DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
Chương 47: Ngại Quá Quên Mất Ngài Rồi Ngài Lại Không Có Khăn Tay


Tùy Du Chuẩn rất muốn giết Phó Lý, là thật sự giết.

Hắn chưa bao giờ gặp phải ai ngu xuẩn đến cực điểm như vậy.
Tình cảnh bị mất khống chế một trận.

Tất cả mọi người đều chạy tới xem Phó Lý ngã xuống đất, lại bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Cho dù là Ban Minh Kỳ, cũng đã không còn hơi thở gấp gáp vừa nãy nữa, cà nhắc một cái chân đến ấn nhân trung của Phó Lý, vừa ấn vừa kêu người đi mời ngự y.
Hắn ngẩng đầu, chỉ có Chiết Tịch Lam lẳng lặng nhìn hắn.
Trong ánh mắt nàng lộ ra vẻ lạnh nhạt, xa cách mà hắn quen thuộc, còn có tính toán đối với hắn.
Tính toán… Tính toán cái gì?
Hắn há miệng, mở lời nói thầm với một chút mỉa mai: "Có cần ta cho nàng thêm một phần đại lễ không? Không phải nàng muốn thoát khỏi Phó Lý sao? Ta giúp nàng thoát khỏi hắn được không?"
Chiết Tịch Lam nhìn thấy, nghe hiểu ý của hắn, nhưng lại thờ ơ.
Lúc này hắn mở miệng là muốn chọc giận nàng, nàng biết.

Nàng cũng đã quá hiểu.
Có lẽ là hắn sống rất không như ý, đã sắp điên rồi, cho nên cũng muốn kéo một ai đó xuống địa ngục.
Nhưng nàng không muốn.
Nàng là tới sống ngày tháng tốt lành, nàng vừa mới sống ngày tháng tốt lành.
.wattpad.com/user/thilathila
Nàng trầm mặc đáp lại, không hề lên tiếng.

Khẽ chuyển mắt, nhìn cửa lều.

Con mắt của Tùy Du Chuẩn trở nên nghiền ngẫm, lại nhẹ giọng nói chuyện: "Nàng đang đợi ai? Thịnh Trường Dực hay là Yến Hạc Lâm?"
Chiết Tịch Lam thu hồi ánh mắt.
Cửa lều không có người.
Ở thời khắc này, lại lần nữa nàng biết được một sự thật.
Nàng quá nhỏ bé.
Quá yếu.
Nàng đối mặt với Tùy Du Chuẩn, thật giống như một con chim không có cánh bị một con chim săn mồi tấn công, không hề có sức chống cự.

Một khi chỗ dựa của nàng là Thịnh Trường Dực và Yến Hạc Lâm không có mặt, thì nàng cũng chỉ có thể bị hắn ức hiếp.
Nàng chầm chậm thở dài.

Cũng không phải là nàng không hề có chút tính toán nào, nàng vẫn luôn đang tìm kiếm con đường để tự bảo vệ mình.

Nàng cho là Trưởng công chúa Khang Định rất phù hợp.
Ngày hôm qua nàng quỳ trên mặt đất, công kích người Tần gia mà nàng đã từng đến nghĩ cũng không dám nghĩ công kích, làm cho nàng nếm được ngon ngọt.

Trong lúc ngủ mơ đều là vui vẻ.
Sáng nay nàng còn đang nghĩ lúc nào đó phải gặp mặt Thịnh Trường Dực và Trưởng công chúa, hỏi xem chuyện của Tần gia và Tùy Du Chuẩn, hỏi xem còn có cái gì mà nàng có thể làm.

Kết quả Tùy Du Chuẩn lại tìm đến rồi.
Hắn đột nhiên nổi điên, làm cho nàng có hơi bất ngờ không kịp trở tay.

Yến tiệc hôm qua, hắn vẫn luôn trầm tĩnh kiệm lời, giả vờ ra dáng vẻ một quý công tử, nho nhã lễ độ, nàng còn tưởng ở nơi đông người, hắn không dám làm càn, sẽ chỉ kiềm chế bớt.

Ít nhất ở trong lúc săn bắn mùa đông, hắn sẽ không làm ra chuyện gì cả.
Là nàng sai rồi.
Cái mà nàng tưởng không phải như nàng tưởng, người, không thể khống chế được.
Nàng vừa tự cảnh cáo vừa chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Nàng cược hắn không dám quá đáng.
Nàng có điều bận tâm, hắn cũng có.
Hắn cũng chỉ có thể nổi điên như vậy với nàng.
Nàng vẫn luôn hờ hững, nhưng dù là như vậy, Tùy Du Chuẩn vẫn nhìn ra được một loại mỉa mai như có như không từ trong ánh mắt của nàng.
Cái khăn trong tay hắn càng ngày càng bị siết chặt.
Chiết Tịch Lam không quan tâm, nàng ngước mắt, lại nhìn về phía cửa lều.

Lúc này, người ở phía ngoài cũng đã nghe thấy động tĩnh ở bên trong, một đám người tới đây, trong đó có Thịnh Trường Dực và Yến Hạc Lâm.
Nàng hít sâu một hơi, ngồi ngay ngắn ở một bên, nhìn thấy Phó Lý chầm chậm mở mắt ra, sau đó có hơi nhăn nhó hổ thẹn nhìn về phía Ban Minh Kỳ, căm hận nhìn về phía Tùy Du Chuẩn, rồi sau đó chuyển sang ôm lấy Yến Hạc Lâm.
Hình như hắn cực kỳ tin tưởng Yến Hạc Lâm, ôm tay của Yến Hạc Lâm không buông, mở miệng kêu một tiếng tướng quân, như thể đau lòng đến cực điểm.
Yến Hạc Lâm lại nhìn về phía nàng.
Chiết Tịch Lam: "..."
Nàng thở dài một tiếng, nhìn nhìn Tùy Du Chuẩn.
Một màn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không tiếng động này, kết thúc bằng ánh mắt chế giễu của Tùy Du Chuẩn.

Yến Hạc Lâm nghĩ nghĩ, dẫn theo Phó Lý tạm thời là bằng hữu nhưng bởi vì quá ngu xuẩn nên tùy thời sẽ biến thành kẻ địch rời đi, Thịnh Trường Dực tức khắc khẽ nói với Tùy Du Chuẩn một câu: "Tùy đại nhân, mượn một bước nói chuyện."
Tùy Du Chuẩn đứng lên, cũng không dây dưa thêm, giống như hôm nay hắn làm như vậy, chỉ là đến quấy rối một chút, không hề có ý nghĩ khác.
Trước khi đi, hắn còn nói với Ban Minh Kỳ: "Ban thiếu gia, không phải của ngươi, dù sao thì vẫn sẽ không phải là của ngươi."
Ban Minh Kỳ một chân cử động bất tiện, nhưng cũng cố gắng ngồi thẳng, không luống cuống chút nào: "Ta cho rằng những lời này đối với Tùy đại nhân mà nói, cũng là như nhau."

Biểu muội đang ngồi ở phía sau hắn, khiến cho lòng hắn cũng dần dần vững vàng lại: "Tùy đại nhân, có một số người, có một số việc, đừng tùy tiện đi tổn thương, đừng tự cho là đúng mà đi làm, nếu không chỉ có thể tự gánh lấy hậu quả."
Tùy Du Chuẩn chậc một tiếng, lại khôi phục lại một vẻ quý công tử tự kiềm chế kia, lắc lắc tay áo, hoàn toàn không thèm nhìn đến Ban Minh Kỳ.
Có thể là theo hắn thấy, Ban Minh Kỳ không đáng để hao tâm tổn trí đi suy nghĩ.
Hắn quay người đi theo Thịnh Trường Dực, đến lúc bọn hắn đi xa rồi, Ban Minh Kỳ thở phào một hơi.

Nhưng hắn lập tức ý thức được một hơi này không thể thở ra trước mặt biểu muội, nếu không, biểu muội có thể sẽ nghĩ là hắn là sợ Tùy Du Chuẩn hay không? Có thể sẽ cho là vừa nãy là hắn gắng gượng kìm nén một hơi không?
Nhưng hắn quay đầu, lại thấy biểu muội nhìn hắn cười.
Nàng nói: "Biểu huynh, đa tạ huynh."
Ban Minh Kỳ cười lên ngay, hắn trịnh trọng nói: "Không có việc gì."
Hắn bằng lòng tin tưởng biểu muội.
Chỉ là......
Chỉ là hắn nghĩ, vừa rồi Tùy Du Chuẩn nói, nàng dùng hai tình cũ khác đến chèn ép hắn ta.
Hai tình cũ...
Hắn rụt tay vào trong tay áo, tính toán kỹ càng cẩn thận.
Hai tình cũ, đây nhất định không bao gồm cả Phó Lý.

Phó Lý không chèn ép nổi Tùy Du Chuẩn.

Có thể chèn ép Tùy Du Chuẩn, tất nhiên là người lợi hại, Phó Lý không phù hợp.
Vậy là hai người mà hắn không biết.

Hoặc là trong đó có một người là Thịnh Trường Dực, dù sao thì cây cung biểu muội thích nhất chính là của hắn tặng mà.
Còn có một người là ai đây?
Mà cho dù là ai thì biểu muội cũng có hắn, Thịnh Trường Dực, người vô danh, Phó Lý, Tùy Du Chuẩn… Một, hai, ba, bốn, năm… năm người.
Hắn hít sâu một hơi.
Vậy mới tốt chứ, biểu muội còn lợi hại hơn hắn.
Hắn có ba vị hôn thê, nếu như mỗi người nàng đều nhét cho một cái khăn tay, vậy là đã ném khăn tay ra ngoài năm lần.
Hắn ba người, biểu muội năm người.

Hắn ít hơn biểu muội hai người.
Một tay, một cái bàn tay, năm đầu ngón tay dựng thẳng lên.

Sau đó dừng một chút, lại vui mừng gập lại bớt một ngón.
Không sai, hắn vừa mới tính sai rồi, kỳ thật biểu muội chỉ nhiều hơn hắn một người.

Bởi vì hắn cũng tính là một người trong đó của biểu muội mà.
Tiếp tục nghĩ nghĩ, lại gập bớt thêm một ngón nữa… Nói như thế nào đây, kỳ thật Phó Lý cũng không được tính là một người.
Biểu muội nhìn hắn bằng ánh mắt quá mức ghét bỏ, chắc chắn là chưa từng sinh lòng ái mộ, có lẽ chỉ là tình huynh muội.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại vui vẻ hơn một chút.
Có điều, đang vui vẻ, biểu muội ở sau lưng hắn lại đột nhiên lên tiếng.
"Là bốn người… Cộng thêm cả huynh vào nữa, là bốn người."
Ban Minh Kỳ giật mình.
Hắn đỏ mặt quay người, không biết biểu muội làm sao mà biết được suy nghĩ trong lòng hắn.

Hắn muốn giải thích mình không hề để ý, nhưng đúng là mình đã tính số người, hắn xấu hổ nói: "Ta không có ý khác đâu."
Chiết Tịch Lam gật gật đầu: "Muội biết, chỉ là có chút tính chiếm hữu gây ra mà thôi, biểu huynh là người tốt, là quân tử, muội tin tưởng biểu huynh."
Ban Minh Kỳ lần nữa vui vẻ trở lại.
Sau đó lại nghĩ tới lời của biểu muội, nghi hoặc hỏi: "Chỉ có bốn người sao?"
Chiết Tịch Lam rất quả quyết gật đầu, nghiêm túc nói: "Chuyện của muội, muội còn có thể không rõ ràng hay sao? Tùy Du Chuẩn nói bậy."
Ban Minh Kỳ lại hạ một ngón tay trong bốn ngón tay dựng thẳng bên trong ống tay áo xuống.
Ba ngón.

Phó Lý không được tính.
Lại bỏ đi chính hắn, biểu muội chỉ từng thích qua hai người khác.
Thậm chí, có lẽ nàng cũng không thích Tùy Du Chuẩn, ánh mắt nàng nhìn hắn rất là chán ghét.

Vậy thì chỉ còn lại một người.
Hắn nghĩ, đến buổi tối đi về, hắn cũng không thể hỏi biểu muội, biểu muội nói thì hắn nghe, biểu muội không nói thì hắn sẽ không hỏi.
Cũng không có nguyên nhân gì cả.

Bản thân hắn cũng có ba vị hôn thê.
Nhưng hắn chưa từng chủ động nói qua, biểu muội cũng chưa từng chủ động hỏi.
Hai người cứ như vậy đi, rất tốt mà.
Ban Minh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, vô cùng vui vẻ nhìn Chiết Tịch Lam: "Ta tiếp tục bóc hạt dưa cho muội nhé?"
.wattpad.com/user/thilathila
Chiết Tịch Lam dạ một tiếng.
Đến lúc Ban Minh Kỳ nhìn sang chỗ khác, trong mắt nàng mới nhiễm lên một tia tức giận và lo âu.
Từ ngày hôm qua đến hôm nay, chỉ chưa qua một ngày, sao Tùy Du Chuẩn lại càng điên rồi.
Là lại xảy ra chuyện gì rồi sao?
Nàng kìm lòng không được cầm lấy một trái cây gặm, không có chú ý tới một phụ nhân mặc Hoa phủ phục cẩm tú đang ở trong góc nhìn nàng, lộ ra ánh mắt chán ghét.
.............

Một bên khác, Yến Hạc Lâm đã dẫn theo Phó Lý về đến trong lều của mình.

Hắn sợ đi nơi khác Phó Lý lớn tiếng kêu to lung tung, ngược ngược lại sẽ dẫn tới phiền toái.
Lúc này Phó Lý đã hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn ngơ ngác ngồi trên giường, hu hu hu khóc thút thít.
Hắn cũng không dám nói với Yến Hạc Lâm có thể trên đầu mình có hơi xanh, hơn nữa ngoại trừ chính hắn, có thể cũng không có ai nghĩ là trên đầu hắn có hơi xanh.
Suy cho cùng, là hắn rời khỏi Lam Lam trước.

Cẩn thận suy tính, Tùy Du Chuẩn là năm ngoái đến Vân Châu, vậy là năm Cảnh Diệu thứ mười bốn.
Hắn với Lam Lam chia cắt vào năm Cảnh Diệu thứ mười hai, sau hai năm xa cách, Lam Lam muốn tìm một vị hôn phu, cũng coi như đã không phụ lòng hắn rồi.
Nhưng mà… Nhưng mà mặc dù hắn rời xa Lam Lam, nhưng lại trước nay chưa từng nghĩ sẽ tìm nữ nhân khác mà.
Hắn ôm lấy trái tim, cảm thấy đau quá đau quá, mặt cũng trắng bệch trắng bệch.
Yến Hạc Lâm buồn cười nói: "Ngươi làm sao vậy? Sao mà dáng vẻ trông như đau lòng đến chết vậy?"
Theo Yến Hạc Lâm thấy, tình cảm giữa Phó Lý và cô nương giống như trò chơi của trẻ con, cũng không có cái gì ghê gớm.

Hơn nữa lúc trước cũng là Phó Lý rời đi trước, nên lại càng thêm không cần có một vẻ mặt như đưa đám giống hiện tại.
Nhưng Phó Lý lại gật gật đầu, hắn nghẹn ngào hít mạnh mấy hơi, một tay túm lấy Yến Hạc Lâm, một tay vịn giường, hơi thở cũng yếu đi một chút.
Hắn thật sự rất đau khổ.
Hắn thì thào nói với tướng quân: "Vân Châu bọn đệ… Tuy Vân Châu có bão cát, không trồng được hoa hoa cỏ cỏ, nhưng có một loại cây ngô đồng có thể lớn lên."
"Thế là nhà nào cũng đều thích trồng, bên tường nhà đệ, cũng trồng một cây."
"Cái cây ngô đồng đó rất tốt với đệ, đệ rất thích nàng.

Đệ tưởng là, đệ là phượng, phượng đỗ trên cây ngô đồng."
Hắn nói đến đây hơi thở lại càng thêm yếu đi: "Tướng quân, đệ tưởng là, dù đệ bay đi rồi nhưng chỉ cần đệ vẫn không có tìm con chim khác, thì đệ là chim tốt, trên cây ngô đồng cũng sẽ không có con chim khác bay lên."
"Nhưng mà, đệ mới phát hiện ra là đệ sai rồi.

Tuy là đệ không tìm con chim khác, nhưng trên cây ngô đồng đã có hai con chim khác đậu lại, đối với cây ngô đồng mà nói, đệ cũng không phải là chim tốt."
Yến tướng quân với tư cách là một con chim đương sự ở trên cây ngô đồng, suýt chút nữa không kìm được bật cười thành tiếng.
Vì sao lại có người có thể hài hước như thế chứ? Nghiêm túc hài hước, thật sự là khiến cho hắn có hơi không nhịn được cười.
Hắn lại không biết an ủi như thế nào.

Con người hắn, nói là nho tướng, nhưng bản tính vẫn là võ tướng, trước nay không giỏi an ủi người khác lắm, thế là nghĩ một chút, nói: "Không có việc gì, ngươi cũng không phải chim, ngươi là Lý, là… là giày."
Phó Lý: "..."
Sao lại thấy có hơi bất thường đây?
Hắn khẽ hừ hừ, rầm rì thở ra một hơi, thở dài: "Tướng quân, ngài nói xem, đệ còn muốn quay về ở lại trên cây ngô đồng, được hay không?"
Yến Hạc Lâm vội vàng khuyên hắn: "Ngươi là đôi giày, đừng có trèo lên cây thì hơn."
Phó Lý nghi hoặc nhìn về phía hắn: "Những lời này của ngài sao nghe giống như là đang mắng đệ vậy?"
Hắn ngẫm nghĩ lại, bừng tỉnh nói: "Đệ cảm thấy, đệ cảm thấy ngài giống như, giống như đang mắng đệ là heo mẹ không biết trèo cây."
Chính là cái câu thô tục đó!
Yến Hạc Lâm chột dạ giải thích: "Ta không có mà.

Ta chỉ thuận theo lời của ngươi mà nói thôi."
Phó Lý cũng không băn khoăn, lại thở ngắn than dài: "Tướng quân, ngài thật sự là một người tốt."
Hắn nói: "Dù cho đệ là đôi giày thì giày có thể ném lên được mà nhỉ? Đệ đánh chết hai cái con chim kia!"
Hắn nói xong, lại bắt đầu khóc.

Hắn thật sự thích Lam Lam.
Nàng đối tốt với hắn như vậy, che chở cho hắn không bị đánh, dẫn hắn theo đi đánh người khác, nàng ở trong lòng hắn tựa như là ánh trăng sáng cao cao, hắn đã từng có được khăn tay của ánh trăng, làm sao có thể đi thích người khác được nữa đây?
Cho dù có nói như thế nào, đời này của hắn đều chỉ sẽ thích một mình Lam Lam.

Nhưng nàng lại dễ dàng thích người khác.
Thời khắc này, rất nhiều chuyện cũng đã bắt đầu sáng tỏ, hắn tưởng Lam Lam đến kinh đô là vì hắn, nhưng không phải.

Hắn tưởng Lam Lam còn đối với hắn vương vấn không dứt được, nhưng không phải.
Năm trước nàng đã thích Tùy Du Chuẩn rồi.

Năm nay lại vừa ý Ban Minh Kỳ.
Hắn khóc ròng nói: "Hu hu hu, tướng quân, đệ là đôi giày, đã có người làm phượng hoàng rồi."
Yến Hạc Lâm lại nghĩ đến Ban Minh Kỳ.
Minh Kỳ… Phượng minh Kỳ Sơn.
Đúng là cô nương của hắn đã chọn phượng hoàng đậu lại trên người mình.
Vẻ mặt hắn cũng nhạt xuống, mà Phó Lý thì lại bắt đầu suy sụp khóc to.
Nói như thế nào đây, chính là có một loại cảm giác ngột ngạt, như là một quyền đánh vào bông, cho dù hắn tức giận, phát cáu, hay hoặc là van xin, quỳ gối bi thương thì Lam Lam cũng sẽ không thèm nhìn hắn nữa.
.wattpad.com/user/thilathila
Nàng chính là người như vậy.


Mà hắn không thể đi trách móc nàng, hắn không có tư cách.
Hắn chỉ có thể lôi kéo tướng quân mắng Tùy Du Chuẩn.

Nhưng mắng đến mắng đi, vẫn là những lời kia, cái gì mà Tùy Du Chuẩn trông giống như một con hồ ly đực này, thích ăn đồ ngọt này,...!Hắn thật sự là không mắng ra được cái khác nữa.
Thế là mắng xong rồi, lại ôm lấy một tay của tướng quân mà khóc.
"Yến tướng quân, ngài không biết đâu, đệ số đệ khổ.

Hu hu hu, số đệ quá khổ."
Yến Hạc Lâm không nói chuyện.
Số của hắn cũng khổ.
Nhưng Phó Lý cũng không cần hắn nói chuyện, tiếp tục khóc nói: "Ngài không biết đệ khổ cái gì phải không? Đệ lấy cái ví dụ nhé."
Hắn còn nấc lên một cái, đứt quãng nói: "Đệ mất đi ánh trăng của đệ rồi."
"Hu hu hu, ánh trăng của đệ, trước kia chỉ chiếu ở trên người đệ, nhưng bây giờ đệ phát hiện, nàng còn chiếu vào những người khác nữa."
"Không chỉ chiếu vào một người mà còn có tới hai người, hu hu hu, đệ, đệ lại không thể nói cái gì cả."
Lần này lượt khác ví von, cho dù hắn không phải con chim đương sự thì cũng là người được ánh trăng chiếu vào, hắn cũng hiểu rõ ý của Phó Lý.
Yến Hạc Lâm cắt ngang lời tố khổ của hắn, nói: "Nên nhìn về phía trước đi thôi."
Phó Lý chán nản bơ phờ.

Hắn vẫn không nghĩ ra, tại sao Lam Lam lại thích Tùy Du Chuẩn chứ.
Hắn ngừng khóc thút thít, đầu óc rối bời, nghĩ mãi cũng nghĩ không rõ được.

Kẻ như Tùy Du Chuẩn, hoàn toàn không xứng với Lam Lam.
Yến Hạc Lâm vốn muốn tiếp tục an ủi hắn một hồi nữa, nhưng lúc này, gã sai vặt ở bên ngoài lại gọi hắn: "Tướng quân, Lão phu nhân gọi người đi qua một chuyến ạ."
Yến Hạc Lâm liền đứng lên: "A Lý, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc đi, một lát nữa là cha ngươi tới rồi."
Hắn đã sai người đi báo cho Phó đại nhân.
Hắn ra ngoài vội vội vàng vàng mà đi, nhưng lại thấy Tùy Du Chuẩn đang cắn răng từ một bên đi ra tới, tuy trên mặt không có vết thương, nhưng lại ôm bụng, rồi sau đó Thịnh Trường Dực từ phía sau hắn nối gót bước ra, dáng người lỗi lạc.
Ai bị đánh, ai đánh người, nhìn qua là rõ.
Yến Hạc Lâm thở dài.

Việc đời tạo hóa trêu ngươi, nếu như bá mẫu và tiểu muội Tùy Gia không chết, có lẽ hắn ta cũng không thể biến thành như hiện giờ.
Nhưng sai thì chính là sai.
Hắn đuổi những người khác đi, đi tới nói với Tùy Du Chuẩn: "Du Chuẩn, ngươi làm trái lời hứa của chúng ta rồi… Ngươi đã nói, không nhắc tới chuyện quá khứ, không làm tổn thương nàng.

Ta cho là ngươi sẽ làm được."
Tùy Du Chuẩn ôm bụng cười nhạo lên tiếng: "Ngươi cho là, tại sao ngươi phải cho là như vậy… Yến Hạc Lâm, ngươi là Bồ Tát sao? Các ngươi phải, nhưng ta không phải."
Hắn thở ra một hơi khí đục, cố gắng chống đỡ: "Các ngươi những Bồ Tát cao cao tại thượng này, kỳ thật trong lòng còn không phải là đều muốn chiếm người thành của riêng, như thế nào, ta muốn chiếm hữu nàng thì là sai, các ngươi cái loại nước ấm nấu ếch xanh này, gặm nhấm nàng từng chút từng chút lại là đúng?"
Hắn ha một tiếng, khinh miệt nói: "Lúc trước nàng không có dự định gả cho Ban Minh Kỳ, ta có thể không so đo với các ngươi, nhưng hiện giờ nàng đã sắp hứa hôn với người ta rồi, ta không nhịn được cục tức này, chẳng lẽ làm vậy cũng là sai sao?"
Nói đến đây, hắn nhịn không được nhổ ra một ngụm máu tươi, lại cười một cách quái dị, vô cùng dọa người, nhìn chằm chằm vào Yến Hạc Lâm nói từng câu từng chữ: "Hai người các ngươi muốn làm thánh nhân, các ngươi muốn làm Bồ Tát, đều muốn cứu vớt nàng… Các ngươi làm là được rồi, các ngươi cứu là được rồi.

Ta không muốn, ta còn khinh thường các ngươi."
Các ngươi cho là mình yêu cao thượng cỡ nào, không tầm thường cỡ nào, khiến cho người ta kính trọng cỡ nào, ha ha ha, người như các ngươi, có phải là đã cảm động mình, nên còn muốn lôi kéo người khác cảm động theo.

Ta nhổ vào!"
Hắn đột nhiên quay người nhìn về phía Thịnh Trường Dực: "Người của phủ Vân Vương các ngươi đầu phục Tứ hoàng tử, ngươi liền hợp tác với Yến Hạc Lâm tới đối phó ta, lại kẹp Tiểu Sơn Phong ở giữa, ngươi tưởng ngươi làm như vậy, cho dù là ngườ biết được bao nhiêu nội tình thì cũng đều sẽ tin tưởng ngươi là thật sự đầu phục Tứ hoàng tử."
Ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn lại lần nữa từ từ nhìn về phía Yến Hạc Lâm: "Nhưng mà ta không tin hắn… Hắn là bản thân muốn làm Hoàng đế, Yến Hạc Lâm, ngươi là Bồ Tát, Bồ Tát ngồi cao cao tại thượng, là Bồ Tát được bách tính tôn sùng làm thần linh, nhưng mà ta hỏi ngươi một chút, ngươi biết tính toán của hắn không?"
"Ngươi biết hắn không chỉ có lợi dụng ngươi, còn lợi dụng cô nương của ngươi, cuối cùng cho dù nàng ở trong tay ai, chỉ cần hắn ngồi lên vị trí kia, thì có thể cường thủ hào đoạt không?"
Yến Hạc Lâm bị nói cho mặt lạnh xuống.
"Ngươi không cần châm ngòi ly gián."
Tùy Du Chuẩn tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Ngươi ngu xuẩn như vậy, làm sao lại có tướng mạo của một người thông minh chứ."
"Yến Hạc Lâm, ta chỉ nói một lần này thôi, ngươi bị lừa rồi."
Hắn gian nan thở ra một hơi: "Chiết Tùng Niên đầu phục phủ Vân Vương, ông ta lại có thù với Tần gia.

Hôm qua náo loạn một trận như vậy, mọi người đều tưởng là hắn trút giận thay cho Chiết Tùng Niên, tiếp tục suy nghĩ cặn kẽ một chút, lại nói hắn là vì quy phục Tứ hoàng tử, lấy Tần gia làm mồi."
"Nếu lại biết được tâm tư của hắn đối Tiểu Sơn Phong nữa, thì còn có thể nói một câu anh hùng mỹ nhân, hắn lại biết được lòng dạ của ngươi đối Tiểu Sơn Phong, thế là dùng Tiểu Sơn Phong làm lý do, lôi kéo ngươi đối phó ta, chà, Yến Hạc Lâm, ngươi tưởng hắn là người tốt lành gì sao?"
"Từ đầu tới cuối, hắn đều đang lợi dụng ngươi, lợi dụng Tiểu Sơn Phong, mà ngươi lại còn cam tâm tình nguyện làm một con rối, cùng hắn đối phó ta."
"Yến Hạc Lâm, người như ngươi, đáng đời bị hại ở dưới đáy vực hai năm, là ngươi đáng đời…"
Hắn lại phun ra một ngụm máu.

Sau đó xùy một tiếng cười lên: "Các ngươi đã tra được cái gì rồi sao? Cho nên dám trắng trợn đối phó ta như vậy."
"Được nha, đều tưởng là biết được bí mật của Tùy gia rồi, thì có thể bắt chẹt được ta."
"Vậy các ngươi cứ thử xem, thử xem rốt cuộc ta có được hay không…"
Lời còn chưa nói hết, đã bị Thịnh Trường Dực ở đằng sau đá một cước, tuy không đá gãy chân, nhưng cũng làm cho hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Yến Hạc Lâm: "..."
Tùy Du Chuẩn: "..."
Thịnh Trường Dực vẫn sừng sững bất động, thản nhiên nói: "Hắn nói nhảm nhiều quá rồi, lúc trước bận tâm đến việc ngươi có tự do nghe xong lời hắn nói, nên không có tính toán.

Nhưng hắn giống như là tám trăm năm chưa từng được nói, thật sự là khiến người ta chán ghét, ta còn có việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian, đành phải cắt ngang như thế thôi."
"Tướng quân, ta đi trước đây, nếu ngươi có thời gian rảnh, thì nghe hắn nói cặn kẽ nữa đi."
Hắn nhấc chân mà đi, đi đường thẳng, cũng không có đi vòng.

Thế là Tùy Du Chuẩn quỳ trước mặt hắn lại bị đạp lên phát nữa.
Sắc mặt của Tùy Du Chuẩn càng ngày càng kém, Yến Hạc Lâm cũng sờ sờ mũi, bởi vì Thịnh Trường Dực hoàn toàn không thèm để ý nên hắn cũng không còn hứng thú gì để tiếp tục nghe, sau đó nhìn thoáng qua Tùy Du Chuẩn, ngập ngừng nói: "Ngươi còn nói không?"
Không nói thì hắn đi thôi.

Tổ mẫu còn đang chờ hắn.
Tùy Du Chuẩn: "..."
A.
Hắn gắng gượng đứng lên: "Tùy ngươi.

Lời ta muốn nói đều nói rồi, có nghe hay không, đều tùy ngươi."
Yến Hạc Lâm gật gật đầu, lập tức bước đi.
Tùy Du Chuẩn liền móc khăn ra muốn lau vết máu ở khóe miệng, nhưng vết một giọt máu đã có trên góc chiếc khăn màu nguyệt bạch khiến cho hắn phát run.

Giọt máu này, truy xét kỹ ra, kỳ thật là máu của tôn tử ba tuổi nhà Phủ Châu Vân Châu.

Nàng đặt đầu nó về lại chỗ cũ, trên tay dính vết máu, vết máu lại nhiễm ở trên đây.
Vừa là kẻ thù của nàng, lại vừa không phải là kẻ thù của nàng.
Hắn nhét khăn vào lại trong tay áo, chậm chạp đi tới phía trước.
Vừa đi mấy bước, lại nhìn thấy một tên què chống nạng đang lén nhìn mình.

Hắn quay người thì thấy kẻ ngu si khiến người ta chán ghét nhà họ Phó kia đang lén la lén lút đi theo hắn.
Trong ánh mắt Phó lộ ra một sự ngu xuẩn rõ ràng, khiến cho tâm trạng của Tùy Du Chuẩn trong nháy mắt càng kém hơn.
.wattpad.com/user/thilathila
Tùy Du Chuẩn chậm rì rì đi qua, chà một tiếng, dùng một tay bịt miệng hắn, kéo hắn vào phía sau rừng cây.
Kỳ thật hắn cũng không có nghĩ cái gì, chỉ là kẻ ngu này quá khiến người nhìn thấy trở nên khó chịu, tâm trạng hắn đang cực kỳ không tốt, dù sao cũng phải đánh người để trút giận một chút.
Một quyền đánh lên, đánh vào bụng, đã đánh cho người ta khóc lên.

Hắn chậc một tiếng: "Hoá ra là một kẻ hèn nhát."
Phó Lý nghe xong, cái mặt vốn đang khóc đã nín ngay lập tức, xông lên cắn ngay vào tay Tùy Du Chuẩn không buông, bị Tùy Du Chuẩn vả cho một cái.
Phó Lý bị vả ngã xuống mặt đất, đầu váng mắt hoa, mờ mờ ảo ảo không thể động đậy.
Đang muốn cố gắng cử động một chút thì thấy Tùy Du Chuẩn không tiếp tục di chuyển nữa, mà nhìn về phía sau.
Phía sau, phía sau có cái gì...!Ôi, là Yến tướng quân!
Hắn ngay tức khắc cảm thấy vui mừng! Gian nan bò đến bên cạnh Yến tướng quân, trầy trật nói nói: "Tướng quân, hắn đánh đệ!"
Y như trẻ con mách lẻo.
Lại nhìn thấy Thịnh Trường Dực ở đằng sau, hắn rụt cổ một cái, càng thêm ôm chặt tay của Yến Hạc Lâm không thả.
Yến Hạc Lâm cực kỳ bất đắc dĩ.
Vừa nãy hắn vừa tới trước lều của tổ mẫu thì lại bị gã sai vặt của Phó Lý là Đông Thanh cản lại, xin hắn đi tìm Phó Lý.
Hắn tưởng là Phó đại nhân muốn đánh Phó Lý, vốn không muốn dính đến, ai ngờ gã sai vặt này lại đè thấp giọng xuống nói: "Thiếu gia nhà tiểu nhân là lẻn ra ngoài, thiếu gia, thiếu gia muốn đi tìm Tùy đại nhân chứng thực..."
Chứng thực cái gì, hắn cũng không biết, nhưng thiếu gia nói như vậy.

Thiếu gia còn không cho phép hắn đi theo, hắn không có cách nào, đành phải tìm đến Yến tướng quân.
"Tùy đại nhân là loại người nào, thiếu gia nhà tiểu nhân là loại người nào, một lời không hợp, chắc chắn là thiếu gia phải chịu thiệt.

Tiểu nhân khuyên thiếu gia, nhất định là thiếu gia không nghe, ngài đi vẫn hơn."
Hắn thật sự lo lắng.

Dù sao thì thiếu gia ở sau lưng mắng Tùy đại nhân cũng không ít.

Nếu như giằng co, thiếu gia mắng ra những những lời đó thì chắc chắn Tùy đại nhân sẽ tức giận, nhẹ thì răn dạy, nặng thì ăn đánh, thế là hắn đã tự ý quyết định tới nhờ Yến tướng quân giúp.

Theo hắn thấy, thiếu gia nghe lời Yến tướng quân, so với Tùy đại nhân thì Yến tướng quân có thánh tâm hơn một chút.

Thế là Đông Thanh làm ra quyết định dũng cảm nhất của hắn, hi vọng có Yến tướng quân ở đó, thiếu gia nhà hắn không phải chịu thiệt.

Nhưng mà nghe vào tai Yến Hạc Lâm, lại nói không hay rồi.
Lúc nãy Thịnh Trường Dực mới đánh Tùy Du Chuẩn một trận, hắn ta lại bị hung hăng châm chọc một hồi, căn cứ theo tính tình hắn ta, mặt ngoài duy trì tôn nghiêm, nhưng nhất định trong lòng đã tích một luồng lệ khí.

Phó Lý tự mình đụng vào, đây không phải là đã cho hắn đồ trút giận sao?
Hắn thở dài, nói: "Bây giờ ta đi tìm hắn ngay."
Hắn tính ra cước trình của Phó Lý một chân, lại hỏi thị vệ dọc đường, biết là đi mảnh rừng vừa rồi.

Nơi đó bởi vì vừa nãy Thịnh Trường Dực muốn đánh Tùy Du Chuẩn nên đã cố ý điều thị vệ phụ cận rời đi, phái đến thêm cận vệ của Thịnh Trường Dực.
Bởi vì cho dù hai người Thịnh Trường Dực và Tùy Du Chuẩn đánh nhau, bị người khác biết được cũng không sao cả, loại thế cuộc bây giờ, có cả trăm nguyên nhân để có thể giải thích.

Ai ngờ vậy mà làm cho Tùy Du Chuẩn được thuận tiện đánh Phó Lý.

Có điều, bởi vì nơi này có Thịnh Trường Dực nhìn chằm chằm, nên đã có người đi báo cho Thịnh Trường Dực biết.

Vì thế mà lúc hắn đến, Thịnh Trường Dực đã ở đây.
Nhưng Thịnh Trường Dực chỉ đứng đó, không lên tiếng, không nói chuyện.

Yến Hạc Lâm chần chờ một lúc, nhưng vẫn đứng ra.
Tuy Phó Lý ngu xuẩn, nhưng không đến mức để bị đánh như vậy.
Hắn đi tới, đỡ người dậy, thở dài nói: "Không phải ta đã nói cho ngươi biết rồi sao? Không nên trêu chọc hắn."
Lại cứ khăng khăng không nghe.
"Nếu có lần sau nữa, quá tam ba bận, thì ta sẽ không giúp ngươi nữa đâu."
Hắn còn có chính sự bận bịu, làm sao có thể giải quyết thay hắn.
Phó giày vô cùng tủi thân: "Đệ chỉ là, chỉ là muốn tới đây hỏi hắn một chuyện."
Tùy Du Chuẩn đứng ở một bên, cười.
"Ngươi muốn hỏi ta cái gì? Hỏi ta Tiểu Sơn Phong là thay lòng đổi dạ rồi hay là kế hoãn binh với ta? Trong đó có phải là có hiểu lầm hay không?"
Phó Lý gật gật đầu.
Hắn không cam lòng.

Sao có thể cam tâm đây?
Hắn vẫn yêu sâu đậm như vậy, vì Lam Lam mà đối nghịch với phụ mẫu, nhưng nàng đã quên hắn mất rồi, không chỉ có Ban Minh Kỳ, mà còn có cả Tùy Du Chuẩn nữa.
Ban Minh Kỳ thì hắn có thể hiểu.

Dù sao cũng phải xuất giá mà, nếu Ngũ phu nhân làm mai, nàng đồng ý cũng là chuyện có khả năng.

Thế nhưng mà Tùy Du Chuẩn....
Hắn nhịn không được, chống nạng đi tới.
Ai ngờ Tùy Du Chuẩn lại nổi điên như vậy, vậy mà đánh hắn!
Hắn đang đau lòng, lúc đang định đi đến chỗ a tỷ tố cáo để xử lý Tùy Du Chuẩn, thì nghe hắn ta lại nói: "Đồ ngu xuẩn Phó Nhị, ở cùng một chỗ với ngươi, bốn người ở chỗ này, đều có khăn tay."
Sau đó dừng một chút, quái gở nhìn về phía Thịnh Trường Dực nói: "Ngại quá, quên mất ngài rồi… Ngài lại không có khăn tay.".


Đọc truyện chữ Full