Khi còn bé, Tùy Du Chuẩn và Thái tử cũng được xem là thân như huynh đệ. Hai người cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện võ, như hình với bóng.
Thái tử được nuông chiều từ bé, không muốn đứng tấn, nhưng Tùy Du Chuẩn lại muốn bắt kịp võ nghệ của Yến Hạc Lâm nên cần cù chăm chỉ mà đứng, Thái tử lười biếng bèn dịch đến phía sau hắn: "Du Chuẩn, đệ che cho ta, ta nghỉ ngơi một lát."
Sư phụ dạy võ nhìn thấy cũng không đi uốn nắn mà chỉ coi như không nhìn thấy. Thái tử yếu ớt, ông ấy không dám khiến cho hắn ta quá cực nhọc. Vả lại, Bệ hạ cũng không yêu cầu Thái tử phải có bao nhiêu lợi hại, chỉ khoẻ mạnh hơn là được.
Đối với Thái tử, mọi người chỉ một chữ: ổn.
Cầu mong ổn là được rồi.
Nhưng lại nghiêm khắc dạy dỗ Tùy Du Chuẩn, cảm thấy hắn rất có thiên phú.
Chỉ có điều là con đường học tập và rèn luyện của Tùy Du Chuẩn cũng không nằm ở võ nghệ, biết hắn là hậu bối mà Tùy gia coi trọng nhất, tương lai nhất định phải trở thành Tam công, thế nên rất là tiếc nuối.
Sư phụ dạy võ nói với Tùy Du Chuẩn: "Con có thiên phú rất cao, lại kiên nhẫn, nhưng con muốn làm danh thần, danh thần cũng là một con đường đứng đắn."
Thái tử thì ở một bên cười, đợi sau khi sư phụ đi rồi lại thì thầm nói với hắn: "Du Chuẩn, sau này đệ cũng có thể làm đại tướng quân! Cô phong cho đệ làm một đại tướng quân."
Tùy Du Chuẩn lau mồ hôi: "Không cần, ta muốn tự mình kiếm lấy."
Thái tử cũng không miễn cưỡng, hai người cùng nhau về Trường Lạc cung Hoàng Hậu ở. Tùy phu nhân đang uống trà với Hoàng hậu, Tùy ngũ cô nương đang ném thẻ vào bình.
Nàng vẫn chỉ mới ba bốn tuổi, ăn mặc tươi sáng, trên đầu vô cùng đơn giản buộc búi củ tỏi, đang xiêu xiêu vẹo vẹo cầm mũi tên ném vào bình, cạch một tiếng ném vào.
Thái tử cười: "Tiểu Ngũ, có thể ném hai mũi tên vào không?"
Hắn tiện tay cầm lấy hai cái mũi tên ném ra, vào thẳng trong bình bụng lớn. Tùy ngũ cô nương hâm mộ túm lấy tay hắn: "Thái tử a huynh, Tiểu Ngũ muốn học, Tiểu Ngũ muốn học ném hai mũi tên."
Tất cả mọi người trong phòng đều cười rộ lên. Hoàng Hậu ôm lấy Tiểu Ngũ: "Ừ, Tiểu Ngũ học, cái gì Tiểu Ngũ cũng học hết."
Lại bảo hai cậu nhóc đi thay xiêm y: "Đợi lát nữa uống chén canh mơ, canh mơ này làm rất ngon."
Tùy ngũ cô nương vỗ tay: "Hay quá, uống canh mơ. Mùa hè uống canh mơ, mùa đông không uống đâu."
Thái tử cúi người nhéo nhéo cái tay nhỏ bụ bẫm của nàng: "Phải, mùa đông không uống, Tiểu Ngũ của nhà chúng ta không thích mùa đông."
Tùy Ngũ cô nương gật đầu lia lịa: "Mùa đông lạnh, Tiểu Ngũ không thích lạnh..."
Hoàng Hậu cười nói: "Được, vậy mỗi năm cô mẫu đều sẽ chuẩn bị xiêm y mùa đông cho con, không để cho Tiểu Ngũ bị lạnh."
Hoàng Hậu nói lời giữ lời, bắt đầu từ ngày này, mỗi năm đều tặng đến Tùy gia lông thỏ, da hổ, da cáo.
Năm này đến năm khác, tất cả mọi người đều đang lớn lên. Yến Hạc Lâm đã đi biên cương phía nam tiêu diệt thổ phỉ thu được thành công lớn, dựa vào quân công mà bộc lộ tài năng.
Bởi vì hắn mới mười bốn tuổi đã dám lên chiến trường, lại có thành tích này, thế nên các trưởng bối ở kinh đô người người đều khen ngợi. Tùy Du Chuẩn bực bội vô cùng, cảm thấy bản thân bị tụt lại một bước dài.
Thái tử cũng có tâm sự và ưu phiền của mình. Vào lúc đi tặng áo choàng lông chồn tía, hắn oán giận với Tùy Du Chuẩn nói: "Phụ hoàng chỉ hôn cô nương của Tần gia cho ta."
Tùy Du Chuẩn nhíu mày: "Tần gia?"
Thái tử thở dài: "Đúng vậy, Tần gia."
Ngược lại thì Phụ hoàng ngày càng yêu thích Lão Tứ hơn.
Hắn thật sự ưu sầu.
"Tần gia... Phụ hoàng đã càng ngày càng kiêng kị, lại đã gọt đi một lớp chức quan, cho dù nhìn như thế nào thì cô nương của Tần gia cũng đã không có giá trị nữa, nhưng Phụ hoàng lại đưa Tần gia cô nương cho ta làm Thái tử phi... giống như ta là một thứ đồ để ông ta có thể bù đắp cho Tần gia mà thôi."
Tùy Du Chuẩn lại thở dài theo, hắn chẳng hề có biện pháp.
Lúc này, Tùy phụ lại bắt đầu có hành động mờ ám. Có lẽ là đã phát hiện "thái độ thù địch" của Hoàng đế đối với Thái tử, thế nên ông ta chỉ đưa Tùy Du Chuẩn đến Đông cung, bản thân mình và toàn bộ Tùy gia bắt đầu đứng trung lập, cũng không một mực thiên vị Thái tử.
Hoàng Hậu khiếp sợ, nhưng Tùy phụ cũng có lí do thoái thác của mình.
"Chẳng lẽ muội còn chưa phát hiện ra ư? Thái tử Điện hạ ngày càng lớn hơn thì Bệ hạ sẽ không còn sủng ái hắn nữa. Nếu như lúc này ta còn muốn đưa thêm củi lửa, Bệ hạ sẽ chỉ càng thêm chán ghét hắn, chi bằng hiện tại dần dần xa cách một chút, như vậy cho hắn giành được cơ hội nghỉ xả hơi."
Hoàng hậu khóc lớn: "Huynh là ca ca ruột của ta, là cữu cữu ruột của nó, huynh nhất định phải bảo vệ cho nó bình yên khỏe mạnh. Nếu không... dù Tứ Hoàng tử leo được lên ngai vàng thì chẳng lẽ có thể đối xử tốt với huynh hay sao?
Tùy phụ nói ngay: "Phải, cho nên chẳng qua là ta giả bộ một chút thôi."
Ông ta còn bảo thê tử và nữ nhi của mình thỉnh thoảng tiến cung biểu hiện sự thân thiết.
Quả nhiên Hoàng đế rất hài lòng. Ông thích mọi người hòa hợp, như vậy mới là người một nhà. Nhưng ông cũng chán ghét Tùy gia trung thành với Thái tử mà không phải với ông.
Tùy phụ làm vô cùng tốt, ông rất vui vẻ, thế nên ban thưởng cho Thái tử và Tùy gia rất nhiều.
Mới đầu Thái tử và Hoàng Hậu vừa còn rất vui mừng. Nhưng mà vui mừng rồi lại liền phát hiện bất thường.
Tùy phụ là thật sự không quan tâm đến bọn họ nữa.
Tứ Hoàng tử lại dần dần đắc thế, Thái tử mắng trời chửi đất, ôm Tùy Du Chuẩn khóc: "Cô biết, tất cả đều đang chê cô không lợi hạ bằng lão Tứ, nhưng cô cũng chỉ như vậy thôi."
Tùy Du Chuẩn động viên hắn: "Điện hạ, sẽ không đâu, thần sẽ bảo vệ người ngồi lên ngai vàng, không phải người nói sẽ cho thần một cái vị trí tướng quân sao?"
Thái tử suy sụp, không nghe lời khuyên của bất cứ ai, dần dần chìm đắm vào nữ sắc.
Tùy Du Chuẩn khuyên nhủ nhưng Thái tử không nghe, trái lại còn mắng hắn: "Nếu ngươi thật lòng thật dạ thì hỏi xem phụ thân ngươi, vì sao đến bây giờ còn phân rõ giới hạn với ta đi."
Tùy Du Chuẩn quay về hỏi Tùy phụ, Tùy phụ lại lắc đầu: "Bệ hạ muốn áp chế Thái tử, chúng ta không thể động."
Tùy Du Chuẩn nói: "Cha, bây giờ con cũng lớn rồi, hiện giờ Yến Hạc Lâm đã đánh trận phong tướng, nhưng con vẫn còn theo Thái tử đọc sách, cha để cho con vào triều đình làm việc đi ạ."
Nhưng Tùy phụ vẫn lắc đầu như cũ.
Sau khi Thái tử biết được, cười nói: "Du Chuẩn, như vậy xem ra ngươi cũng là kẻ bị vứt bỏ."
Quyền lợi của Tùy gia, Tùy Du Chuẩn vẫn không chạm tới được.
Từ đây về sau, so với khi còn bé, Thái tử giống như là đã triệt để thay đổi thành một người khác.
Yến Hạc Lâm vẫn luôn ở bên ngoài đánh trận, lúc về đến kinh đô nhìn thấy Thái tử cũng lắp bắp kinh hãi, chỉ trích Tùy Du Chuẩn nói: "Cho dù như thế nào thì ngài ấy cũng là người kế vị của đất nước, ngươi là thư đồng, lại là tâm phúc, hơn nữa còn là biểu huynh đệ của ngài ấy, sao có thể không khuyên giải giải chứ?"
Kỳ thật là Tùy Du Chuẩn không phục.
Hắn đã khuyên rồi nhưng Thái tử không nghe. Thái tử không nghe thì mình khuyên cũng vô nghĩa.
Bởi vì bản thân hắn cũng phát hiện cuộc sống trôi qua ngày này qua ngày khác, nhưng mong muốn lại hoàn toàn khác với khi còn bé.
Hắn nói: "Tranh đấu trên triều đình, ý của Bệ hạ, dù sao đi nữa thì ta cũng chẳng làm gì được."
Yến Hạc Lâm thở dài: "Ngươi còn phải làm danh thần thiên cổ đấy, ngươi muốn làm là thần, sao có thể không can gián?"
Tùy Du Chuẩn mắng hắn: "Không phải việc của ngươi... Đi làm tướng quân của ngươi đi."
Nhưng trong lòng lại vô cùng hâm mộ: Thật ra làm danh thần thiên cổ còn không bằng làm tướng quân.
Thần đối diện với vua, tướng quân đối diện với dân.
Yến Hạc Lâm phục vụ dân, hắn hầu hạ vua.
Hầu hạ vua, bầu bạn với vua.
Gần vua như gần hổ.
Thái tử giống như một con hổ tầm thường uống say, cho dù hắn khuyên như thế nào, can gián như thế nào thì cũng đều đã mất đi tinh thần và trí tuệ.
...Tùy gia đã suy xét việc đứng lên đường của Tứ hoàng tử.
Có một lần khi Thái tử uống say, mắng nói: "Cha ngươi đưa ngươi cho ta nhưng bản thân ông ta còn chuẩn bị hai tay đấy, ta không phải con trai ruột của ông ta, vậy còn ngươi thì sao? Ngươi được xem là cái gì?"
Tùy Du Chuẩn im lặng.
Không biết làm sao mà người đã biến thành như vậy... Nhưng nếu có thể biết được chuyện sau này, lúc ấy hắn sẽ nhân lúc Thái tử say rượu, cắm thanh kiếm vào ngực hắn ta, rút cạn máu của hắn ta, ăn sống máu thịt của hắn ta.
Về sau Bệ hạ bị giết, Tứ Hoàng tử tạo phản, lúc hắn dùng đao đặt trước cổ họng Thái tử ở trong hoàng thành, vẫn oán hận trời cao không cho hắn năng lực tiên tri, khiến cho a nương và Tiểu Ngũ phải chết vào mùa đông rét lạnh.
"Tiểu Ngũ sợ lạnh... Trong ngày mùa đông lạnh lẽo, sao ngươi nhẫn tâm... Sao ngươi có thể làm cho muội ấy chết trong ngày mùa đông."
"Điện hạ, đao đặt ở trên cổ, ngươi có cảm thấy lạnh?"
"Mùa đông giá rét như vậy, ngươi có biết mùi vị của cái chết?"
Thái tử kinh hoảng như con giun trên mặt đất, chỉ lo cầu xin tha thứ, hoàn toàn không còn dáng vẻ dẫn theo hắn đọc sách luyện võ khi còn bé.
Khi đao đã cắt qua yết hầu của Thái tử, đột nhiên Tùy Du Chuẩn nhớ tới thoại bản mà Lục muội muội viết. Muội ấy đặt tên cho hắn là Khoái ý ân cừu kiếm.
Hắn nghĩ, muội ấy đặt sai tên rồi. Hắn không hề khoái ý.
Hắn báo thù rồi nhưng không hề khoái ý.
*[Khoái ý: sảng khoái; thoải mái; khoái chí]
Hắn cũng sắp chết rồi.
Cực tốt, máu của hắn cũng chảy sạch sẽ rồi, như vậy mới có thể sạch sẽ đi gặp a nương được.
Máu của hắn là máu bẩn. Là nghiệp chướng của việc tằng tịu với nhau.
A nương đã đến địa phủ, Diêm vương của địa phủ có từng để cho bà xem kính luân hồi của cuộc đời này không? Có từng biết được nhi tử của bà sớm đã qua đời tại lúc sinh ra, có từng... Có từng biết được, kẻ mà bà nuôi dưỡng là nhi tử của kẻ thù?
A nương, nếu người biết được hết thảy thì có hối hận vì đã nuôi dưỡng con không?
Hắn chầm chậm nhắm mắt lại, cảm thấy thật mệt.
Cả đời này của hắn, quá mệt mỏi rồi.
Hắn nghĩ để cho ta đi gặp Diêm Vương đi, ta sẵn lòng quỳ gối trong minh minh u hỏa* thỉnh cầu mười tám điện Diêm La đừng để cho ta luân hồi.
*Nơi tối tăm mịt mù hồn ma ở
Cứ để cho ta làm một làn gió...
Hắn mở to mắt, người mà hắn tâm tâm niệm niệm ở ngay trước mắt.
Là Tiểu Sơn Phong nha.
Trong ánh mắt luôn luôn chán ghét của nàng lại toàn là sự thương tiếc.
Là thương hại hắn sao?
Nàng lắc đầu: "Không phải thương hại, chỉ là muốn tới tiễn huynh thôi."
"Huynh rất lợi hại, huynh đã đích thân báo thù cho a nương và a muội của huynh rồi."
"Tùy đại nhân, huynh mãn nguyện chưa?"
Tùy Du Chuẩn lại bắt đầu oán trách trời cao.
Hắn nghĩ, sao lại tiếc nuối như thế chứ?
Hắn thật sự rất tiếc nuối.
Nếu có kiếp sau, nếu kiếp sau hết thảy đều mỹ mãn, hắn nhất định sẽ cẩn thận yêu thương nàng mà không phải là làm nhiều chuyện khiến cho nàng chán ghét như vậy.
Hắn rất muốn nói cho nàng biết, hắn hối hận rồi, sau khi nàng đến kinh đô, hắn không nên oán trách trời cao, không nên tự sa ngã, không nên trút sự cực đoan của mình lên người nàng.
Hắn nên dịu dàng, giống như Yến Hạc Lâm, giống như Thịnh Trường Dực mà đi đến gần nàng.
Nếu có thể vui vẻ nói chuyện với nàng thì hiện tại hắn cũng không cần phải tiếc nuối nữa.
Hắn ho ra một ngụm máu, hắn biết mình đã sắp chết rồi.
Hắn không nói ra được sự tiếc nuối của bản thân, cũng không nói ra được sự đau khổ của bản thân, hắn chỉ muốn hỏi một câu mà mình muốn biết nhất.
"Ta sắp chết rồi, nàng nhìn ta xem, ta sạch sẽ chưa?"
"Sạch rồi, sạch cả rồi."
Sạch rồi thì tốt, sạch sẽ rồi thì a nương trông thấy hắn sẽ không tức giận nữa.
Sạch sẽ rồi thì hắn có thể không làm Khoái ý ân cừu kiếm mà đi làm Uyên ương song tình kiếm được hay không?
Nhưng cuối cùng hắn không nói ra được.
Các vị thần linh, để cho ta hóa thành gió sau khi chết đi.
Lời ta không nói ra được, để gió thay ta nói đi.
Cho dù người đời chỉ nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào giữa núi rừng, cũng coi như là ta đã được toại nguyện rồi.
.............
Nhiều năm sau.
Túc Châu.
Tùy lục cô nương đã trở thành phụ nhân, sinh ra một nữ nhi, môt nhi tử... Là long phượng thai.
Trượng phu của nàng là thương nhân làm buôn bán, thích nhất là vào nam ra bắc.
Hắn nhất kiến chung tình với nàng, đi ra ngoài buôn bán cũng không muốn để lại một mình nàng trong nhà, cứ muốn dẫn nàng đi cùng.
Hắn nói: "Không phải nàng thích viết thoại bản sao? Nàng không ra ngoài nhìn xem thì làm sao viết ra được thoại bản hay?"
Chỉ dựa vào suy đoán thì sao được.
Tùy lục cô nương bèn theo hắn rời đi. Nhưng lại để cho hắn nói đúng rồi, mỗi khi nàng đi một nơi thì đều có thể nhìn thấy một số chuyện kỳ quái lạ lùng, thật thật giả giả viết vào trong sách, chỉ cảm thấy vừa hoang đường lại vừa chân thật.
Bản thân nàng cảm thấy viết được khá tốt, nhưng nhi tử nữ nhi còn nhỏ, chỉ năm sáu tuổi, hào hứng cầm thoại bản của nàng đọc nhưng có một số chữ còn chưa biết nên chẳng hề cổ vũ nàng. Vẫn là trượng phu tốt hơn, cười nói: "Viết rất hay, đến lúc đó chúng ta in ra bán đi."
Tùy lục cô nương ngại ngùng: "Đều là viết chơi, đều là truyện ngắn."
Trượng phu thổi phồng: "Viết chơi cũng lợi hại như vậy! Nếu nghiêm túc viết còn có thể để cho người khác kiếm bạc bút mực được sao? Tất cả đều sẽ bị nàng kiếm hết luôn đấy!"
Lại nói: "Truyện ngắn cũng không sao, chúng ta in hết truyện ngắn lên một quyển sách, biết đâu lại bán dễ hơn... không ít người đều là làm như vậy mà."
Tùy lục cô nương cũng muốn bán sách! Bán bao nhiêu không quan trọng, nhưng chính là muốn in ra đặt trong hiệu sách bán.
Vì thế, sau khi kết thúc một lần đi buôn bán về đến Túc Châu thì nàng nói không theo ra ngoài nữa.
"Ta sửa sang lại câu chuyện đã viết những năm qua một chút, e là phải mất một năm."
Lâu như vậy! Trượng phu lại hơi không tình nguyện: "Chúng ta còn chưa từng xa nhau lâu như vậy đâu."
Tùy lục cô nương cũng không nỡ xa hắn.
Hai người tình chàng ý thiếp, cuối cùng trượng phu mở cái cửa hàng tại Túc Châu: "Chúng ta không ra ngoài nữa, ở lại một năm."
Hắn không xa nàng được.
Tùy lục cô nương rất cảm động.
Lúc trước biết phải gả cho một thương nhân, nếu nói không hề ấm ức chút nào thì đó là không thể nào. Nàng đã từng là quý nữ ở kinh đô, gả cho Hoàng tử làm Hoàng tử phi cũng gả được.
Mà nay Tùy gia tộc vong người chẳng còn, nàng theo mẫu thân về nhà ngoại tổ phụ, tuy trên mặt mọi người là sự ôn hòa nhã nhặn, nhưng sau lưng lại luôn nói nàng là kẻ sa cơ thất thế về để tống tiền.
Mẫu thân đã từng tức giận đến mức muốn dẫn nàng ra ngoài tự mình tìm chỗ ở, nhưng đã bị nàng ngăn lại.
Nàng khuyên nhủ nói: "Chẳng qua là bị nói mấy câu thôi, không sao đâu ạ. Hai người chúng ta ở bên ngoài lại càng dễ bị ức hiếp hơn."
Mẫu thân khóc không kìm được: "Là ta đã làm chậm trễ con."
Nhưng Tùy lục cô nương nghĩ thoáng. Tùy gia đã chết nhiều người như vậy, tuy mẫu thân hòa ly với phụ thân rồi nhưng ở trong mắt người đời vẫn là vợ của tội thần, mình cũng là nữ nhi của tội thần.
Nếu đã là hậu duệ của tội thần, có thể sống đã không dễ, nói gì đến những thứ khác.
Lúc đó nàng đã đến tuổi cần làm mai. Ngoại tổ mẫu đã lớn tuổi, nhưng cũng bận tâm đến mẫu thân, muốn làm mai cho nàng một cử nhân có tiền đồ tốt.
Nhưng nhà người làm quan lại không dám cưới nàng. Trái lại, bên cạnh nhà cử nhân làm mai kia có nhà thương nhân lớn nhất Túc Châu, nhà họ đột nhiên đến cửa cầu hôn cho Ninh thất thiếu gia đích xuất nhà mình.
Văn nhân cực xem thường mùi tiền hôi thối, đương nhiên ngoại tổ mẫu không đồng ý. Nhưng cữu cữu lại đồng ý.
Mẫu thân tức giận đến toàn thân phát run: "Đây là lấy con đi đổi bạc của người ta."
Tùy lục cô nương lại nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ tới vị Ninh thất thiếu gia này.
Nàng đã từng theo đám biểu tỷ biểu muội ra ngoài du ngoạn, đã từng gặp hắn một lần. Lúc đó dạo chơi bằng thuyền, nàng đứng ở mũi thuyền, chẳng biết lúc nào thuyền của hắn đã đến bên cạnh nàng.
Hắn trông ngây ngốc ngơ ngác, da dẻ trắng bóc, giống như là một con thỏ trắng. Nàng cảm thấy con thỏ hình dung nam tử không tốt, ngại ngùng cười cười, hắn nhìn thấy, tõm một tiếng rơi xuống sông.
Bốn phía kêu lên, hắn được cứu rồi hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vào nàng, như là nhìn chằm chằm vào cỏ mà con thỏ thích ăn.
Nàng vội vàng trốn vào trong khoang thuyền, sau đó lại cười rộ lên.
Người khác bị mình mê hoặc, nàng cũng vui.
Nhưng không quá để ý chuyện này. Ai ngờ vậy mà hắn lại đến nhà cầu thân.
Nếu theo ý của bản thân nàng, cho dù hắn thích nàng thì nàng cũng không muốn gả. Nhưng cữu cữu đồng ý rồi, muốn dùng nàng đổi chút bạc, ngoại tổ mẫu vốn phản đối nhưng rồi lại ngầm đồng ý, mẫu thân quỳ gối trước cửa nhưng bà ấy cũng không đếm xỉa đến, Tùy lục cô nương cũng có phần kiệt sức.
Nàng nói mẫu thân: "Người đừng quỳ nữa, con gả."
Nhưng nàng muốn gặp vị thất thiếu gia này.
Hai người hẹn nhau ở nhà ngoại tổ mẫu, giải tán nô tì đi, nàng lẳng lặng nói với hắn: "Ta có thể gả cho huynh, nhưng ta muốn mua cho a nương ta một trạch viện, cách nhà của huynh không xa, về sau không có việc gì thì ta muốn thường xuyên về nhà thăm mẫu thân."
Ninh thất thiếu gia vội vã gật gật đầu: "Được được, nàng muốn về thì cứ về, nhà chúng ta cũng không có nhiều quy củ như vậy."
... Sau nay sau khi nàng gả qua mới phát hiện lời hắn nói là thật.
Bà mẫu cũng xuất thân từ nhà buôn bán, gặp nàng luôn cảm thấy thua kém, nhưng tâm địa lương thiện, có phần lấy lòng nàng, Tùy lục cô nương nào dám để cho bà như thế, cũng thật lòng thật dạ đối đãi lại, bà mẫu càng vui mừng hơn, gặp ai cũng là cứ nói nàng tốt.
Trượng phu cũng tốt, không phải giả vờ tốt mà là thẳng thắn vô tư, hết sức chân thành. Lúc trước nói muốn thường xuyên về nhà thăm mẫu thân, hắn lại nhớ thành thăm hằng ngày.
Mỗi khi đến buổi chiều là lại bắt đầu thúc giục nàng.
"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, mau đi thôi... đợi lát nữa lại không kịp ăn cơm đấy."
Bà mẫu đã giao việc bếp núc trong nhà cho Đại tẩu tẩu, thấy bọn họ muốn đến nhà mẫu thân thì cũng muốn đi theo.
Thời gian lâu rồi, bà mẫu và mẫu thân đã trở nên quen thuộc, hai người lại chơi thân với nhau.
Nụ cười trên mặt Tùy lục cô nương càng ngày càng nhiều, cũng càng thích cuộc sống nơi đây hơn.
Lại qua một năm, kinh đô biến đổi. Vân vương ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, vị Vân vương Thế tử gia năm đó cũng đã trở thành Thái tử.
Lúc Tùy lục cô nương biết được tin tức này bèn nói với mẫu thân: "E là ngoại tổ mẫu và cữu cữu sẽ tới nhờ vả người."
Lúc trước các nàng quay về, xem như là để chạy thoát thân, cũng chẳng có người giúp đỡ. Về sau quà tết hàng năm, ở kinh đô cũng chỉ có Lam Lam tặng tới.
Tất nhiên cữu cữu muốn nghe ngóng Lam Lam là người nào. Nàng cũng không nói quá chi tiết. Chỉ nói là bằng hữu tốt nơi khuê phòng, ngoại di mẫu là Ngũ phu nhân của nhà Nam Lăng Hầu*.
Cữu cữu lại đi hỏi thăm Ngũ phu nhân nhà Nam Lăng Hầu là ai, vừa nghe còn là một nữ nhân hòa ly thì không hỏi thăm tiếp nữa.
Lúc ấy Tùy lục cô nương chỉ cảm thấy trong lòng cô đơn trong chốc lát rồi lại thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng nghĩ, nếu cữu cữu hỏi thăm tiếp một chút thì sẽ biết cha của vị Chiết gia nữ này mới đây đã trở thành quan lớn, là vãn bối mà Trưởng công chúa Khang Định* thích nhất, là nữ tử mà Thái tử Điện hạ theo đuổi.
Nhưng ông ấy không hỏi thăm, một là cảm thấy hiện tại dám đưa quà tết với nàng thì không thể là người trong đại gia tộc được. Người của đại gia tộc thì trong nhà sẽ quản nghiêm, sẽ suy xét cho gia tộc, nên sẽ không dám tặng đồ cho nàng.
Hai là hiện tại Chiết Tùng Niên thật sự còn chưa có tiếng tăm gì, ông ấy cũng không nhớ được lúc trước có người này ở trên triều đình hay không.
Cuối cùng là đồ mà Lam Lam tặng đều là đồ nữ nhi gia cần dùng, không được tính là quý trọng được bao nhiêu.
Vì thế không quan tâm nữa. Ông ấy mặc kệ, nàng thì dứt khoát đề phòng. Đưa quà tết mấy năm này không hề lọt ra một chút phong thanh.
Nhưng hiện giờ đến lúc Tân hoàng đăng cơ, Chiết Tùng Niên triệt để nổi bật, cữu cữu có ngu xuẩn đến đâu thì cũng sẽ biết được tên của Chiết Tùng Niên, vậy những thứ khác đã không giấu được nữa.
Quả nhiên cữu cữu đã đến nhà. Nhưng vẫn ngạo mạn như trước, Tùy lục cô nương cũng không tức giận, con mắt cũng không chớp lấy một cái: "Cữu cữu, chúng con không được tính là thân quen. Nàng ấy tặng quà tết đến chỉ vì cảm thấy con đáng thương thôi."
Từ chối rõ ràng như vậy, đã bị một trận mắng. Ngoại tổ mẫu cũng đích thân tới nhà, vừa khóc vừa nhờ vả, Tùy lục cô nương đều không đồng ý.
Ngoại tổ mẫu bèn mắng mẫu thân: "Con gái ngoan mà ngươi nuôi, có hận chúng ta đến đâu thì cũng là người một nhà, nào có người ngỗ ngược với trưởng bối như vậy chứ."
Nhưng mẫu thân lại cười cười: "A nương, người đã từng bán con bé một lần rồi, còn bán được một lần giá cao, sao vẫn muốn bán tiếp một lần nữa vậy ạ?"
Ngoại tổ mẫu bị chẹn họng, đỏ bừng mặt, lúc đi ra luôn cúi đầu.
Thanh tịnh như thế được một khoảng thời gian, đến lúc tin tức Thái tử có ý muốn Lam Lam làm Thái tử phi truyền đến, ngoại tổ mẫu lại dẫn theo cữu cữu tới nhà tiếp.
Lần này thái độ tốt cực kỳ, vừa khóc nhờ vả, lại vừa cười tâng bốc, Tùy lục cô nương lại cảm thấy rất phiền.
Nàng vô cùng phiền muộn, tính tình thì cáu kỉnh.
Trượng phu dè dặt tủi thân nhìn nàng: "Nàng có thể sẽ chê ta là một kẻ làm buôn bán không?"
Tùy lục cô nương ngạc nhiên: "Sao chàng có thể nghĩ như vậy chứ?"
Trượng phu: "Ta đã đi qua trước mặt nàng ba lượt rồi mà nàng cũng không nhìn ta."
Hắn rất sợ: "Cái vị Thái tử phi tương lai kia có thể sẽ làm mai cho nàng một mối hôn sự tốt không?"
Tùy lục cô nương tức giận: "Đi xa chút đi! Nói hươu nói vượn gì đó."
Trượng phu: "Nhưng gần đây nàng rất nóng tính."
Tùy lục cô nương: "Ầy, có thể là do bị cữu cữu làm phiền, ta cũng không biết làm sao nữa."
Nhưng vẫn là bà bà và mẫu thân có kinh nghiệm, mời đại phu đến.
"Là có thai rồi!"
Tùy lục cô nương ngơ ngác: "Thật ạ?"
Bà mẫu: "Thật thật!"
Lần đầu tiên nàng kiên cường chạy đến trước mặt đám nam nhân nói: "Về sau đừng cho người nhà kia đến nhà nữa! Lại đến tiếp nữa thì ta sẽ đuổi ra!"
Tất nhiên đám nam nhân đồng ý. Tất cả đều bắt đầu hâm mộ lão Thất may mắn. Đây đâu phải là cưới thê tử, đây là cưới một phần tiền đồ mà.
Từ đó về sau Tùy lục cô nương không còn gặp lại ngoại tổ mẫu và cữu cữu nữa.
Nàng sinh ra một đôi song sinh, một trai một gái. Quà ở kinh đô tặng tới càng ngày càng nhiều, cuối cùng nhận được tin Đông cung đại hỉ.
Lam Lam nói, nàng ấy sắp thành hôn rồi.
Tất nhiên là nàng hồi âm nói chúc mừng, chúc mừng nàng ấy đã đi đến bước này. Sau đó vào lúc đêm khuya, đột nhiên nghĩ đến a huynh nhà mình.
Lam Lam sắp thành hôn rồi, a huynh sẽ vui mừng chứ?
Cuộc sống của mọi người đều đang đi về phía trước, chỉ có cuộc sống của huynh ấy là dừng lại ở năm đó.
Nàng khóc không thành tiếng, trượng phu sợ muốn chết, dỗ rồi lại dỗ, nhưng nàng lại không thể nói cho hắn nghe việc này được.
Sự đau khổ thuộc về a huynh, không thể nhắc tới với người khác.
Quá khứ việc xưa thuộc về a huynh, không thể nói với người khác.
Bí mật của huynh ấy, bí mật thuộc về Tùy gia, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian mới tốt.
Về sau, bọn nhỏ lớn lên rất nhiều, trượng phu lại dẫn nàng đi khắp nơi, nàng nhìn thấy núi bao la, nước trong veo, ếch trong ao nhỏ, cây ngô đồng cao lớn trong viện...
Hiện giờ, nàng lại về đến Túc Châu, muốn bắt đầu sửa sang lại thư tịch để in sách.
Mẫu thân và bà bà đích thân làm một bữa cơm đón gió*, hai đứa nhỏ chạy tới chạy lui, trượng phu đang len lén uống rượu, nàng cười dịu dàng nhìn xem, cảm thấy có lẽ trong toàn bộ Tùy gia thì số phận của mình là tốt nhất.
*Đón gió: Một loại lễ nghi tiếp đãi bạn bè thân thích, là phong tục giao tế, tức là mở tiệc chiêu đãi người ở xa tới hoặc xa về, bày tỏ sự hoan nghênh, chào đón.
Mẫu thân cười nói "Nghe nói con còn muốn về viết sách bán... Hiện giờ con càng thêm lợi hại rồi."
Bà bà: "Ta cũng không biết chữ đâu! Nguyệt Nguyệt rất là lợi hại."
Người thân thiết đều ủng hộ nên nàng càng thêm tràn đầy tinh thần hăng hái. Hai đứa nhỏ cũng đang giúp đỡ sửa sang lại bản thảo, biết chữ không nhiều lắm nhưng lại thích cầm thoại bản của nàng đọc.
Ngày ấy trời mưa, mưa dầm rả rích, nàng đang sửa sang lại thư tịch thì nghe thấy giọng nói giòn giã của nữ nhi đang đọc: "Có một ngày, một kiếm khách tên là Uyên Ương Song Tình Kiếm gặp một cô nương, ngày ấy trời trong, ánh nắng mặt trời rất xán lạn, đang là mùa xuân..."
Tay đang lật sách của Tùy lục cô nương khựng lại, khóc không thành tiếng.
- ------------ Hết chương 106 ---------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ
Chương 108: Tùy Du Chuẩn Và Yến Hạc Lâm (3)
Chương 108: Tùy Du Chuẩn Và Yến Hạc Lâm (3)