Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua dây đàn của cây đàn cổ.
Tiếng đàn trầm bổng êm dịu, thân đàn lốm đốm, im lìm lạnh lùng với thế gian.
Con thuyền hoa nhấp nhô trong màn mưa đêm; ở mũi thuyền có một người thân mặc trường sam trơn nhưng lại vấn tóc bằng kim quan đang gảy đàn trên mặt hồ không một bóng người. Rượu gạo trong khoang vẫn còn nóng hổi trên bếp than nhỏ nhưng chủ nhân không hề có ý định thưởng thức.
Một chiếc thuyền hoa khác có kích thước và kiểu dáng tương tự lao tới, xuyên qua cái lạnh thấu xương. Một người mặc kệ áo lông trắng như tuyết bị mưa làm ướt đứng trên mũi thuyền, lo lắng nhìn thanh niên tuấn tú chỉ mặc thường phục chơi đàn hai canh giờ không ngừng nghỉ. Thấy không ai đáp lại, người đó dứt khoát nhảy lên chiếc thuyền đối diện.
“Phượng Châu? Nếu không nắm chắc thì đừng làm.” Cúi đầu khẽ sờ lên trán người kia, lạnh quá. “Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.” Thân thể mạnh mẽ không phải để bị chà đạp như vậy.
Người bị cắt ngang cũng không có vẻ gì là không vui, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần giống hệt mình. “Phượng Tự, ta chỉ là đang suy nghĩ mấy chuyện. Trận mưa đông này gần nửa tháng không ngừng, cả người cũng mốc meo, thối rữa rồi.”
Người đánh đàn được gọi là Phượng Châu bị Phượng Tự giống như đúc kéo vào khoang thuyền.
“Lục Nhi đâu?” Phượng Tự hỏi. Người hầu Lục Nhi thực sự rất thông minh và lanh lợi, chỉ là hơi lười biếng.
“Ta không để bọn họ hầu hạ. Đêm nay ta muốn ở một mình.” Chỉ có bản thân mình mới biết lần này đi là mưa bão hay nắng ấm. Cho dù có tài văn chương cùng lá gan lớn như trời nhưng Phượng Châu vẫn hơi hoảng sợ.
“Có việc gì thì cứ nói với ta.” Phượng Tự kéo Phượng Châu lại gần, tận hưởng sự thân mật của tình thân. “Ta gánh với ngươi.”
“Sao trọng trách của ngươi lại nhẹ như vậy?” Phượng Châu cười khúc khích nhấp một ngụm rượu ấm.
“Cả đời này chỉ có hai chúng ta nương tựa lẫn nhau. Thỉnh thoảng ngươi phải cho ta biết tình hình hiện tại của ngươi.” Phượng Tự rất hiểu Phượng Châu, nếu không nói vài câu, hẳn là trong hai năm tên này sẽ không gửi nửa lá thư nào.
“Những lời này phải là ta nói mới đúng, dù gì công phu của ta cũng tốt hơn ngươi một chút. Phải là ta lo lắng cho ngươi mới đúng.” Phượng Châu chưởng một quyền vào người hắn.
“Chỉ là một chút mà thôi.” Phượng Tự gặp chiêu nào phá chiêu đó. “Nếu chuyện lớn nhỏ gì cũng đều tự làm lấy thì chúng ta có thể đã kiệt sức từ lâu rồi.”
“Ừ, nhưng ta vừa đi rồi, bao nhiêu chuyện linh tinh đều đổ lên người ngươi cả.”
Phượng Tự gõ đầu Phượng Châu, “Đồ ngốc! Ngươi cứ lo làm quan đi, dẫu là quan thanh liêm hay tham quan gì cũng đều có ta giúp đỡ!” Ý của hắn rất rõ ràng, hắn muốn tin tức chuyện làm ăn và mối quan hệ trong kinh thành làm hậu thuẫn cho sự nghiệp to lớn này.
“Ôi… có quá nhiều việc phải làm!” Nhưng cũng đáng! Vì trà Xuân Minh Tiền tương đương với vàng, vì quần áo được dệt làm thủ công, vì…ước nguyện cả đời với người phụ nữ nào đó!
“Đàn thêm một khúc nữa rồi về?”
“Được.”
Gió tây bắc tiếp tục thổi mưa bụi tàn nhẫn, tạt vào mặt lạnh băng như dao.
Mưa mù mịt ở Giang Nam, mùa đông năm nay rất lạnh.
* * *
Những khóm hoa mai hồng cuối cùng rung rinh đối diện với mùa xuân ấm áp hiếm thấy ở kinh thành, các thiên kim và phu nhân có thể diện áo xuân rực rỡ nhưng lại không ngắm hoa trong đình viện mà lại cố tình đến ngoại thành thưởng mai cùng những người khác.
Mà đầu xuân năm nay, có hai chuyện lớn đáng để người trong triều hưng phấn:
Một là thời kỳ để tang của Tân hoàng đã hết, các cận thần đang ráo riết tuyển tú cho quân vương.
Một chuyện khác nữa chính là Hàn Lâm viện có người mới đến đẹp hơn cả hoa, tên là Lục Phượng Châu!
Việc ở Hàn Lâm viện cũng không nhiều, cũng chỉ là ghi ghi chép chép, cũng có những người tài danh được thánh ân, nhưng dù sao cũng chỉ là số ít. Ngoại trừ những nhà có con cháu chẳng ra gì muốn mời thầy đến dạy thì hầu hết Hàn Lâm chỉ có một thân văn chương hư danh mà thanh liêm.
Mà người mới trúng cử tu soạn Hàn Lâm viện Lục Phượng Châu không chỉ có một bụng tri thức mà còn có tiền trong tay, sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ sang trọng, tỳ nữ hầu hạ cũng đều là tuyển chọn bậc thượng thừa ở kinh thành. Dù chỉ là quan chức ngũ phẩm nhưng lại nổi tiếng khắp kinh thành, ai ai cũng tự hào khi kết giao với y.
*Tu soạn Hàn Lâm viện giữ việc khởi thảo, nhất là các bản thảo về quốc sử, thực lục
Suýt nữa thì quên, còn có cách cư xử hào phóng và rộng rãi của y nữa.
Biên quan không có chiến sự chỉ là chuyện tạm thời, quốc khố vẫn còn bạc dẫu không nhiều lắm, hoàng thượng anh minh quả quyết vừa mới lên ngôi…
Kết hợp lại với nhau chính là cảnh ca múa nhàm chán trước mắt mừng cảnh thái bình!
Lục Phượng Châu làm động tác tay, ca nữ đầu bảng của ca phường ôm đàn tỳ bà, đàn hát nghe như hạt châu lớn nhỏ cùng rắc vào hủ ngọc*.
*Nghe như hạt châu lớn nhỏ cùng rắc vào hủ ngọc (大珠小珠落玉盘): một câu thơ trong Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị.
Không phải ngày nào y cũng tiếp đãi khách khứa, nếu không mọi người sẽ cho rằng y là tên ăn chơi sa đọa, càng tiêu xài hoang phí thì sẽ làm lòng người ngày càng bất mãn.
“Ánh mắt của Lục hiền đệ thật tốt, tuyển ca phường vừa phong nhã vừa không trái với quy tắc. Chắc là rất đắt?” Học sĩ Hàn Lâm viện* Tiền Mân thì thầm với người đang mời khách Lục Phượng Châu. Người đẹp, đàn hay, hát hay, không thua kém gì hoàng cung cả. Chiêu đãi một đêm dù không ngủ lại thì cũng tốn kém ngàn vàng! Hắn là một văn nhân nghèo, muốn tham lam cũng chẳng ai tặng lễ cho hắn. Trong nhà có một thiếp thất trẻ tuổi đã đủ nghèo rồi, đâu ra tài lực mà ngày ngày phong hoa tuyết nguyệt với mỹ nhân chứ?
*Học sĩ Hàn Lâm viện – nhóm học sĩ đứng đầu Hàn lâm viện
“Tiểu đệ có quen biết với ông chủ ở đây, nếu đến đây thì có thể tiêu ít tiền hơn một chút, bằng không với chút ít bổng lộc của triều đình làm sao đủ…” Phượng Châu cười nói.
“Im lặng! Để ngôn quan* nghe được thì phải làm sao?” Tiền Mân hoàn toàn xem y là người mình, một tiểu đệ thích ăn chơi, vừa có của cải lại vừa hiếu khách, sao có thể không giúp được?
*Ngôn quan có nhiệm vụ giúp vua sửa điều lỗi, chữa điều lầm, từ bỏ điều ác, biểu dương điều thiện.
“Hai vị đại nhân đang nói chuyện quốc gia đại sự gì thế? Nếu là chuyện như không thể để thiếp thân nghe được thì cứ việc đuổi thiếp ra ngoài.” Hồng Thù ôm nhạc cụ, thướt tha đi tới, một thân phong tình.
Những Hàn Lâm khác nhìn chằm chằm vào. Nếu không có Lục thiếu gia trả tiền, sao bọn họ có thể nhìn thấy một thứ hàng cao cấp như vậy: Ánh mắt hút hồn, toàn thân quyến rũ, nhưng một thân quần áo và tài văn chương kia lại không thua gì những thiên kim khuê tú. Nếu trong tay có tài sản khổng lồ, nói gì cũng sẽ để những mỹ nhân này ở trong hoa trạch mỹ viện, chỉ thể hiện phong tình với một mình bản thân….
“Lục công tử – Ồ, là Lục đại nhân mới đúng.” Hồng Thù dùng tay áo gấm viền vàng che khóe môi.
“Lỡ miệng thì nên phạt thế nào đây!” Lục Phượng Châu nở nụ cười nham hiểm, trong tay tuy không có động tác gì lớn, nhưng không khí ái muội kiều diễm kia lại khiến đồng liêu đang ngồi đỏ mặt.
“Muốn phạt cũng phải phạt ông chủ Dịch, đến tối hôm qua hắn mới nói cho người ta.” Hơi thở mỹ nhân tựa hoa lan*, dịu dàng kiều mị, khiến người ta không nỡ tâm trách cứ, nếu có cũng chỉ là một cách khác để tán tỉnh.
*Thổ khí như lan: câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm. ^^ (Nguồn: )
“Được rồi, ta không cướp đoạt giai nhân của Dịch huynh, nhưng ít nhất Hồng Thù muội muội cũng phải hôn một cái mới có thể an ủi trái tim bị tổn thương của ta!” Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua làn da vô cùng mỏng manh giữa gò má của người phụ nữ, hài lòng khi thấy lỗ tai đào kép từng trải qua nhiều sóng to gió lớn đỏ lên, hơi thở không ổn định.
“Ngài!” Hoa khôi vỗ vỗ bờ vai y. Vừa muốn bỏ đi vừa muốn lưu luyến, thật là mâu thuẫn!
Nhóm đồng liêu hâm mộ không thôi, dù vậy cũng tự hiểu lấy mình. So với Lục Phượng Châu tựa Phan An tái thế, lời ngon tiếng ngọt cùng da mặt dày thì bọn họ kém quá xa. Mà kỳ quái chính là bọn họ không ghen ghét chút nào… Không, sẽ ghen với người phụ nữ xinh đẹp đó! Sao ả có thể độc chiếm vị đồng liêu có khuôn mặt xinh đẹp và tao nhã của bọn họ chứ! Chỉ vì ả là phụ nữ sao? Đồng liêu đố kỵ nhưng bản thân cũng tự hiểu. Haizzz… thật đáng buồn!
* * *
“Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đến rồi!”
So với vị đại thiếu gia lạnh lùng, đám quản gia thà hầu hạ nhị thiếu gia nở nụ cười tươi tắn (Tuy rằng hơi ngả ngớn), cho dù tiền công ít hơn cũng chẳng sao.
Mọi người cũng chẳng quan tâm đến việc sao hai người này có khuôn mặt giống hệt nhau nhưng một người thì họ Dịch, một người thì họ Lục. Các lão nô tài chỉ úp mở nói rằng nhị thiếu gia là để kéo dài hương hỏa cho nhà mẹ đẻ của cố phu nhân nên mang họ Lục, hơn nữa còn theo con đường khoa cử làm quan. Trước mắt hai vị này tuổi trẻ đầy hứa hẹn, giỏi làm ăn cũng khéo thu phục lòng người, một lạnh một nóng, một trắng một đen phối hợp rất hài hòa. Hiện nay nhị thiếu gia đang quay lại quan trường, còn thay thế mấy lão quản sự trung thành giải quyết chuyện trong nhà, người dưới dù muốn bắt nạt chủ cũng không tìm được kẻ hở, vẫn là ăn một miếng cơm an nhàn nuôi gia đình thì thực tế hơn nhiều.
“Nghe nói ngươi sống không tồi.”
Phượng Tự ném một chồng sổ sách lớn, không hề ngạc nhiên khi nghe thấy mấy lời nói của Phượng Châu.
“Phượng Tự, tối qua ta xã giao đến nửa đêm, sáng sớm nay lại phải đi làm. Xin ngài thương xót mà tha cho ta đi!” Hắn không muốn gọi hai chữ “Đại ca”, ai mà biết được trong một khắc đó ai sinh ra sớm hơn… có lẽ là y sớm hơn nhiều ngày thì sao…
“Ồ? Ngươi có thời gian dan díu với kỹ nữ nhà ta nhưng lại không có thời gian để kiểm tra sổ sách sao?”
“Ta giới thiệu mấy người đến giúp đỡ ngươi.”
“Ta không tin ai ngoài ngươi cả!” Phượng Từ lạnh lùng bác bỏ.
“Vậy thì – Được rồi! Ai cũng đến bóc lột thân thể yếu đuối này của ta cả, số ta khổ quá mà–“
“Muốn hát thì đến gánh hát mà hát, đừng ở đây lừa gạt ta!” Hắn tức giận đến mức đập một cái, cũng hối hận vô cùng. Hỏng rồi! Bọn hạ nhân sẽ nói đại gia nắm quyền trong tay, bóc lột nhị gia không có quyền thừa kế cho mà xem, dù thế nào đi nữa, tên này trốn tránh trách nhiệm còn tinh ranh hơn ai hết, nhưng cũng lười biếng hơn ai hết!
“Haha… Ta biết ngươi đối xử với ta tốt nhất mà!” Phượng Châu dựa vào vai “Huynh đệ”, cố gắng tiết kiệm chút sức lực.
“Muốn ta giúp gì?” Phượng Tự hỏi.
“Không. Tạm thời không cần. Ngược lại là ngươi đó, xem tiệm ngọc trong thành là một cái cọc sao? Để ta chọc vào Hình bộ à.”
“Chỉ là phạm vào chuyện lén trốn đến biên quan.”
“Chỉ là… Được rồi, ta sẽ cân nhắc, cũng nhân cơ hội này để quen biết một ít thư sinh hủ lậu bên ngoài. Để ta nói cho ngươi nghe…”
Phượng Tự kiên nhẫn lắng nghe y kể về đủ loại trò hề ít người biết đến của các quan viên và rót cho y một tách trà nóng. Phượng Châu thích những thứ ấm áp êm ái, nhưng cũng không sợ lạnh… Hắn thản nhiên gạt tay y ra…” Phượng Châu—”
“Có chuyện gì vậy?” Lúc đang nói chuyện thì bị cắt ngang, có phiền phức sao?
“Không có gì, gọi ngươi một tiếng thôi.”
“Biến đi!” Mất hứng.
“À đúng rồi, có mang theo mấy cân trà Minh Tiền Mao Tiêm cho ngươi.” Uống trà mà kén chọn đến mức khiến người ta giận sôi máu.
“A! Sao tới bây giờ ngươi mới nói! Mau đưa tới đây!”
Cái tên này! Phượng Tự thở dài. Ngoài việc thở dài ra hắn thực sự không biết phải làm gì với y cả.
* * *
Mùa hè nhàm chán, thời tiết oi bức. Trong căn phòng lớn, mùi mồ hôi của đàn ông đan xen cùng mùi hôi của nghiên mực cực kỳ khó chịu. Ngày nắng như vậy ít nhất những người này cũng phải thay quần áo một chút chứ! Phượng Châu cảm thấy khó chịu đến mức gần như muốn bịt mũi bỏ chạy — nhưng y không thể! Lại là hạn hán, lại là lũ lụt, lại là tình trạng thiếu kho thóc. Rất nhiều chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của họ.
Y chỉ cần kiểm tra xem chữ trên công văn có mịn và đẹp không, rồi sao chép cả trăm bản một cách “Trơn tru”. Một trăm bản! Thi đậu cử nhân, nhận bổng lộc chỉ để làm việc này? Y thật sự rất muốn đeo thanh Thượng Phương bảo kiếm diễu võ dương oai…
“Lục tu soạn, người nhà của ngài mang đồ tới.” Một vị nịnh hót ở cửa báo tin, không biết Lục gia lại có thứ gì tốt.
Phượng Châu trốn chạy ra ngoài, mở hộp sơn mài ra, mùi thơm ngát. Không hổ danh là người bạn tâm giao mấy năm nay của y, biết mình phải mang gì vào mùa này để làm hài lòng chủ nhân. “Người đâu, mang nước ấm tới đây.” Cho lá trà và các nguyên liệu đã được sấy một lần vào bát nước sứ “Thuần khiết không tì vết”, rồi đổ nước vào ấm trà. Trong hương thơm của trà còn có một số loại dược liệu khác.
“Nhất bôi xuân lộ tạm lưu khách, lưỡng dịch thanh phong kỷ dục Tiên*. Nào nào, mọi người đến uống một chén cho bớt nóng đi.” Phượng Châu hào phóng phân chia thứ tốt cho các đồng liêu đang tò mò, trong khoảng thời gian ngắn mọi người buông việc trong tay xuống, sôi nổi phấn khởi thưởng thức trà khác người.
*Nhất bôi xuân lộ tạm lưu khách,
Lưỡng dịch thanh phong kỷ dục Tiên
Tạm dịch:
Một chén trà xuân tạm giữ khách,
Cuộc sống thanh nhàn làm người muốn thành Tiên)
“Hoàng thượng giá lâm—”
Một tiếng trung khí mười phần làm đám người lười biếng toát mồ hôi lạnh, thậm chí có một số người còn ngây ngốc làm đổ nước lên tay, làm nhòe nét chữ trên một vài tờ giấy.
Sợ chết người ta rồi! Sao hoàng thượng lại đến ngôi miếu nhỏ này?
Lại còn đằng đằng sát khí.
Lục Phượng Châu nhanh trí nhét vào tay áo vài tờ giấy gây ra họa “Hồ đồ”. Còn về biện pháp khắc phục thì cứ để sau vậy! Chuyện trước mắt là quan trọng nhất.
“Các vị ái khanh thật có hứng thú, có vài tấu chương khẩn cấp đã bị kéo dài ba ngày, tới bây giờ còn chưa được trình lên, thế mà các tấu chương vô nghĩa ca ngợi đức hạnh lại được đệ trình đầy đủ. Trẫm và quan viên triều đình vội đến không có thời gian uống trà, thế mà các ngươi lại nhàn nhã thoải mãi ngồi đây phẩm trà!”
Mọi người hít sâu. Cái này phải nói thế nào đây? Trước kia đều báo tin vui, nịnh hót lên trước, thông báo chuyển xuống, việc khó giải quyết phải để các vị đại lão cân nhắc trước khi quyết định báo hay không báo, khi nào báo. Bây giờ…
“Khởi bẩm Hoàng Thượng bởi vì khoảng thời gian này có vài vị đồng liêu không chịu nỗi mà bị say nắng nên làm giảm tiến độ. Vì vậy vi thần mới nấu phương thuốc “Tam sinh trà” phân phát cho mọi người trong viện để uống vào mùa hè phòng cho mọi người bị cảm nắng.” Bực thật, uống nước cũng bị mắng! Phượng Châu không hề nói dối hay bao biện cho sự lười biếng của mình. Y chưa thấy qua thánh giá hay thượng triều bao giờ không có nghĩa là không hiểu lễ nghi. Quy củ hành lễ, bẩm tấu, không nhìn ra điểm sơ hở nào.
Chỉ là y quá bình thường! Bình thường đến mức không giống một tên tu soạn cấp thấp!
Đôi mắt của Đế vương trẻ tuổi khẽ nheo lại, cái tên hạ thần này, oan ức thật đấy, cũng kiêu ngạo thật đấy! Nhưng những gì y nói rất hợp tình hợp lý, không phát tác được.
“Vị ái khanh này bình thân. Ngẩng đầu lên nói.” Đột nhiên hắn muốn nhìn xem người trẻ tuổi đang quỳ gối kia còn có thể bình tĩnh trước ánh mắt nổi tiếng lạnh lùng của hắn hay không.
“Vi thần cả gan, xin hoàng thượng thứ tội!” Chủ thượng kêu ngẩng đầy thì ngẩng đầu thôi! Phượng Châu giương mắt nhìn quân vương của mình, nhưng Hoàng đế đưa lưng về phía cửa, ngược hướng ánh sáng nên y không thể nhìn rõ đường nét. Chỉ có một đôi mắt lạnh lùng giận dữ để lại trong y ấn tượng sâu sắc. Người gì mà cao thế! Ngẩng đầu lên nhìn cũng rất mệt.
Mà tùy tùng thân cận lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Châu mặt đối mặt cũng không khỏi sửng sốt. Đây chính là đệ nhất mỹ nam của Hàn Lâm viện trong truyền thuyết sao? Gương mặt tuấn mỹ nhưng không có lông mày rậm, đôi mắt phượng có hồn phối với một đôi môi mỏng mềm mại… Không, không, không thể nhìn nữa! Nhìn lâu sẽ đoạn tụ mất!
Hoàng đế im lặng chốc lát, cuối cùng mở miệng: “Vị khanh gia này họ gì?”
“Vi thần họ Lục, tên là Phượng Châu, tự là Phục Nguyên. Hiện là tu soạn của Hàn Lâm viện.”
Phục Nguyên? “Lục khanh thích trà đạo sao?”
Chà, giọng nói u ám làm sao! Đừng nói dứt khoát cho y đến Ngự thiện phòng pha trà đấy nhé? Thế còn chơi gì nữa, toang mất thôi! “Do người mẹ quá cố thể chất âm hư, ốm đau quanh năm, cho nên người cha quá cố đã yêu cầu vi thần học y thuật và dưỡng sinh từ nhỏ để phụng dưỡng mẫu thân. Đáng tiếc mẫu thân hồng nhan bạc mệnh…” Nói đến câu sau, giọng nói vẫn luôn trong sáng sáng ngời nhỏ dần lại, đầu cũng rủ xuống.
Thật là một đứa con có hiếu! Hoàng đế phun ra một câu hơi thở nặng nề: Tiết trời ma quái này thật là nóng, hắn còn thật cho rằng Lục Phượng Châu miệng nói lời bậy bạ này vô cùng tuấn tú! “Tiền Mân, mau đem ít tấu chương khẩn cấp báo tin gấp cho các châu phủ. Nếu sáng mai còn không gửi đi thì ngươi về nhà dưỡng sinh đi!”
Tay áo long bào rộng khẽ động, rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn hào phóng kia mà tức giận… Hihi—— thích nhất là nhìn bộ dạng đối phương giận mà không làm gì được! Nhưng lần này vẫn không thấy rõ “Cửu ngũ chí tôn” kia. Phượng Châu bực mình không thôi, cũng lười để ý đến lời cảm tạ chủ nhân ngu xuẩn của bọn họ. Chẳng lẽ bọn họ không biết triều đại này sắp thay đổi rồi sao? Ý tứ của việc khai đao đối với những quan chức nhỏ nửa vời này không thể rõ ràng hơn:
Hoàng đế muốn thanh lý một trận lớn, vừa rồi chỉ là cảnh cáo nho nhỏ!
——————————-
Tác giả có điều muốn nói:
Tại sao lại tên là Sườn núi Lạc Phượng?
Vì vừa thấy tên này liền nhớ tới Tam Quốc.
Ha ha.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sườn Núi Lạc Phượng
Chương 1
Chương 1