Trình Hiểu Cát nhìn bóng lưng anh rời đi, đầu đầy chấm hỏi, cô nói sai rồi cái gì sao? Quả thật có gỉ mà……
Lục Nhất Phương đi ở trên hành lang sờ sờ khóe mắt quả thật sờ thấy vật thể mềm nhũn ướt át, xấu hổ quẹo vào toilet đem tay rửa sạch sẽ nhìn mình trong gương lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rốt cuộc ai mới là đồ ngốc..
Buổi chiều, y tá Văn tới giúp Trình Hiểu Cát đổi phòng bệnh, Trình Hiểu Cát thấy y tá Văn vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng có người tới có thể cùng cô nói chuyện, cô nghẹn hơn nửa ngày cũng sắp kìm nén thêm bệnh rồi.
“ Phòng bệnh mới rất gần, chỉ cần đi qua tòa nhà này, bác sĩ Lục đặc biệt để riêng cho cô phòng đơn đó.” Y tá Văn muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra, “Tiểu Cát, cô cùng bác sĩ Lục là có quan hệ gì? Trước đây tôi chưa thấy qua bác sĩ Lục đối ai tốt như vậy đâu. Lần trước em gái bác sĩ Lục muốn đi cửa sau, muốn chọn phòng bệnh, bác sĩ Lục không hề nghĩ ngợi liền từ chối "
Trình Hiểu Cát không có một chút cảm động cười lạnh một tiếng, từ kẽ răng nhả ra một câu, “Chúng tôi là quan hệ kẻ thù!”
“Kẻ thù? Nhìn không giống, bác sĩ Lục đối với cô tốt như vậy.”
“Anh ta đối tốt với tôi như vậy là do lương tâm cắn rứt!”
“Ách…… Bác sĩ Lục giống loài hoa cao lãnh,cũng có lương tâm?”
Nếu không phải bởi vì vừa mới làm phẫu thuật xong, Trình Hiểu Cát thật muốn ôm y tá Văn hôn hôn, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người thấy rõ gương mặt thật của Lục Nhất Phương, cô có thể không kích động sao? “A! Văn văn! Cô nói đúng! Lục Nhất Phương là loại người như thế, làm sao có lương tâm được?”
“Vậy vì sao lương tâm bác sĩ Lục sẽ đau?”
“Bởi vì, anh ta đã từng nhiều lần phá hủy đào hoa của thiếu nữ đang tuổi xuân, dẫn tới việc thiếu nữu đó thành một con cẩu FA, thanh xuân tốt như vậy bị bỏ hoang, cô nói xem lương tâm anh ta có đau không?” Trình Hiểu Cát bi phẫn lên án , giống như Lục Nhất Phương làm bẩn thiếu nữ cao quý trong sạch……
“A? Bác sĩ Lục đã làm việc này, Tiểu Cát này có phải thiếu nữ kia là cô?” Nội tâm y tá Văn rất phức tạp, trực giác nhiều năm ăn dưa nói việc này cũng không đơn giản.
Trình Hiểu Cát gật gật đầu, “ Đúng!! Chính là tôi!”
“Há…… Không thể tưởng tượng được bác sĩ Lục có lòng nhiệt tình như vậy, còn giúp thiếu nữ sa chân…… Tôi thu hồi lời nói bác sĩ Lục không có lương tâm nói.” Y tá Văn bưng mặt vẻ mặt sùng bái.
Trình Hiểu Cát: “Meo meo? Văn Văn, lòng nhiệt tình không phải dùng như vậy chứ?” Nội tâm rít gào, cô em, cô em đối với lòng nhiệt tình có hiểu lầm?
“Tiểu Cát, nếu bác sĩ Lục nói đó là đào hoa nát, khẳng định là có đạo lý.” Y tá Văn nghiêm túc giải thích, làm Trình Hiểu Cát một hơi thiếu chút nữa không thở nổi, cô có tội, thế nhưng cho rằng Văn Văn đã thấy rõ bộ mặt thật của Lục Nhất Phương, cô em này rõ ràng bị ác tặc Lục Nhất Phương tẩy não rồi.
“Văn Văn, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến phòng bệnh mới?” Trình Hiểu Cát cuối cùng nghẹn ra một câu.
“Tới rồi, tới rồi, chính là nơi này.”
“Cảm ơn cô hôm nay tới giúp tôi, cô có việc thì đi nhanh đi.”
“ Được, tôi tan việc lại tới tìm cô.”
Y tá Văn vui tươi hớn hở đi rồi, trong lòng mỹ mãn, hôm nay nghe được thật nhiều dưa về bác sĩ Lục, dưa cũng không thể độc hưởng, muốn chia sẻ. Không lâu sau, phòng cấp cứu lưu truyền bác sĩ Lục được xưng tuyệt mệnh đào hoa, chuyên môn làm gậy đánh uyên ương khiến cho các cô em phòng cấp cứu phải hoang mang.
Còn Trình Hiểu Cát sống không còn gì luyến tiếc nằm ở trên giường, hồi ức luôn xé rách miệng vết thương, bi thương tịch mịch như tuyết. Nhớ tới năm đó bị Lục Nhất Phương phá hư đào hoa, trong đó một đóa đáng tiếc nhất đó là nam thần cô yêu, cũng chỉ là một đóa, làm hai người từ hàng xóm thân thiết thành oan gia kèn cựa hơn thua nhau, thế cho nên sau này muốn cả đời không qua lại với nhau. Người ở trong hồi ức, luôn không ngừng ở điểm tô cho đẹp chính mình, lại quên, chính mình cũng làm không biết bao nhiêu chuyện vô liêm sỉ.
Lục Nhất Phương tới phòng bệnh xem cô, cô còn đang đắm chìm trong những đóa hoa đào kiều diễm, thấy anh lập tức nổi giận, cô quật cường vênh mặt lên, lười nhìn gương mặt kia. Nhưng Lục Nhất Phương không hề có cảm nhận được cô khó chịu, lại vòng tới vòng lui trước mắt cô.
“Lục Nhất Phương, có chuyện ra sau lưng nói, đừng ở trước mắt tôi làm đau mắt.” Trình Hiểu Cát dùng tay đẩy đẩy anh, đột nhiên trong bụng có một cổ khí không chịu khống chế cô, thẳng đường cúc hoa vọt ra....
“Phốc……” Một tiếng dài từ cúc hoa đi ra……
Trình Hiểu Cát đẩy tay Lục Nhất Phương, đột nhiên không chỗ sắp đặt, thật là muốn làm người hói đầu ……
*****
“Lục Nhất Phương, tôi đánh rắm.”
“Ừ, anh nghe được.”
Trình Hiểu Cát đem chăn kéo qua đỉnh đầu, ý đồ trốn tránh hoàn cảnh xấu hổ này. Đột nhiên ngộ đạo, Lục Nhất Phương là bác sĩ, trong mắt anh không có giới tính! Xấu hổ cái gì “Lục Nhất Phương, tôi đói bụng.” Trình Hiểu Cát đem đầu từ trong chăn chui ra, đã không còn dáng vẻ mất tự nhiên như vùa nãy.
“Anh biết.”
Trình Hiểu Cát đang bẹp miệng thì trước mắt liền xuất hiện hộp giữ ấm màu vàng còn in hình con gấu nhỏ đang ăn, Lục Nhất Phương đem hộp cơm mở ra, bên trong có hai tầng, một tầng là bát đũa, tầng phía dưới mới là đồ ăn, “Anh mang cho em ít cháo, em nên ăn chút thanh đạm.”
“Ừ, coi như anh còn có lương tâm.” Trình Hiểu Cát gật gật đầu, dẩu miệng chờ Lục Nhất Phương đem cháo đến miệng cho cô.
“Chân tay em khỏe mạnh, còn phải để anh đút?”
“Chân tay anh khỏe mạnh, đút cho tôi thì làm sao?” Trình Hiểu Cát đúng lý hợp tình, sau đó ôm bụng, thê lương khóc lóc kể lể, “Lục Nhất Phương, đều tại anh hại tôi bị bệnh không ai chăm sóc, đáng thương tôi là cây cải thìa, trong đất vàng…… huhu……”
Trình Hiểu Cát còn chưa có khóc xong, cháo liền nhét vào miệng cô, “Trình Hiểu Cát, mấy năm không thấy, vẻ mặt vô lại của em càng càng mạnh đấy.”
“Nhờ phúc của anh chưa bị tàn phai.”
Lục Nhất Phương hiển nhiên không muốn nghe cô nói chuyện, tần suất đút cháo chỉ có nhanh không có chậm, non nửa chén cháo xuống bụng, Trình Hiểu Cát mới ăn ba phần no, Lục Nhất Phương lại không đút nữa, cô bất mãn hỏi: “Lục Nhất Phương, anh muốn ngược đãi tôi sao, đến cháo cũng không muốn cho tôi ăn no?”
*****
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây
Chương 4
Chương 4