DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ
Chương 28: 28: Chị Em Nhà Họ Bùi


Sau khi các diễn đàn treo đầy “Tưởng Mộng” và “Tào Gia Diệp”, cuối cùng mở một chủ đề mới.
>
[Cái gì mà trình độ? Cô cho rằng nữ nghệ sĩ đang so thành tích sao?]
[Phu nhân hào môn cũng muốn tranh KPI sao? Nếu như là vậy, vậy tôi tuyên bố KPI tháng này của Yến phu nhân đứng đầu.]
[Hành động này cũng quá mức tưởng tượng mà, người ta căn bản không hề đặt Tưởng Mộng vào trong mắt.

Trực tiếp dùng biện pháp nhanh nhất giải quyết =口= Tưởng Mông ít nhất cũng phải bóc lịch 10 năm đi, lúc tại ngoại đã thành cải héo mất rồi.]
[Lúc tôi nhìn thấy cờ thưởng cười muốn xỉu, Yến thi trước nay có bao giờ nhận được thứ như vậy đâu?]
[Có gì nói đấy nha, tới tận nhà tặng cờ như vậy có tốt không? Lỡ như bị phần tử tội phạm nhắm vào? Sau đó tìm cách báo thù?]
[Lầu trên nói ngược rồi.

Theo lý mà nói, thì nên là phần tử tội phạm sợ bị Yến thị tìm cách báo thù….]
[…..

Có lý, tôi quên mất Cố Tuyết Nghi là vợ của Yến Triều.]
Ánh mắt tràn đầy hi vọng của Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp, từ từ tối đen lại.

Ngay lúc bọn họ nghe được khúc phần tử tội phạm sẽ tìm cách trả thù.

Đáy lòng bọn họ vẫn hiện lên một tia hưng phấn.
Đường dây m@ túy đều là những kẻ sống trước mũi dao, không hề sợ chết, nếu như Cố Tuyết Nghi thực sự bị bắt được, hậu quả chỉ có thảm hơn so với bọn họ thôi…..

haha!
Nhưng rất nhanh, câu nói phía sau đã triệt để dập tắt hi vọng lóe lên trong tâm họ.

Bọn họ đã quên Cố Tuyết Nghi là vợ của Yến Triều.

Bọn họ cũng quên mất Yến thị lợi hại cỡ nào, cho dù Yến Triều không có mặt, cũng vẫn còn một Trần Vu Cẩn không dễ động vào…..

hiện tại ngay cả nhà họ Giản cũng bảo vệ Cố Tuyết Nghi…..
Người Giản Nhuế phái tới, đang ngồi tại đó, đem từng bình luận đọc cho Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp nghe.

Ngoài những bình luận trào phúng dưới weibo của bọn họ, đến cả những hashtag khác như nội dung khen Yến Văn Gia mắng rất hay, khen Cố Tuyết Nghi rất 6, cũng không bỏ qua.
“Tưởng tiểu thư hình như không khỏe?” đối phương dừng lại, hỏi.
Trong lòng Tưởng Mộng lại lần nữa xuất hiện tia hi vọng.

Cô ta ngẩng đầu nhìn đối phương, cố gắng khiến khuôn mặt của bản thân trở nên trắng bệch, lộ ra một chút phong tình động lòng người, dễ dàng khiến cho đối phương cảm thấy thương tiếc.
“Đúng….

thân thể tôi đang rất suy yếu, còn rất đau, có thể giúp tôi nghĩ cách không?”
Tưởng Mộng biết bản thân có khuôn mặt rất được đàn ông chào đón.
Tào Gia Diệp nhìn thấy một màn này, tức đến banh họng mắng lớn.

“Tiện nhân!”
Sự phản bội của Tưởng Mộng, triệt để đạp nát sự tôn nghiêm của Tào Gia Diệp.

Điều này so với việc Giản Nhuế xử lý những tình nhân của hắn, còn khiến hắn đau khổ hơn nhiều.
Đáy lòng Tưởng Mộng oán hận Tào Gia Diệp đến cực điểm, căn bản không thèm để ý đến phản ứng của Tào Gia Diệp.

Đứa nhỏ trong bụng cô ta quá kiên cường, không hề bởi vì gặp phải đả kích nghiêm trọng mà sảy mất.

Nhưng ả lại hận không thể sảy ngay lập tức.
Nhà họ Giản đã vứt bỏ Tào Gia Diệp rồi, Tào Gia Diệp hiện tại lại cùng cô ta ngồi tù, đứa bé trong bụng đã mất đi giá trị của nó…..

ngược lại trở thành gánh nặng.

Đứa nhỏ này liều mạng hút hết chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ, còn vào lúc tâm tình của cô ta kích động mà đau.

Tưởng Mộng tràn đầy hi vọng, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông kia.
Mà đối phương lại ung dung đứng lên, mỉm cười nói: “Giản tiểu thư nói rồi, xin Tưởng tiểu thư chậm rãi cảm nhận sự đau đớn hiện tại đi.”
Tia hi vọng cuối cùng của Tưởng Mộng đã bị dập tắt, thất vọng ngồi trở về.

Thủ đoạn sinh tồn mà cô ta vẫn luôn kiêu ngạo, triệt để không còn tác dụng.

Tào Gia Diệp ngồi kế bên cười thành tiếng.
“Mày là thằng đàn ông không có cốt khí…..

đến cả Giản Nhuế cũng lười giúp mày, mày có cái gì đáng cười nhạo tao chứ?” Tưởng Mộng giận dữ quay đầu lại, không chút nào cố kỵ, triệt để xé nát mặt mũi của hắn.
“Cô nói cái gì?” sắc mặt Tào Gia Diệp thay đổi: “Tôi phải giết cô!”
Hai người mắng chửi qua lại, thậm chí còn động thủ, cảnh sát lập tức phá cửa đi vào, đem cả hai ấn lên tường.

Đây là khoảnh khắc nhục nhã nhất trong cuộc đời của Tào Gia Diệp, cũng là thời khắc mất đi tất cả hi vọng đời này của Tưởng Mộng…..

bọn họ sẽ không được trải qua cuộc sống tốt đẹp nữa.
Bọn họ cũng sẽ không bao giờ có thể trở mình nữa!
Sớm biết, lúc đầu cô không nên đưa ra cái ý niệm đấy, không nên tìm đến Cố Tuyết Nghi…..
Sớm biết…… không có nữa.
Sau khi người đàn ông quay về, lại đem toàn bộ phản ứng của Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp kể lại cho Giản Nhuế nghe.

Giản Nhuế cười lạnh một tiếng: “Đại nạn trước mặt chó cắn nhau, thực sự là màn kịch hay.” Cô ngừng chút: “Cố Tuyết Nghi nói không sai.

Chỉ có như vậy, mới thực sự là tra tấn Tào Gia Diệp.”
“Cháu nên sớm đi hỏi cô ấy.” Giản Xương Minh từ trên lầu đi xuống, trầm giọng nói: “Nếu như lúc đó Yến Văn Xu thực sự xảy ra chuyện gì, cháu chết trăm lần cũng không hết tội.”
Giản Nhuế ngượng ngùng cúi đầu, gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Giọng nói cũng nhỏ hơn không ít.

“Ngày đó cô ấy nói với cháu những gì.” Giản Xương Minh đột nhiên hỏi.
Giản Nhuế cho người đàn ông kia rời đi, sau đó do dự một lúc mới đem lời nói của Cố Tuyết Nghi kể lại cho Giản Xương Minh nghe.

Giản Xương Minh lúc này mới đem lời kể của vệ sĩ hợp lại thành toàn bộ quá trình ngày hôm đó.
Cô rất lợi hại.
Vào lúc Giản Nhuế nói đến lời nói của Cố Tuyết Nghi “triệt giống nòi” “đem làm chó nuôi”, Giản Nhuế ngượng ngùng ngừng, cẩn thận ngẩng đầu nhìn Giản Xương Minh.
Dù sao chú nhỏ của cô cũng là đàn ông.

Nghe đươc những lời như vậy, khó tránh được sẽ cảm thấy khó chịu.

nhưng Giản Nhuế ngẩng đầu quan sát, chỉ nhìn thấy sự bình tĩnh như thường.
Hửm?
“Cô ấy nói không sai, nhà họ Giản là thân phận gì, Tào Gia Diệp lại là thân phận gì? Cháu nếu như thực sự thích hắn, liền xem như chó mà nuôi cũng chẳng có gì là không được.”
Mặt Giản Nhuế lộ ra vẻ kinh hãi: “…… chú, chú nghe thấy không cảm thấy, khó chịu sao?”
“Đầu óc cô ấy thanh tỉnh, lời nói có lực, chú vì sao phải cảm thấy không thoải mái?” Giản Xương Minh ngẩn ra chút: “Cô ấy thông minh hơn cháu.”
“……..” Giản Nhuế kéo khóe miệng, lại ngậm lại.
Không biết chú nhỏ còn nhớ lúc mới quay về thành phố Kinh, chú còn nhận xét Cố Tuyết Nghi một câu “không phải người khiến người ta thích” không?
“Cháu khi nào đi xin lỗi?” Giản Xương Minh đột nhiên hỏi.
Giản Nhuế ngại ngừng nói: “Còn không phải đang chuẩn bị đây sao, cháu cũng không biết Yến phu nhân thích gì, Yến tiểu thư thích gì.”
Hắn cũng không biết.
“Yến phu nhân là người thẳng thắn phóng khoáng, cháu không biết cứ trực tiếp hỏi cô ấy.”
Giản Nhuế bán tín bán nghi gật đầu.

Có thể như vậy sao? Nếu muốn tặng quà, tự mình chọn được rồi, đi hỏi người ta làm gì?
“Hỏi xong lại nói với chú.”
“????”
*
Bởi vì tính chất vụ án nghiêm trọng, mà quá trình phá án và bắt giam lại có sự giúp đỡ nhiệt tình của người dân, nên trở nên thuận lợi ngoài ý muốn.

Sau khi lúc thu thập chứng cứ liên quan, tổ chức liên kết chứng cứ, lại bắt được những kẻ tình nghi bỏ trốn.


Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp rất nhanh phải hầu tòa với vai trò bị cáo.
Bị tuyên án đồng thời còn có những nghi phạm bị bắt do sản xuất, buôn bán và tàn trữ chất cấm.

Những tên nghi phạm này, mới là nhân vật độc ác đáng sợ, cho dù đang đứng ở trong tòa án, nhưng bọn họ vẫn như cũ quay đầu, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp.
Trong mắt bọn họ, nếu như không phải hai tên ngu này, đem thứ đó dùng vào người không nên dùng, thì bọn họ cũng sẽ không bị liên lụy!
Người xem phán xét ngồi đầy chỗ.

Bị vây quanh bởi rất nhiều người, Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp cảm nhận được từng cơn run rẩy, sống lưng phát rét.

Bọn họ sợ những tên tội phạm hung tợn độc ác kia, cũng sợ máy quay trên tòa án.

Bởi vì vụ án nghiêm trọng còn dính líu đến cả nhân vật công chúng, nên độ quan tâm của cộng đồng mạng cực lớn, pháp viện phải dùng cách live trực tiếp lên mạng đem toàn bộ quá trình công khai lên mạng.

Đang trực chờ làm cho Tưởng Mộng và Tào Gia Diệp ở trước hàng ngàn vạn người mất hết danh dự…..
Ánh mắt Tào Gia Diệp hoang mang mà nhìn xung quanh.

Trên dãy ghế người tham gia phiên tòa có không ít người quen ở giới truyền thông.

Bọn họ đều từng phỏng vấn hắn, vì hắn viết ra vô số lời khen tặng….

mà hiện tại…..

ánh mắt Tào Gia Diệp mở to ra.
“Giang Nhị….” Tào Gia Diệp lẩm nhẩm, trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi lạnh.
Giản Xương Minh lười tự mình đi tới nhìn hắn.

Mà Giang Nhị lại ngồi ở ghế người xem….

hắn tới để tận mắt nhìn mình.

Giang Nhị chắc chắn đã biết, việc hắn lúc đầu cố ý tung tin Giang Tĩnh bị đánh phát tán ra ngoài, kích động người nhà họ Giang tới tìm nhà họ Yến làm phiền!
Nhà họ Giản tuy rằng thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng Giản Xương Minh luôn khoe khoang bản thân là người văn minh, nên sẽ không đem việc làm tàn nhãn bày ra ngoài.

Nhưng Giang Nhị lại không giống, Giang Nhị, hắn, có thù tất báo.
Nếu như Giang Nhị muốn thanh toán hắn…..

Tào Gia Diệp nhất thời đứng không vững, đầu bị đập xuống.

Một màn này, cũng thông qua ống kính mà được phát ra ngoài…..

trong nhất thời, toàn cộng đồng mạng đều bình luận “Hả lòng hả dạ” “Qúa đã” “Gian phu dâm phụ nhanh chết đi”.
*
Nhà họ Yến.
Cố Tuyết Nghi vừa đọc xong một quyển sách, lần này là.

Cô khép lại quyển sách, đứng dậy đi xuống lầu.
Yến Văn Xu thò đầu ra nhìn: “Cô muốn ra ngoài sao?”
“Ừ.”
Yến Văn Xu cắn môi dưới: “Thư ký Trần tới đón cô sao?”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Có việc sao?”
“…Không có việc gì.” Lời Yến Văn Xu muốn nói tới cổ họng lại biến thành khói.
Cô đột nhiên nghĩ tới, hình như anh lớn cùng Cố Tuyết Nghi tựa hồ không có bất kỳ cảm tình gì đáng nói….

Anh lớn hiện tại mất tích, có thể sẽ không thể quay lại, vậy Cố Tuyết Nghi….

sẽ dị tình biệt luyến sao?
Ví dụ như, thì là ví dụ như thư ký Trần.

Thư ký Trần trước đây cũng không thích Cố Tuyết Nghi, nhưng lần trước ở yến hội tại Srika, anh ta cũng giúp Cố Tuyết Nghi nhấc váy đấy, tấm hình đó cô đã nhìn thấy rồi…..
Vậy Cố Tuyết Nghi sẽ không….

sẽ không làm chị dâu của cô nữa sao?
Yến Văn Xu đem cái suy nghĩ hỗn loạn này ép xuống đáy òng.

Ánh mắt nhìn Cố Tuyết Nghi cũng lộ ra vẻ không nỡ.
Bước chân Cố Tuyết Nghi khẽ khựng lại, quay người lại, xoa đầu Yến Văn Xu: “Được rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi.”
Vừa trải qua việc ở chỗ Tào Gia Diệp, nhút nhát cũng là điều dễ hiểu.
Yến Văn Xu cắn môi, khóe môi cũng khẽ cong lên, lúc này mới xoay người đi trở về.
Cố Tuyết Nghi xoa đầu mình rồi! Vậy có phải nói rõ ràng, mình ở trong lòng Cố Tuyết Nghi, không có ngốc như vậy!
Lúc Cố Tuyết Nghi ra khỏi nhà họ Yến, xe đã đợi ở ngoài cửa.

Thư ký Trần đi xuống, anh ta mặc bộ tây trang màu xám, thân sĩ giúp Cố Tuyết Nghi mở cửa xe.
Yến hội của Bùi Lệ Hinh được định vào lúc xế chiều sáu giờ rưỡi, mặt ngoài tổ chức yến hội là mừng sinh thần em trai của bà ta.
Mẹ của Bùi Lệ Hinh lúc hơn 50 tuổi, sinh ra một đứa con trai.

Tuổi tác cách Bùi Lệ Hinh kém tận hai mươi tuổi.

Cha mẹ Bùi Lệ Hinh sau khi qua đời, đứa em trai này do một tay bà ta nuôi lớn.

Cảm tình của hai chị em rất sâu sắc.
“Yến hội của nhà họ Bùi sẽ có rất nhiều, phu nhân chắc là chưa có gặp qua.” Trần Vu Cẩn nói, rồi đưa cho Cố Tuyết Nghi máy tính bảng: “Trong đây có một số tư liệu, chưa chắc đã đủ.

Nhưng có còn hơn không.”
Cố Tuyết Nghi mở máy tính bảng ra, nhanh chóng đọc qua.

Trần Vu Cẩn nhìn động tác của cô liền có chút hoài nghi không biết cô có xem thật hay không.
Lúc xe đi tới biệt thựu của Bùi Lệ Hinh, Cố Tuyết Nghi vừa lúc tắt máy tính bảng, đưa lại cho Trần Vu Cẩn: “Xong rồi.”
Xong rồi?
Trần Vu Cẩn bĩu môi.

Thôi vậy.

Cũng chẳng sao cả.

Anh vẫn có thể ở bên cạnh cô tùy thời nhắc nhở.
Hai người tiến vào cửa lớn biệt thự, Bùi Lệ Hinh rất nhanh bước trên đôi giày cao gót ra nghênh đón: “Phu nhân, Trần tổng….

mời vào trong.”
Bùi Lệ Hinh đối với việc Trần Vu Cẩn xuất hiện có chút ngoài ý muốn.

Cố Tuyết Nghi là một người không đáng tin như vậy sao, đến cả Trần Vu Cẩn cũng phải tùy thời tùy lúc mà nhìn chằm chằm cô ta?
Bùi Lệ Hinh cũng xem được tin tức trên mạng.
Trong mắt bà ta, đẳng cấp của bọn họ nên giữ khoảng cáh với dân thường.

Cái gì mà giúp cảnh sát phá án chứ? Còn được tặng cờ thưởng? Thật buồn cười.

Treo ở tòa nhà Yến thị nhìn chẳng đâu vào đâu cả.

Hơn nữa Cố Tuyết Nghi làm như vậy còn kéo thêm phiền phức tới cho nhà họ Yến.
Bùi Lệ Hinh che giấu sự khinh miệt chán ghét dưới đáy mắt, sau đó vẫy tay về hướng khác: “Trí Khang, lại đây, chị giới thiệu với em.”
Cố Tuyết Nghi chuyển mắt nhìn qua.

Vài người trẻ tuổi bên kia đang tụ tập cùng nhau nói chuyện, ly rượu trong tay bọn họ, đang thấp giọng phát ra tiếng cười nói.
Đợi nghe thấy giọng của Bùi Lệ Hinh, trong đó có một thanh niên lập tức phản ứng lại, đáp ứng: “Được, tới đây.”
Thanh niên đưa ly rượu trong tay cho người khác.

Đám người vây quanh ẩn ẩn xem hắn như thiên lôi sai đâu đánh đấy.

Người thanh niên có ngũ quan rất giống với Bùi Lệ Hinh, mặt mũi đoan chính, cũng miễn cưỡng xem như là anh tuấn.

Mà phá hoại cái vẻ anh tuấn này của hắn là mũi của hắn.


Hắn có cái mũi ưng.

“Phu nhân trước đó chưa gặp qua nhỉ? Đây là em trai tôi, Bùi Trí Khang.” Bùi Lệ Hinh nói rồi cười cười, đáy mắt còn mang theo chút tự hào.
Trong mắt bà ta, em trai mình là một người anh tuấn tiêu sái, là một nhân tài.
Sau đó, Bùi Lệ Hinh mới nhìn về phía em trai mình: “Đây là Trần tổng, còn đây là vợ của Yến tổng, Yến phu nhân.”
Ánh mắt Bùi Trí Khang dính chặt lên người Cố Tuyết Nghi.

Hắn biết đây là chị dâu của Yến Văn Bách.

Gần đây cũng xem được không ít tin tức về cô.

Nhưng lúc nhìn được người thật, đương nhiên cảm giác hoàn toàn không giống với nhìn một bức ảnh trên điện thoại.
Cô xinh đẹp mỹ lệ, khí chất cũng vô cùng xuất chúng.

Rất dễ khiến người ta liên tưởng đến đóa hoa trên đỉnh núi cao xa.

Nhưng cũng chính vì như vậy, Bùi Trí Khang dám cược rằng, trong mười người đàn ông có hết chín người nhìn thấy cô đều sẽ bị dấy lên bản năng chinh phục mạnh mẽ!
“Yến phu nhân.” Bùi Trí Khang nở nụ cười xán lạng, giơ tay về phía Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi hạ mắt, liếc quá, đem vẻ ngạo mạn và kiêu ngạo phát huy đến cực điểm.

Cô trực tiếp ngó lơ Bùi Trí Khang, quay đầu nói với Bùi Lệ Hinh: “Hôm nay ngoài tôi ra, còn có vị khách nào nữa?”
Biểu tình trên mặt Bùi Trí Khang cương cứng, thu hồi tay, tự vuốt ve lòng bàn tay của mình.

Có chút ngứa tâm.
Đáy lòng Bùi Lệ Hinh có chút không vui.

Cố Tuyết Nghi thì tính là mặt hàng gì? Cố Tuyết Nghi sao có thể dám làm lơ với em trai bà?
Nhưng Bùi Lệ Hinh nghĩ đến Cố Tuyết Nghi vốn là bản tính như vậy, hơn nữa người có tính cách như vậy càng dễ khống chế cùng tẩy não.
Bùi Lệ Hinh lúc này mới áp xuống sự không vui trong lòng, cười nói: “Không có.

Hôm nay chỉ có người trong nhà, còn có vài người bạn của Trí Khang, vị khách tôn quý nhất trong bữa tiệc chỉ có phu nhân.”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi trả lời: “Vậy còn được.”
Trên mặt Bùi Lệ Hinh treo nụ cười, trong lòng lại haha.

Thực sự dễ dỗ.
Cũng thiệt cho Yến Triều cưới phải người vợ như vậy, thiệt cho Cố Tuyết Nghi mấy ngày trước đi một chuyến đến Bảo Hâm, vừa lúc giúp bà ta tìm ra một biện pháp mới.
“Đó chính là chị dâu của Yến Văn Bách?”
“Không ai nói cô ta đẹp như vậy nha! Mẹ ơi!”
“Khoảng thời gian trước không phải trên mạng còn có ảnh chụp sao? Tớ đều xem hết.

Là rất xinh đẹp.

Chính là dạng đại mỹ nhân, chỉ một cái nhíu mày một nụ cười, nhấc tay nhấc chân đều đẹp đến kinh người….”
“Nhìn kìa, Bùi thiếu lên tiếng rồi….”
“Cô ta đến cả Bùi thiếu cũng không thèm để tâm? Thật kiêu ngạo.”
“Đương nhiên rồi, cậu chưa đọc tin mới? Đến cả Trần tổng đại danh đỉnh đỉnh của Yến thị còn phải nhấc váy cho cô ta sao? Giang tổng của Giang thị còn cho cô ta thể diện, đến dự yến hội của cô ta…..”
“Đẹp như vậy, kiêu ngạo một chút thì có sao, chậc chậc….”
“Nhà họ Yến không giống, có tiền có thế, cưới vợ cũng cách các phu nhân hào môn khác tới cả trăm con đường.”
“Mà, Yến tổng mất tích, không đủ phúc.”
*
Châu Phi.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trong chiếc xe đen đột nhiên hắt xì một cái.
“Ngài không sao chứ?” Thủ hạ nhanh chóng nhìn về phía hắn.
Cái nơi quỷ quái này đang phát dịch nghiêm trọng, đại ca nếu như cảm mạo, vậy sẽ xảy ra chuyện lớn mất.
“Không sao.”
Lời vừa dứt, xe cũng ngừng lại.
Người đàn ông trẻ tuổi híp mắt, nhìn về phía gò đất bên ngoài, có một người đàn ông ngoại quốc da ngâm đen đi nhanh về phía này, vừa đi vừa lớn tiếng gọi: “Bạn của tôi…..

cuối cùng cũng chờ được anh!”
Người đàn ông trẻ tuổi không lập tức xuống xe mà là cúi đầu không chút để ý, tiếp tục lật quyển sổ trong thùng để vật linh tinh.
Bên cạnh quyển sổ có đặt một chiếc điện thoại.
Màn hình điện thoại tối đen, không hề phát sáng.
Có một suy nghĩ xuất hiện ngắn ngủi trong đầu người đàn ông —
Đã mấy ngày rồi vẫn không nhận được tin nhắn từ phía ngân hàng..


Đọc truyện chữ Full