DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bác Sĩ Lục, Trả Đào Hoa Đây
Chương 53

Liễu Manh Manh không có che dấu cho Lục Nhất Phương, đem tất cả chuyện hôm nay gặp được đều nói cho Trình Hiểu Cát.

“Tiểu Cát, người phụ nữ này tàn nhẫn độc ác thế,những loại  thủ đoạn này cũng dám dùng tới!” Liễu Manh Manh nhớ tới liền cảm thấy tức giận, “May mà người đàn ông của bà vẫn rất đáng tin cậy, mỹ nhân trong ngực không loạn, đúng là đàn ông tốt!”

“Đó là người đàn ông mình coi trọng sao có thể kém cỏi?” Trình Hiểu Cát tự hào, ngay sau đó lại lo lắng hỏi: “Nhất Phương không có việc gì chứ? Không…… Không có gì chứ?”

“Anh ta có thể có chuyện gì? Nhiều nhất chính là phát hỏa hơi tốt!” Liễu Manh Manh nhớ tới dáng vẻ chật vật của Lục Nhất Phương lúc ấy,  không nhịn được cười nói: “Là có chút thảm…… Bà không cần lo lắng, đàn ông ấy, chuyện nhỏ thôi mà!”

Liễu Manh Manh nói xong câu đó, cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, Chu Khâm đang từ phía sau cô ấy cầm một ly cà phê trải đi qua, cô ấy như một con chim cút bị người ta bóp lấy cổ, đợi cho Chu Khâm đi mất không còn bóng dáng, lúc này Liễu Manh Manh mới lên tiếng lần nữa, “Vừa mới là Chu Bái Bì tới.”

Trình Hiểu Cát tỏ vẻ đã hiểu, hai người này trên cơ bản như hình với bóng, cô trả lời: “Ừ, mình nhìn thấy.”

Liễu Manh Manh đè thấp thanh âm, hỏi: “Tiểu Cát, bác sĩ Lục nhà bà rất có tiền sao?”

“Làm sao vậy?” Trình Hiểu Cát khó hiểu, “Nhà bọn họ hẳn là không thiếu tiền, cụ thể có bao nhiêu tiền, mình không rõ lắm.”

“ Hôm nay mình nghe Chu Bái Bì nói, bác sĩ Lục là con trai của tập đoàn Lục thị! Chuyện này bà cũng không biết?” Liễu Manh Manh nói một hơi thật sâu, lo lắng cho đồ ngốc này quá.

“Chuyện này mình không rõ ràng lắm, mấy năm trước, không phải mình vẫn luôn trốn tránh anh ấy sao, nhà anh ấy xảy ra chuyện gì thì không rõ ràng lắm.” Trình Hiểu Cát cũng ý thức được hình như bản thân hiểu biết quá ít về Lục Nhất Phương, tất cả hiểu biết đều dừng lại ở niên thiếu của anh, “Nhưng, mình nhớ rõ lúc bọn mình tuổi còn rất nhỏ, ba Nhất Phương có làm về thiết bị y tế, có lẽ hiện tại công ty ngày càng phát triển hơn.”

Nói những thứ này chẳng qua là đơn thuần vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, “Vậy nhà bọn họ có rất là nhiều tiền như vậy, Tiểu Cát, bà làm sao bây giờ?”

Trình Hiểu Cát hiểu ý của cô ấy. Đây là  lo lắng cho cô, sợ cô bị bắt nạt, sợ cô bị người ta xem thường, “Chú Lục cùng dì Lục, rất hòa thuận, lại nói, mình tin tưởng Nhất Phương.”

Ây gu…… Phụ nữ ấy mà, bị con đũy tình yêu nó vả….., chỉ mong bạn tốt có thể thuận lợi, Liễu Manh Manh lại cười hì hì, “Ai da, mùi tình yêu, thúi ghê, thúi chết người ta rồi!”

“Đó là hâm mộ ghen tị.” Trình Hiểu Cát bị cô ấy chọc cười, “Bà cũng phải nhanh lên một chút đi, mình nhìn thấy ông chủ Chu Bái Bì kia không tồi đâu.”

Trong lòng Liễu Manh Manh “Lộp bộp”, đem  hoảng loạn trong lòng cưỡng chế dừng lại, “Ha ha” giả lả cười hai tiếng, “Chu Bái Bì? Sao có thể! Đó chính là nhà tư bản vạn ác, mỗi ngày hút cạn máu con gái nhà lành theo xã hội chủ nghĩa!”

“Nếu như vậy thì bà từ chức, lấy khả năng của bà, hiện tại đi chỗ nào không có lương cao?” Trình Hiểu Cát hờn dỗi nói.

“Tiểu muội muội, em vẫn là quá đơn thuần, Chu Bái Bì còn có Hoàng Thế Nhân, đi đến chỗ nào đều là bị hút máu thôi, tốt xấu mình vì Chu Bái Bì bán mạng thì anh ấy còn có chút nhân tính, không đến mức đem mình hút khô.”

“Khụ khụ!” Liễu Manh Manh xoay người, chỉ thấy Chu Bái Bì vừa không thấy người đâu, lại không tiếng động đứng ở phía sau cô ấy, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm màn hình máy tính của cô ấy……Khung thoại tin nhắn……

Muốn chết mà!

“……” Trình Hiểu Cát thấy Liễu Manh Manh thật lâu không có đáp lời, liền biết, cơ bản lại bị ông chủ lòng dạ độc ác kia bắt tại trận rồi.

Sau đó mấy ngày, Lục Nhất Phương chỉ gọi điện thoại báo bình an, vẫn chưa gặp mặt cô. Hỏi anh đang làm gì, Lục Nhất Phương cũng chỉ nói đi xử lý chút chuyện. Trình Hiểu Cát tuy rằng lo lắng nhưng cũng không nói nhiều.

Một tuần đi qua, Lục Nhất Phương cũng lộ diện. Anh không giống trước đây ôn hòa nhưng xa cách, còn bây giờ càng hung hiểm hơn một ít. Trình Hiểu Cát thấy anh, anh đang cùng một người thanh niên lạ mặt cô chưa gặp bao giờ nói chuyện, thấy cô tới, anh thu hồi khí thế, quay về con người vô hại ôn hòa.

Rất nhanh, bọn họ đã nói chuyện với nhau xong, người nọ hướng tới Trình Hiểu Cát gật đầu chào hỏi, rồi vội vàng rời đi.

Trình Hiểu Cát cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nhìn Lục Nhất Phương, cho đến khi vẻ mặt Lục Nhất Phương lộ ra  vẻ hốt hoảng, cô mới mở miệng, “Mấy ngày nay anh bận cái gì? Mặt cũng không thấy.”

“Vội chuyện công việc.” Lục Nhất Phương nghiêm mặt nói: “Tiểu Cát, anh muốn nói với em một chuyện.”

Nhìn dáng vẻ thật cẩn thận của Lục Nhất Phương, Trình Hiểu Cát vui vẻ, hỏi: “Chuyện gì? Có phải mấy ngày nay làm chuyện có lỗi sau lưng em?”

Lục Nhất Phương thấy cảm xúc của Trình Hiểu Cát  nhẹ nhàng, cũng thả lỏng theo, “Anh nào dám? Nhưng có người lại dám!”

Nhớ tới chuyện này, anh cảm thấy khó có thể mở miệng, cảm thấy bản thân như bị thiểu năng trí tuệ, lại tin tưởng Thẩm Diệc Hàm, người đàn bà ma quỷ đó, “Mấy ngày hôm trước, Thẩm Diệc Hàm hẹn anh đi ra ngoài, muốn nói cho anh biết vì sao em không tiếp tục nhảy xa, đương nhiên là anh không muốn đi, anh muốn biết thì trực tiếp hỏi em là được, nhưng anh lại muốn biết mục đích cuối cùng của cô ta, cho nên vẫn đi.”

Nói tới đây, Lục Nhất Phương tạm dừng một chút, thấy cảm xúc của Trình Hiểu Cát cũng không dao động, lại tiếp tục nói: “Không nghĩ tới, cô ta lại hạ thuốc anh!”

Lục Nhất Phương nói nghiến răng nghiến lợi, rất giống vợ nhỏ bị oan khuất tủi nhục, đem tất cả mọi chuyện tự thuật hết trong một lần, trọng điểm là anh trung trinh bất khuất như thế nào, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, làm cô không nhịn được muốn cười, chuyện bực mình cực phẩm như vậy, cũng không phải chỗ nào cũng có thể nhìn thấy!

Nhưng muốn nhìn Lục Nhất Phương tủi thân như vậy, cô cảm thấy không nên lộ rõ tâm trạng hóng chuyện như vậy, nên biểu hiện ra mình lo lắng cho anh, “Ngoan ngoãn, không có việc gì, người phụ nữ  đáng sợ như vậy, chúng ta trốn tránh cô ta, về sau không thấy cô ta nữa.”

Nhưng vẻ mặt Lục Nhất Phương lại nghiêm túc, “Chuyện chỉ như vậy thì anh cũng không tức đến như vậy, nhưng chuyện khó chịu hơn còn phía sau!”

******

Đọc truyện chữ Full