Từ mắt mèo nhìn thấy cả khuôn mặt Lục Nhất Phương giống như cái bánh nướng lớn bị bẹp, không tìm ra chút cảm giác đẹp trai tý nào.
Trình Hiểu Cát mở cửa, “Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Cũng không có việc gì.” Lục Nhất Phương đẩy đẩy gọng kính vàng, “Trình Hiểu Cát, em hẳn là phải biết đạo lý ‘ ai ô nhiễm, ai xử lý ’ đi?”
Mặt Trình Hiểu Cát tái xanh đi một chút rồi lại nóng lên. Cô đương nhiên biết Lục Nhất Phương nói đến chuyện gì, “Tôi biết, anh chờ một lát.”
Trình Hiểu Cát xoay người vào nhà, cầm một cái thùng, đổ đầy nửa cái thùng, “Tôi đây sẽ đi xử lý.”
Lục Nhất Phương tỏ vẻ rất vừa lòng, cúi người nhấc cái thùng lên, đi được hai bước, thấy Trình Hiểu Cát không có theo kịp, “Trình Hiểu Cát,em còn ở đó làm cái gì?”
“A? Tôi cho rằng anh không cần tôi đi cùng!” Thật là đồ quỷ hẹp hòi!
“Mau cùng đi.”
Trình Hiểu Cát khóa cửa lại xong xuôi, lúc này mới cùng đi qua.
Lục Nhất Phương mang theo nước, lúc đang tới gần cửa nhà vệ sinh, anh cong người, duỗi tay, thả thùng nước vào, sau đó nói: “Được rồi, đi đây.”
Trình Hiểu Cát trong lòng vô cùng khinh bỉ anh, đến nỗi như vậy sao? Sau khi cô đem bồn cầu rửa sạch sẽ, đem thùng ra, nhìn Lục Nhất Phương. Lục Nhất Phương tránh đi tầm mắt của cô.
Hừ! Anh cũng có lúc xấu hổ sao! Nội tâm Trình Hiểu Cát cân bằng hơn nhiều, “Xử lý sạch sẽ rồi, tôi về đây.”
Lục Nhất Phương gật đầu.
Trình Hiểu Cát lại lần nữa về đến nhà, cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt, nằm xoài trên trên sô pha, không muốn nhúc nhích. Tiếng đập cửa lại vang lên.
Tức khắc Trình Hiểu Cát nổi giận đùng đùng, lề mề chạy tới mở cửa, giả bộ bình tĩnh nói: “Lục Nhất Phương! Lại……”
Lời nói còn chưa nói xong, trước mắt liền xuất hiện một túi chứa đầy rau dưa trái cây thịt.
Trình Hiểu Cát:……ε=(ο`*) này lại là muốn làm cái gì?
“Tới nhà em nấu cơm ăn.” Lục Nhất Phương vòng qua Trình Hiểu Cát vào nhà, lập tức đi hướng phòng bếp.
“Này! Tôi không nấu cơm!” Trình Hiểu Cát đuổi ở phía sau kêu lên, “Tôi chuẩn bị mua cơm hộp rồi.”
Lục Nhất Phương đem đồ ăn đặt ở trong phòng bếp, hận rèn sắt không thành thép nói: “Trình Hiểu Cát, em có biết tại sao mình lại bị ruột thừa không?”
Trình Hiểu Cát lắc đầu, “Không biết.”
“Bởi vì thời gian dài em ăn đồ ăn không sạch, ruột mới bị viêm.”
Lục Nhất Phương nghiêm túc nói, nghe xong bụng Trình Hiểu Cát lại ẩn ẩn đau,ký ức đau bụng vì ruột thừa vẫn còn mới.
“Nhưng, tôi không biết nấu cơm ……” Trình Hiểu Cát yếu ớt nói.
“Anh làm được thì thì em cũng làm được.” Lục Nhất Phương thấy bản thân thành công lừa gạt được Trình Hiểu Cát, tỏ vẻ rất vừa lòng, khóe miệng cười có chút thu không được.
Trình Hiểu Cát gật đầu như giã tỏi, ân cần hỏi: “Vậy anh muốn tôi làm gì?”
“Tạm thời không có, ra kia kia chờ công văn đi.”
“Dạ! Lục đại nhân!”
“Đi thôi!” Lục Nhất Phương giống như sờ đầu cẩu, vỗ vỗ đầu Trình Hiểu Cát, Trình Hiểu Cát vui vui vẻ vẻ mà nhảy nhảy đi ra.
Trình Hiểu Cát ở trên sô pha ngồi xem TV, chờ đợi Lục Nhất Phương sai bảo cô, thẳng đến lúc cô từ lúc buồn ngủ đến ngủ say, cũng không có nghe được tiếng của Lục Nhất Phương. Cô lần nữa tỉnh lại thì phát hiện trên người đắp cái chăn lông.
Lục Nhất Phương từ phòng bếp đi ra “Mũi em thính như cẩu vậy, cơm vừa mới làm xong thì em tỉnh! Mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
Trình Hiểu Cát nghe lời đi rửa tay, đi đến phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn,Lục Nhất Phương làm 3 món mặn 1 canh, tuy rằng nhìn thanh đạm, nhưng là hương vị thực sự rất ngon, Trình Hiểu Cát ăn hai bát cơm đầy.
Ăn đến lửng dạ, Trình Hiểu Cát tò mò hỏi: “Lục Nhất Phương, khi nào anh học nấu cơm được vậy? Làm sao tôi lại không biết nhở?”
“Em không biết nhiều lắm.” Lục Nhất Phương khinh thường nhìn thoáng qua Trình Hiểu Cát.
“Anh không nói cho tôi thì tôi cũng biết.” Trình Hiểu Cát đắc ý nói: “Anh khẳng định là vì theo đuổi một cô gái, tục ngữ nói, bắt được tim của một người, trước tiên phải bắt lấy dạ dày! Lục Nhất Phương,anh gà lắm làm sao giấu được tôi!”
Lục Nhất Phương dùng một loại ánh mắt miệt thị nhìn Trình Hiểu Cát, “Trình Hiểu Cát, nhìn tài năng của anh đi! Anh nấu cơm, còn phải học sao?Nhìn một lần là biết!”
Trình Hiểu Cát bị nghẹn lại, không tìm thấy lời có thể phản bác, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng chỉ số IQ của Lục Nhất Phương cách cô một đoạn dài, cô vẫn phải thừa nhận……
“Vậy có cái gì mà anh không biết?” Trình Hiểu Cát còn chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Có.”
“Cái gì?”
“Không nói cho em.”
Trình Hiểu Cát muốn ném cái bát, nhưng lại chưa có ăn no. Quên đi, cúi đầu ăn đồ ăn, không biết xấu hổ sau khi tẩy não như vậy, lại yên tâm thoải mái mà ăn. Nhiều năm về sau, Trình Hiểu Cát mới biết được, chuyện Lục Nhất Phương không biết chính là yêu cô.
Ăn xong, Trình Hiểu Cát định rửa bát để đổi lấy bữa cơm ngon này, nhưng mà Lục Nhất Phương căn bản là không cho cô cơ hội. Cô đành phải lại ngồi xổm trên sô pha…… Thật là một ngày lãng phí.
Lục Nhất Phương thu dọn xong, cầm túi rác xong hỏi cô: “Hôm nay muốn đi ra ngoài không?”
“Không đi ……” Mặt nghi ngờ.
“Vậy buổi tối chờ anh đến nấu cơm ăn.”
“Ờ, được rồi.”
Lục Nhất Phương cầm theo rác đi ra ngoài, còn tri kỷ đem cửa đóng lại.
Dư lại vẻ mặt hoang mang của Trình Hiểu Cát, vì cái gì? Vì cái gì phải đợi anh tới làm cơm chiều? Hiện tại đây là tình huống như thế nào, hoài nghi Lục Nhất Phương có âm mưu gì không thể cho ai biết!
Lúc Trình Hiểu Cát không muốn ra thì điện thoại vang lên, vừa thấy là Tần Uyển Nhàn vợ mới cưới của ba, cô không muốn nghe, hơn nữa muốn cho vào danh sách đen.
Nhưng cô không thể như vậy làm, phiền toái, đến lúc đó, ba cô lại đến lải nhải bên tai cô thật lâu. Cô hít sâu một hơi rồi ấn nghe.
“Dì Tần,tìm con có chuyện gì không?” Trình Hiểu Cát tận lực làm cho bản thân nói một cách lễ phép chu đáo.
******
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây
Chương 11
Chương 11