bị xong thủ tục nhận nuôi, sau này dù là ai đi chăng nữa cũng không thể cướp đi Kiều Kiều được.
"Ta sẽ bảo Thiên Hiền đi làm."
Thiên Hiền là con của chú Thiên, trước kia là trợ thủ đắc lực của Lật thị, chẳng qua sau này Lật thị bị Phó gia tiếp nhận, anh ta liền bỏ đi.

Là Lật Hạ thông qua chú Thiên kéo anh ta trở về.
"Mặt khác," Lật Hạ quay lại nhìn chú Thiên, "Nghe nói Giản luật sư trước đây của nhà chúng ta hiện đang làm việc cho Phó gia?".


Đọc truyện chữ Full