DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây
Chương 9

Trình Hiểu Cát lắc đầu.

“Anh ngược đãi em sao?”

Lại lần nữa lắc đầu.

“Vậy em khổ sở cái gì?”

Trình Hiểu Cát bị 3 câu hỏi liền tù tì làm ngốc, “Anh nói là đêm nay tôi ngủ ở đây?”

“Ừ, có vấn đề gì sao?” Lục Nhất Phương gập quyển sách trong tay lại, vu0t ve gáy sách.

“Không có. Chỉ là anh không ở đây sao?” Trình Hiểu Cát nhỏ giọng nói, “Huống hồ nam nữ thụ thụ bất thân, ở chung một phòng, không tốt lắm đâu……”

“Trình Hiểu Cát, trong đầu em chứa cái gì vậy?” Lục Nhất Phương  hận không thể lấy quyển sách trong tay cạy đầu cô ra xem, “Em tốt xấu gì cũng là giáo viên của nhân dân, có thể thuần khiết một chút không?”

??? 

Trình Hiểu Cát  đen mặt, đầu đầy dấu chấm hỏi. Bị anh nói vậy mặt đỏ lên, tư tưởng của cô rất xấu xa sao?

“Anh ngủ sô pha, em ngủ giường.”

“Anh ngủ giường, tôi ngủ sô pha.”

Trình Hiểu Cát còn định nói một chút như tôi là khách còn còn anh là chủ nhà, tôi mà ngủ trên giường anh thì không tốt lắm, nhưng  vừa thấy mặt Lục Nhất Phương là cô không dám nói tiếp, Lục Nhất Phương hiển nhiên là bị cô dong dong dài dài làm cho phát hỏa nhưng vẫn nỗ lực trấn áp hỏa khí này, cô cũng không thể ở đây mà chọc anh, nếu như bị đuổi ra vậy thì toang mất!

“Ờ, được rồi……” Trình Hiểu Cát đáp ứng thật sự rất miễn cưỡng, còn Lục Nhất Phương muốn đánh người.

Bầu không khí trở lại yên tĩnh

Trình Hiểu Cát không còn gì để nói, cố gắng phá vỡ sự xấu hổ này, “Lục Nhất Phương, sao anh lại trở lên tốt như vậy? Nếu như trước kia, anh nhất định đuổi tôi ra khỏi cửa để cho tôi ngủ ngoài đường.”

Sắc mặt Lục Nhất Phương bằng mắt thường có thể thấy được đen thui, Trình Hiểu Cát hận không thể vả cho mình hai phát, đây là muốn ra ngoài đường ngủ mà……

“Anh khi nào muốn đuổi em ra ngoài?”

“Khi tôi mười một tuổi, tôi bị ta ba mẹ đánh rồi bỏ nhà trốn đi, muốn ở phòng anh trốn một thời gian, anh một lời chưa nói liền đem tôi xách về, hại tôi lại bị mẹ tẩn cho một trận tơi bời.” Trình Hiểu Cát lên án nói.

“Đó là do mẹ em khóc lóc gọi điện thoại cho anh, hơn nữa bảo đảm sẽ không đánh em  nên anh mới đưa em về, ai biết mẹ em không đáng tin như vậy?”

Được! Việc này coi như anh có lý! Trình Hiểu Cát cũng không tin, anh bắt nạt cô nhiều như vậy, anh còn có thể từng vụ từng việc đều tìm được lý do?

“ Vậy còn có, lúc tôi 12 tuổi, thật vất vả gom đủ các bộ thẻ Chibi Maruko, sợ bị ba mẹ phát hiện, giao cho anh bảo quản, sau đó anh bắt tôi phải đổi! Anh bắt tôi mua album thần tượng cho anh, rồi một bó kẹo bông gòn! Cuối cùng lại bị chảy hết!” Nói đến chỗ thương tâm, Trình Hiểu Cát đều khống chế không được cảm xúc, đứng ở trên sô pha, trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm anh.

Lục Nhất Phương bị Trình Hiểu Cát nhìn chằm chằm nhưng không có chút xấu hổ hay hối lỗi, nghiêm túc nói hươu nói vượn, “Anh khi đó là giúp em, em đang phải học mà lên lớp đi đường ngang ngõ tắt không được.”

Trình Hiểu Cát bị thái độ của anh làm cho tức chết muốn xông lên đá cái đầu chó của anh!

Nhìn Trình Hiểu Cát thở phì phì, Lục Nhất Phương không phúc hậu nhớ tới năm đó bản thân hố cô gái nhỏ này rất nhiều lần, nhưng ai bảo cô ngốc nghếch làm chi, chưa bao giờ chịu thua, trí nhớ ngắn hạn, mỗi lần đều tin tưởng anh, tự mình đưa tới cửa để người ta bắt nạt?

“Vậy ai, cầm tiền mừng tuổi đi mua kem hối lộ người khác đi trộm  bài tập hè của tôi hại tôi thiếu chút nữa bị thôi học, về nhà còn bị hai ông bà ở nhà liên minh quật cho một trận?” Lục Nhất Phương nhàn nhạt nhìn Trình Hiểu Cát, khiến Trình Hiểu Cát bị nhìn đến mức da đầu tê dại.

“Vậy lại là ai, đi từ dưới quê về nói mang chocolate đặc sản cho anh, kỳ thật là cứt dê chocolate khiến anh ăn phải phân dê?” Lục Nhất Phương nguy hiểm nhìn Trình Hiểu Cát.

Trình Hiểu Cát co rúm cổ lại, việc này cô đương nhiên nhớ rõ, đây là số ít thắng lợi của cô trong chiến dịch…… Nhưng cô trước sau cho rằng, Lục Nhất Phương bắt nạt cô tương đối nhiều, lại đem cổ duỗi thẳng, không chịu thua hỏi: “Vậy là ai? Trộm thư tình tôi đưa cho nam thần, còn chuyển cho  ba mẹ tôi, hại tôi toàn bộ thời gian nghỉ đông đến cửa cũng không được ra?”

Lời vừa nói ra, Trình Hiểu Cát liền hối hận, sở dĩ hiện tại bọn họ ở chung còn tính hòa hợp bởi vì ăn ý đến không có nói chuyện này, mà hiện tại cô đem khoảng bình tĩnh này đánh vỡ.

Lục Nhất Vương cũng trầm mặc, một lát sau mới nói, “ Cơ thể em vừa mới khôi phục, đừng thức đêm nên đi ngủ sớm một chút đi.”

Nói  xong đẩy cô đến phòng ngủ, “Em yên tâm, khăn trải giường và vỏ chăn đều là anh mới thay.”

Trình Hiểu Cát gật gật đầu, Lục Nhất Phương sau khi rời khỏi đây, cô đem cửa khóa trái, sau đó ghé vào trên giường, chóp mũi quanh quẩn mùi nước giặt quần áo, thanh thanh đạm đạm giống như Lục Nhất Phương cho người ta cảm giác lạnh lùng xa cách không dễ tiếp cận. Cô nhắm mắt lại ở trên giường lăn lộn nhưng không ngủ được, càng ngủ càng tỉnh. Cô dứt khoát không ngủ, nhớ lại chuyện liên quan đến Lục Nhất Phương.

Một nhà Lục Nhất Phương chuyển đến làm hàng xóm với nhà cô khi cô đang học mẫu giáo. Khi đó, Trình Hiểu Cát lớn lên trắng trẻo mập mạp, một đôi mắt đen bóng trong hốc mắt, khiến cho ai cũng thích, muốn ôm xoa xoa trong lòng.

Mẹ Lục trong lúc mang thai, mỗi ngày ngóng trông có thể sinh con gái nhỏ nhưng nguyện vọng không thành công. Khi bà nhìn thấy Trình Hiểu Cát ngay ánh mắt đầu tiên, liền thích cô vô cùng, từ đấy trong nhà có cái gì ăn ngon, chuyện vui đều phải gọi cho cô ké một phần.

Hiện tại ngẫm lại, Lục Nhất Phương ngay từ đầu bài xích Trình Hiểu Cát cũng không phải không có đạo lý, rốt cuộc, ai lại chịu được chuyện vô duyên vô cớ bị chia một nửa tình thương của mẹ, đều sẽ làm ra những chuyện như vậy.

Lục Nhất Phương cũng có bảo vệ  Trình Hiểu Cát, ví dụ khi cô bị người ta bắt nạt, anh thường xuyên âm thầm xử lý những người bắt nạt cô mà chưa bao giờ nói cho cô biết. 

Cô nói cô sợ về nhà một mình sau giờ học thì anh thường xuyên chờ cô rồi dây dưa dây cà cùng nhau về…… Hai người muốn cân đo đong đếm, lúc ở bên nhau luôn phân cao thấp, tách ra còn lại một mình đã không có ý nghĩa.

Trình Hiểu Cát nhớ đến những ngày cùng Lục Nhất Phương ở chung chậm rãi tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, cô cùng Lục Nhất Phương vẫn còn bộ dáng còn nhỏ khi bé

——— tôi là tuyến phân cách rời giường sáng sớm———

Đọc truyện chữ Full