DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền
Chương 17: Chương 17


Chuyện khẩn cấp nhất trước mắt vẫn là hôn sự của Du Thiên Linh.

Tuy rằng hôn sự của công chúa có một bộ phận đặc biệt lo toan, nhưng của hồi môn, giá y, trang sức gì đó hay những việc quan trọng thì phải tự mình xem qua rồi quyết định.
Tuy nhiên Du Thiên Linh đối với hôn sự của chính mình căn bản cũng không để bụng, càng không nhọc lòng lo liệu mấy thứ này.
Mấy ngày gần đây , ban ngày nàng xử lý chính sự, ban đêm hồi cung, sẽ tự giác đi Lâm Hoa Điện thăm Thời Hoài Kim.

Bởi vì thái y ra sức, cung nhân hầu hạ chu đáo, sức khỏe của Thời Hoài Kim đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít, thời điểm nàng tới thăm, hắn sẽ pha trà nấu rượu cùng nàng phẩm trà, có khi còn đích thân làm vài món ăn sáng, từng ngày trôi qua cuộc sống của nàng đã tinh tế hơn trước kia nhiều.
Du Thiên Linh nghĩ chuyện hôn sự này có một nửa là trách nhiệm của Thời Hoài Kim, mắt thấy thân mình hắn đã tốt hơn, liền vẫy tay nói: “Đều cầm đi cho Phò mã xem, Phò mã nói được là được!”
Cung nhân đưa giá y tới vừa nghe đều kinh sợ, là ngài gả chồng hay là Phò mã gả chồng a? Những thứ này mang đến cho Phò mã định đoạt?
Lúc Thời Hoài Kim thấy cung nhân trình lên mũ áo, giá y cùng với trang sức, cũng mang vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “Đây là?”
“Công chúa điện hạ lệnh nô tỳ đem những thứ này đưa tới cho Phò mã, thỉnh Phò mã định đoạt.”
Tân nương gả ra ngoài muốn tân lang tới định đoạt mọi việc, có thể nói trước đây chưa từng có ai như vậy!
Nhưng Thời Hoài Kim là nam nhân hàng thật giá thật , đối với chuyện này đương nhiên cũng không thành thạo, càng không biết Du Thiên Linh yêu thích thứ gì, muốn hắn phải định đoạt như thế nào?
“Công chúa điện hạ thật sự nói như vậy? Hoàng Hậu nương nương đâu?”
Cả nhà Du thị này tất cả đều phủi tay giao cho mọi việc cho thủ quỹ, có thể mượn tay người khác tay, tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ: “Hoàng Hậu nương nương để công chúa làm chủ, công chúa thỉnh Phò mã định đoạt.”
Được rồi, công việc này không muốn nhận cũng phải nhận.
Thời Hoài Kim gật đầu: “Trước cứ để đấy đi, chờ ta xem qua một lượt, sau đó sẽ định đoạt.”
Cung nhân nối đuôi nhau đưa những đồ vật cần thiết của công chúa cùng những thứ chuẩn bị cho hôn sự vào trong phòng Phò mã, cả căn phòng bị lấp đầy.

Đám người đi rồi, Thời Hoài Kim nhìn một phòng toàn đồ vật thì có chút hoảng hốt, ít ngày nữa người phải gả ra ngoài là hắn đi?
Thời Hoài Kim chọn lựa, xem xét trong chốc lát cũng không có chủ ý gì, gọi Trần Khiêm lại đây: “Trần phó tướng, ngươi có biết ngày thường công chúa yêu thích thứ gì hay không?”
Trần Khiêm không chút suy nghĩ nói: “Uống rượu ăn thịt, cưỡi ngựa đánh người, đi …… Săn thú.” Hắn vừa nói xong liền ngậm chặt miệng, trên trán có một giọt mồ hôi rơi xuống.
Thời Hoài Kim trầm mặc không lên tiếng liếc mắt nhìn hắn một cái, một lát sau mới cười nói: “Ta không muốn hỏi những chuyện đó, chỉ là muốn biết công chúa yêu thích dạng trang sức gì, đẹp đẽ quý giá, hay thanh lịch?” Công chúa xuất giá, xiêm y một năm bốn mùa cùng trang sức đều được chuẩn bị đi kèm theo của hồi môn, thật sự là một chuyện khá phiền toái.
Từ trước đến nay , ở Bắc Cương , Trần Khiêm chưa bao giờ thấy chủ tử bọn họ chải chuốt trang điểm, ngẫu nhiên có trang điểm chải chuốt thì cũng do ba vị tẩu tẩu nàng thu xếp: “Thuộc hạ không biết.” Nói xong, hắn lại cảm thấy hình như mình có chút có lệ, lại bỏ thêm một câu, “Phò mã có thể đi hỏi ba vị Vương phi.”
Hắn một Phò mã còn chưa thành thân, sao có thể mạo muội đi gặp ba vị Vương phi? Thời Hoài Kim thở dài, xem ra chỉ có thể chọn trước mấy món đồ xinh đẹp, chờ buổi tối Du Thiên Linh tới lại để nàng xem qua, tốt xấu gì cũng phải đưa ra một loại kiểu dáng, để hắn giúp nàng chọn lựa những thứ khác.
Buổi tối, Du Thiên Linh tới đây dùng bữa tối, Thời Hoài Kim đã sớm hiểu rõ khẩu vị của nàng, canh sâm cùng đồ ăn trên bàn đều là những món nàng thích.
Du Thiên Linh tâm thô, căn bản không phát hiện thức ăn mỗi ngày đều có sự biến hóa , nàng chỉ cảm thấy từ lúc tới điện của Hoài Kim dùng bữa tối, nàng ăn uống tốt hơn không ít, người cũng béo hơn một vòng.
Ăn uống no đủ, Du Thiên Linh sờ sờ bụng: “Quả nhiên có mỹ nhân ngồi cạnh, mới có thể ăn uống ngon miệng, mỗi lần đến nơi này của huynh dùng bữa ta đều ăn no căng bụng.”
Du Thiên Linh thích gọi hắn là mỹ nhân, mới đầu Thời Hoài Kim có chút không thích ứng, nhưng dần dà cũng tùy nàng : “Rượu đủ cơm no không nên đi nghỉ ngay lập tức, không bằng ra bên ngoài dạo đi dạo một chút.”
Hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa dưới trăng, chỉ những nơi nam nữ tỏ tình, nói chuyện tình yêu), mỹ nhân trong ngực, đương nhiên là tốt.
Du Thiên Linh đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài, lại duỗi tay ôm lấy đầu vai hắn: “Như thế xem ra, bệnh của huynh đã tốt hơn không ít.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh tráng, làn da sáng như bạch ngọc, không có nửa phần tì vết, thế gian này tại sao lại có nam nhân tinh xảo như vậy?
Cung nhân đều đứng rất xa, bốn phía cực yên tĩnh, Thời Hoài Kim có thể nghe được tiếng hít thở lúc nặng lúc nhẹ của Du Thiên Linh, dường như hơi thở của nàng trở nên nóng rực đều bởi vì khoảng cách giữa hai người quá thân cận, phun trên cổ hắn, khiến cả người của hắn theo hơi thở kia có chút nóng rực lên.
“Có điện hạ quan tâm, bệnh của ta đương nhiên sẽ tốt nhanh……”
Du Thiên Linh không nghiêm túc lắng nghe lời hắn nói, nàng hít mũi ngửi ngửi mùi hương trên người hắn: “Tại sao lúc nào trên người huynh cũng có một mùi thơm ngào ngạt, huynh dùng hương liệu sao? Mùi thật thơm.”
Chóp mũi của nàng trong lúc vô tình đụng chạm ở cần cổ hắn, ngứa, yết hầu Thời Hoài Kim căng thẳng, nửa ngày sau mới trả lời: “Từ nhỏ ta đã dùng dược hàng ngày, trên người luôn kéo theo một mùi thuốc không tan, lúc tổ phụ ta còn tại thế, ông đã cho người đi tìm một loại huân hương có thể che dấu được mùi thuốc trên người ta, nếu điện hạ thích, ta có thể viết công thức cho điện hạ.”
Du Thiên Linh mỉm cười với hắn, mang theo vài phần ngả ngớn nói: “Không cần, về sau chỉ cần ngửi mùi hương trên người huynh là đủ rồi.” Dứt lời lại ghé vào cần cổ hắn ngửi ngửi, sau đó nàng đột nhiên nhớ ra, cả giận nói “Tại sao luôn gọi ta là điện hạ?”
Sau chuyện ở vọng lâu, đây là lần thứ hai Du Thiên Linh thân cận hắn.


Thời điểm nàng không thân cận , Thời Hoài Kim uốn lưỡi như rồng, luôn nói những lời nói có thể thu hồi, nhưng khi nàng vừa thân cận, yết hầu hắn liền căng chặt, ăn nói có chút vụng về.
Du Thiên Linh híp mắt nhìn hắn, thấy cổ họng hắn lên xuống, bộ dáng có chút khẩn trương, đột nhiên cười: “Không sao, huynh vui vẻ là được rồi.” Dứt lời buông lỏng hắn ra.
Lúc này Thời Hoài Kim mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Điện hạ, hôm nay ta chọn mấy thứ tơ lụa cùng trang sức, muốn thỉnh điện hạ xem qua, nhìn xem có hợp tâm ý của ngài hay không.”
Du Thiên Linh không cảm thấy hứng thú: “Mấy đồ vật này huynh cứ tùy tiện chọn là được rồi.”
“Nhưng những cái đó dù sao cũng là xiêm y điện hạ sẽ mặc hằng ngày, không thể chỉ mình ta thích là được, vẫn nên hợp ý điện hạ mới đúng.”
Du Thiên Linh nhíu mày nói: “Dù sao cũng dùng để cho người khác ngắm, đâu phải chỉ mình ta xem, ta sao có thể nhìn ra đẹp hay không đẹp?” Nàng nói đến điều này, ánh mắt không tự chủ dừng trên người Thời Hoài Kim, trong mắt nhiều hơn một tia do dự, “Không bằng…… Huynh mặc cho ta xem đi, như vậy chẳng phải ta sẽ biết cái nào đẹp hơn hay sao?”
Xiêm y và trang sức của nữ tử làm sao nam nhân có thể mặc, đây không phải cố ý muốn nhục nhã hắn sao?
Thời Hoài Kim có chút kinh ngạc nhìn về phía Du Thiên Linh, trong mắt nàng tuy có chút không nắm chắc, nhưng Thời Hoài Kim biết nàng không cố ý muốn vũ nhục hắn, nàng chỉ không câu nệ tiểu tiết, không coi mấy chuyện này như chuyện quan trọng mà thôi.
“Điện hạ muốn nhìn?”
Du Thiên Linh gật đầu, hứng thú nói: “Muốn nhìn, huynh mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”
Tuy rằng Thời Hoài Kim không nguyện ý, nhưng rồi hắn vẫn không kháng cự: “Ta đi mặc cho công chúa xem.”
Hắn vừa nói như vậy, nhưng thật ra Du Thiên Linh có kinh ngạc một chút, không nghĩ tới hắn đáp ứng nhanh như vậy, còn tưởng rằng sẽ phải dỗ dành vài câu, nàng đi qua, sau đó ôm lấy eo hắn : “Huynh ngoan ngoãn như vậy, thật khiến người khác đau lòng…… Nhưng ta lại rất muốn xem.”
Có lẽ nàng cũng đã nhận ra yêu cầu này của mình có chút quá phận, nên mới nói với hắn như vậy.
Gánh nặng trong lòng Thời Hoài Kim được cởi bỏ, mỉm cười nói: “Cho nên ta đi mặc cho điện hạ xem.”
Du Thiên Linh vùi đầu ở cổ hắn , hít một hơi thật sâu, sau đó buông lỏng eo hắn ra, ngược lại nắm tay hắn: “Đi đi đi!”
Trong điện bày rất nhiều xiêm y, liếc mắt một cái liền nhìn ra hoa văn ngũ sắc, đều dựa theo quy chế dành cho công chúa để chuẩn bị, Du Thiên Linh vừa nhìn thấy đầu đã muốn đau.

Đối với việc ăn, mặc, ở, đi lại thì toàn bộ Du thị đều là người làm biếng, tất cả đều có Thượng Y Cục xử lý, bọn họ mừng rỡ nhẹ nhàng, phủi tay mặc kệ.

Những người khác đều xử lý rất dễ dàng, nhưng tới Du Thiên Linh thì gặp phải rất nhiều phiền toái, tuy nàng là nữ tử, nhưng tính tình lại không khác gì nam tử, luôn thích mặc y phục của nam tử như áo ngắn quần dài vải thô.

Nàng hồi kinh không lâu, lúc trước Thượng Y Cục gấp gáp làm triều phục cho nàng, nhưng đều ấn theo y phục của nam tử mà làm, rốt cuộc trong triều đều là nam nhân , nên cũng không xảy ra sự cố.
Hiện nay bày biện xiêm y làm cho bốn mùa trên mặt bàn, Du Thiên Linh mới nhìn ra có chút không ổn: “Cung nhân ở Thượng Y Cục, trong đầu đều là cái gì không biết? Đây là y phục cho ta mặc? Quả thực không có một kiện vừa mắt!”
Tính tình Du Thiên Linh nóng nảy, Thời Hoài Kim không thể không giúp đỡ cung nhân Thượng Y Cục khuyên một câu: “Thượng Y Cục làm việc, là ấn theo quy chế dành cho công chúa, nếu điện hạ có yêu cầu, phải nói cho bọn họ biết được , bọn họ mới có thể làm theo yêu cầu của điện hạ.”
Du Thiên Linh không nói đạo lý: “Cái gì cũng muốn ta nói, vậy cần bọn họ để làm gì ? thùng đựng cơm chắc?” Dù sao nàng chính là người ta lười ta sai rồi, nhưng ta không thừa nhận, ngươi có bản lĩnh thì cắn lại ta đi?
Thời Hoài Kim cũng không tiếp tục tranh luận với nàng, hỏi: “ Tốt xấu gì công chúa cũng chọn một bộ để xem qua, ta thử giúp công chúa , có lẽ cũng không tệ lắm đâu?”
Lúc này Du Thiên Linh mới nhớ tới chính sự, sau khi chọn lựa vẫn cảm thấy giá y thuận mắt một chút, liền chọn được một bộ từ ba bộ giá y: “Cái này đi!”
Thời Hoài Kim cũng không nhiều lời, nhận lấy, nhưng vẫn tìm thêm chút trang sức, đi vào trong nội thất thay.
Giá y của công chúa thực rườm rà, Thời Hoài Kim phải mất chút công phu mới mặc được, tầng tầng lớp lớp , làm hắn đi đường có chút lúng túng.

Hắn từ trong nội thất đi ra, cúi đầu xuống, nắm chặt làn váy có chút không biết làm thế nào: “Hình như…… Không thích hợp với ta……”
Đợi một lát, hắn không thấy Du Thiên Linh đáp lời, liền ngẩng đầu lên, thấy miệng Du Thiên Linh khẽ nhếch, mang vẻ mặt kinh diễm nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt Thời Hoài Kim hơi nóng: “Điện hạ?”
Du Thiên Linh hoàn hồn, đi đến trước mặt hắn đánh giá từ trên xuống dưới.

Làn da trắng ngần kết hợp với màu đỏ rực càng giống như bạch ngọc, đai váy gắt gao ôm chặt lấy vòng eo, dường như chỉ cần dùng một tay là có thể ôm hết, làm người ta hận không thể lại gần ôm ấp xoa nắn một chút.
“Huynh mặc bộ này thật là đẹp! Nếu ta là nam nhân, một hai phải cưới huynh làm vợ!”
Có lẽ là mặc xiêm y của nữ nhân khiến Thời Hoài Kim có chút không được tự nhiên, cũng có hứng thú vui đùa cùng nàng để giải tỏa nỗi lòng: “Không phải điện hạ muốn cưới ta làm phu quân sao?”
Du Thiên Linh vừa nghe thế liền cười như muốn nở hoa, máu trong lồng ngực kích động sôi trào, nàng ôm hắn đi vào nội thất.

Một đại nam nhân, đột nhiên bị nữ nhân ôm lên, Thời Hoài Kim kinh ngạc: “Công chúa!”
Du Thiên Linh thả hắn lên trên giường, sau đó cả người đè xuống, kéo chiếc đai lưng mà hắn thật vất vả mới thắt xong ra: “Ta mặc kệ! Hôm nay ta muốn huynh!”
“Công……” chữ “Chúa” còn chưa được gọi ra tiếng, Thời Hoài Kim đã bị nàng chặn môi, lời nói buột miệng thốt ra cũng trở thành nức nở.
Du Thiên Linh nóng lòng, hô hấp nóng rực quấn lấy hắn, Thời Hoài Kim cũng rối loạn, mở miệng ra, tiếp nhận sự công thành chiếm đất của nàng.
Du Thiên Linh thực thô bạo, không ngừng tàn sát bừa bãi trên môi hắn, bàn tay lại lần mò xuống xiêm y của hắn, cởi một tầng rồi lại một tầng, sau đó tiếp tục một tầng, nàng bực mình, duỗi tay đi tìm lưng quần, sờ soạng nửa ngày không tìm được, thở mạnh một hơi buông cánh môi hắn ra: “Đai lưng đâu?”
Thời Hoài Kim sớm đã bị nàng sờ nắn tới mức rối loạn, duỗi tay đi tìm, vì váy bị nàng dày vò quá lộn xộn, khiến hắn cũng tìm không thấy: “Không…… Không biết……”
Du Thiên Linh sắp tức chết rồi, dứt khoát xé đi!
Xẹt một tiếng, vòm ngực Thời Hoài Kim bại lộ trong không khí, lồng ngực trắng nõn đặt cạnh đống hồng y như muốn phát ra ánh sáng.
Du Thiên Linh nuốt ngụm nước miếng, đôi mắt như vừa nhìn thấy một món ăn trân quý, gấp không chờ nổi muốn đi nếm thử……
Hạt đậu nhỏ trước ngực Thời Hoài Kim bị nàng ngậm trong miệng, cảm giác mới vừa lui xuống mấy ngày trước đây lại được đốt lên lần nữa, trên người là một loại tra tấn khác biệt không giống như khi hắn ốm đau, hắn chưa bao giờ chịu đựng qua loại tra tấn này…… Trong thống khổ hỗn loạn có vui thích, dục cự còn nghênh, tiến thoái lưỡng nan……
Ba một tiếng, Du Thiên Linh dừng miệng, nhìn thấy gương mặt trắng nõn của hắn lộ ra một màu đỏ, lông mi rung động không ngừng, giữa đôi môi đang cắn chặt tràn ra tiếng ngâm nga khó nhịn, khuôn mặt luôn trấn định ẩn nhẫn ngày thường đều là sự mê loạn.
Nàng thỏa mãn cực kỳ, ghé vào bên tai hỏi hắn: “Thích sao?”
Hầu kết Thời Hoài Kim lăn lộn, không lên tiếng, chỉ gật đầu.
Du Thiên Linh khẽ hôn lên môi hắn: “Còn có càng thích……”
Nàng sờ sờ xuống dưới, rốt cuộc cũng tìm được thứ quan trong nhất, ngay khi nàng nắm lấy nó, thứ trong tay run lên, có một dòng nước ấm áp bắn lên tay nàng.

Chờ Du Thiên Linh ý thức được đó là cái gì, trong lòng hỗn loan: “Huynh…… ra rồi?”
Thời Hoài Kim quẫn bách cực kỳ, gương mặt uốn éo, chôn sâu vào trong gối.
Du Thiên Linh giống như đang đun một nồi nước , rốt cuộc mãi mới nhóm được lửa, lại bị chậu nước lạnh dập tắt, trong lòng nguội lạnh: Tam ca! Cái miệng quạ đen nhà huynh! Lão tử muốn giết chết huynh!


Đọc truyện chữ Full