DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chúng Ta Kết Hôn Thôi
Chương 12

Trác Di Hiểu hoàn toàn không hiểu được tâm tình Trác Dụ.

Hai ngày sau lúc đến bệnh viện thăm Tạ Hựu Địch, cô vẫn còn dư vị tối hôm đó: “Anh trai, ấn tượng của chị Uyển Phồn với anh hẳn là cũng không tệ lắm. Bởi vì chị ấy khen anh rất lợi hại.”

Tạ Hựu Địch vừa làm chườm nóng xong về phòng bệnh: “Hai người đã phát triển đến trình độ này rồi à?!”

Trác Dụ đẩy em gái ra phía sau: “Thứ gì em cũng nói được.”

“Ăn ngay nói thật làm sao chứ?” Tạ Hựu Địch chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm hỏi: “Di Hiểu, có phải chị Uyển Phồn xinh đẹp lắm đúng không, để chị ấy làm...”

“Tạ Hựu Địch.” Trác Dụ không vui: “Đúng là nên cho cái miệng cậu hai châm.”

Giữa trưa ăn cơm với nhau xong, anh đưa Trác Di Hiểu về trường học trước.

Tạ Hựu Địch chậc một tiếng: “Em gái tôi thật là xinh xắn. Cậu cảm thấy em gái với Khương Uyển Phồn, ai đẹp hơn?”

Trác Dụ liếc anh một cái: “Cậu đẹp nhất.”

Tạ Hựu Địch chỉ về phía bóng dáng Trác Di Hiểu: “Đừng coi cô bé như trẻ con. Thật ra cái gì em ấy cũng biết.”

Trác Dụ hờ hững: “Tôi càng không thể làm con bé thất vọng được.”

“Móe, tôi thua cậu.” Tạ Hựu Địch sờ sờ cánh tay, nói chính sự: “Lâm Cửu Từ đi lại rất gần với nhà họ Hướng, tôi nghe được nhiều nhất là chuyện cậu với Hướng Khâm. Cậu thật sự đi xem mắt cô ta à?”

“Mặt cũng chưa thấy.”

“Cô của cậu nóng lòng làm mối như vậy, cậu không sợ đắc tội cô ta sao?” Tạ Hựu Địch cười lấy lời nói đâm anh.

Trác Dụ rất bình tĩnh: “Tôi nói tôi có người anh em yêu thầm Hướng Khâm mười năm. Tôi không thể tranh phụ nữ với anh em được.”

“Người anh em nào của cậu?”

“Tạ Hựu Địch.”

“...” Tạ Hựu Địch phì một tiếng: “Cậu có còn là người không thế?”

Trác Dụ nói nhẹ nhàng tự nhiên, nhưng anh đúng là ầm ĩ không thoải mái với Trác Mẫn Mẫn vì việc này.

Trác Mẫn Mẫn cố ý kết thân, cậy vào tài nguyên của nhà họ Hướng để nâng cao một bước. Ngày ấy Trác Dụ nói anh đã có người mình yêu, vốn tưởng là nói đùa để từ chối. Nhưng sau đó bà ta nhắc lại việc này, Trác Dụ ngay cả nửa lời cũng không tiếp, ngồi ngay ngắn, đến nụ cười cũng không cho.

Tạ Hựu Địch à à: “Trước khi mở cuộc họp hội đồng quản trị ba tháng một lần, cậu trình đơn xin từ chức lên. Tôi xem bọn họ làm sao.”

Mấy năm nay, hiềm khích giữa cô và cháu không phải chưa từng có. Nhưng đều biết nặng nhẹ, quyền lợi dối trá, luôn chủ động và tự giác xoa dịu.

Nói trên mặt cảm tình thì là thân nhân.

Nói về mặt lý trí thì là cảnh người bề trên.

Nhưng lúc này, thái độ Trác Dụ cứng rắn, không có chút khuynh hướng chịu thua nào.

Trác Mẫn Mẫn có bất mãn nữa thì gương mặt vẫn tươi cười đón chào. Nhưng Lâm Diên là người không giấu được cảm xúc, không dám trực tiếp lấy Trác Dụ khai đao, chỉ có thể bắt bẻ khó xử người làm việc bên cạnh anh của anh.

Chu Chính bị anh ta phê bình vài lần, bớt tiền thưởng trừ tiền lương, các loại lý do kỳ lạ đều cưỡng ép lấy ra.

Chu Chính giống như người không có việc gì, ngược lại còn vui mừng: “Tổng giám đốc Dụ, anh làm chuyện gì mà làm sếp Lâm nóng đến thế? Nói xem, để tôi cùng vui.”

Trác Dụ đang xem giấy tờ, ngón tay dò ở điều khoản thanh toán tiền nhanh chóng xem: “Đã bị trừ tiền lương còn có lòng rảnh rỗi à?”

Chu Chính nhún vai, who cares?

Một tiếng gõ cửa có lệ vang lên, Lâm Diên đứng ở cửa văn phòng, mặt không biểu cảm nói: “Đi công tác, mười lăm phút sau xuất phát.”

Chu Chính và Trác Dụ nhìn nhau, không cần nói cũng biết.

Đợi người đi rồi, Chu Chính bất mãn nói: “Thái độ gì vậy, tốt xấu gì anh cũng là tổng giám đốc.”

Trác Dụ ấn ấn giữa lông mày. Anh ấn điện thoại nội bộ dặn dò vài câu, lại từ trong ngăn kéo cầm một hộp thuốc viên.

Chu Chính là thật lòng bênh vực kẻ yếu vì anh: “Lại để anh đi dọn dẹp cục diện rối rắm. Tôi hỏi Annia rồi, chuỗi dây chuyền sản xuất cung ứng bên Nam Giao xảy ra vấn đề, kéo dài thời hạn bàn giao, phải bồi thường không ít tiền.”

Chuỗi dây chuyền sản xuất này vốn là chỗ cung ứng hợp tác với “Triệu Lâm” đã ba năm, hai bên hữu nghị cùng tiến. Nhưng đầu năm nay, Lâm Diên mạnh mẽ muốn đổi nhà cung ứng. Nhà cung ứng mới không đáng tin cậy, kéo dài thời gian và đưa một đống hàng loạn như ma.

Nhân viên lén lút nói sở dĩ muốn đổi nhà cung ứng là bởi vì nhà này có quan hệ quá tốt với Trác Dụ, sếp Lâm không thích.

“Vậy xảy ra vấn đề, sao lại để tổng giám đốc Dụ đi dọn dẹp cục diện rối rắm nhỉ? Đây không phải vả mặt à?”

“Mấy năm nay mặt sếp Lâm bị vả còn ít chắc. Anh ta là loại phong cách này đó.”

“Không phải không thích, là kiêng kị đó.” Nhân viên khe khẽ nghị luận.

...

Qua một tiếng trên xe đi thành phố Z.

Sau khi đến, người phụ trách nhà cung ứng lấy cớ không gặp, Lâm Diên tức muốn hộc máu: “Không phải đã hẹn hai giờ à?”

Trác Dụ ngăn cản anh ta: “Cậu hò hét với nhân viên làm gì, còn chưa rõ à? Đối phương cố ý.”

Lâm Diên nổi trận lôi đình, sắc mặt đỏ xanh đan xen, cầm giấy tờ đập lên bàn dài phía trước.

Đập xong rồi, lại nhìn về phía Trác Dụ: “Anh, anh giải quyết đi. Lô vải này mà không được, tiền vi phạm hợp đồng đến mấy triệu. Em không có cách nào ăn nói với khách hàng cả.”

Trác Dụ quay xe về rồi gọi vài cuộc điện thoại.

Quan hệ như ngàn vạn sợi tơ quay vòng, cuối cùng hẹn được người phụ trách của đối phương.

Tiệc buổi tối chính là Hồng Môn Yến, trong khoảng thời gian này Trác Dụ xã giao nhiều, bệnh viêm dạ dày còn chưa khỏi hẳn. Anh ở trong xe uống hai viên thuốc trước, lòng bàn tay ấn mạnh xoa xoa dạ dày.

Lâm Diên cũng không quen nhà cung ứng mới này. Theo cách anh ta nói là người quen của bạn giật dây bắc cầu.

Trác Dụ cười lạnh lùng.

Lâm Diên nói: “Anh đừng có kỳ lạ khó hiểu, hiện tại giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất.”

Trác Dụ nói: “Có tí đầu óc quan trọng hơn giải quyết vấn đề.”

Lời này bén nhọn, nói trắng ra, gõ cho Lâm Diên mặt đỏ tai hồng.

Trên bàn cơm, đọ sức lần thứ nhất, Trác Dụ biết ngay đối phương là miếng xương cứng khó gặm. Gian trá giảo hoạt, nụ cười giấu dao, nói chỉ cần giá cả mua vào tăng lên năm phần thì tất cả đều dễ thương lượng.

Lâm Diên uống đến ngây ngốc: “Được, được.”

Tay đang ấn dạ dày của Trác Dụ khựng lại, mặt như dung nham: “Không được.”

Trong chớp mắt tất cả lặng im.

Đối phương cười tủm tỉm hỏi: “Công ty này của mấy người rốt cuộc ai làm chủ?”

Lâm Diên chịu không nổi một kích, vừa muốn mở miệng, phía dưới bàn đã bị Trác Dụ dùng mũi giày hung hăng đá vào chân. Trác Dụ cười không tới đáy mắt: “Năm phần, tổng giám đốc Lâm, cậu biết vậy có nghĩa gì không?”

Lâm Diên thẳng lưng, cao giọng như thị uy: “Có thể có tầm nhìn xa trông rộng chút không?”

Trác Dụ vẫn giữ nguyên ý cười, không bị chút nào ảnh hưởng. Anh vắt chéo chân, dựa nghiêng vào lưng ghế, thảnh thơi châm thuốc hút.

Lâm Diên cảm thấy lấy được thể diện, uống rượu đến là tập trung.

Ăn uống linh đình, ánh sáng chớp nhoáng, tiếng khen tặng hỗn loạn cùng chậm chạp lọt vào tai. Rõ ràng là ầm ĩ, tất cả lại như là hư vô. Trong chớp mắt, Trác Dụ cảm thấy vô cùng không thú vị. Mãi đến khi anh cụp mi, nhìn về phía màn hình di động…

Vòng bạn bè tự động làm mới, Lữ Lữ vừa đăng bài mới:

[Cô giáo, đại mỹ nữ, cô gái tốt nhất trên đời! Sinh nhật vui vẻ moah moah!]

Ảnh đăng dạng chín tấm đủ hình bánh kem, tụ tập, ăn cơm, chính giữa là tấm hình chụp sườn mặt Khương Uyển Phồn.

Tấm ảnh chụp sườn mặt này chưa qua chỉnh sửa, chóp mũi có một dấu tinh tế nho nhỏ đều có thể nhìn thấy. Bởi vì chân thật nên dịu dàng và vui vẻ nơi đáy mắt cô như có thể nhảy ra khỏi màn hình. Giống một dây thừng túm chặt lấy Trác Dụ, kéo thần hồn đang tản mát của anh về.

Hôm nay cô đón sinh nhật 26 tuổi.

Không có bất kỳ do dự gì, Trác Dụ đẩy bàn đứng lên.

Lâm Diên hoảng sợ: “Anh… anh làm gì đấy?”

Trác Dụ cầm âu phục, lời ít ý nhiều: “Các vị ăn thong thả.”

Tài xế chờ ở đại sảnh, thấy anh ra thì ngây ngẩn: “Tổng giám đốc Dụ, xong rồi à?”

Trác Dụ nói: “Anh đi theo tôi, ngày mai lại điều xe đến đây đón sếp Lâm.”



Lộ trình hơn 80 phút, tài xế chạy một tiếng là đến.

Lữ Lữ đăng ảnh trên vòng bạn bè có kèm tên nhà hàng bọn họ liên hoan. Tài xế dừng xe ở phía sau vườn hoa, chéo cửa nhà hàng.

Gần đây số lần hút thuốc của anh đột nhiên lên cao, hộp thuốc trong tay chỉ còn bốn năm điếu. Trác Dụ hạ cửa sổ xe xuống, quay đầu lập tức thấy đoàn người đi ra khỏi nhà hàng.

Ánh đèn lả lướt cùng ánh đèn biển quảng cáo của tòa nhà cao tầng cách vách trải xuống trình tự rõ ràng, Khương Uyển Phồn ôm hoa, cười nói với mọi người. Vị trí cô đứng vừa hay vào đúng chỗ ánh sáng êm dịu nhất bao bọc.

Trác Dụ cứ nhìn như vậy. Giờ phút này, phong trần mệt mỏi, điên cuồng hay nóng nảy đều ngoan ngoãn nằm yên.

Lòng anh cũng ấm.

“Ồ! Tổng giám đốc Dụ!” Một nhân viên cửa hàng vẫy tay với anh.

Trác Dụ xuống xe, tư thái nhẹ nhàng thanh thản giống như ngẫu nhiên gặp được.

Lữ Lữ: “Trùng hợp quá!”

“Mới tan làm, vừa hay đi ngang qua nơi này.” Ánh mắt Trác Dụ lạc sang phía Khương Uyển Phồn: “Mọi người liên hoan à?”

“Hôm nay sinh nhật cô Uyển Phồn, bọn em đi ăn mừng sinh nhật cô giáo!” Lữ Lữ chớp chớp mắt, giọng rất lớn.

Trác Dụ tỏ vẻ hơi kinh ngạc, cảm giác đắn đo đúng mực vừa tầm. Chút vội vàng ẩn giấu một tối nay cuối cùng có thể tự nhiên nói ra, anh nhìn Khương Uyển Phồn: “Sinh nhật vui vẻ.”

Khương Uyển Phồn cong khóe môi dưới ánh nhìn chăm chú của anh: “Cảm ơn. Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Chúng tôi muốn đi hát Karaoke, cùng đi chứ?”

Trác Dụ vẫn cười: “Không được! Tôi còn có việc, lần sau nhé.”

Khương Uyển Phồn nhìn Trác Dụ nhẹ nhàng thoải mái xoay người, bóng dáng áo sơmi đen rõ ràng cao lớn nhanh nhẹn, cô lại cảm thấy tinh thần sa sút tịch mịch.

Xe mà Lữ Lữ gọi đã đến, Trác Dụ nhìn bọn họ lên xe rời đi mới ấn nghe điện thoại đã điên cuồng rung lên năm sáu lượt.

Lâm Diên cáu tiết: “Anh có ý gì?! Nói đi là đi, điện thoại cũng không nhận? Đây là thái độ anh nên có à?! Anh coi tôi là cái gì? Anh có cống hiến nhiều với công ty đi nữa thì cũng không thể không coi ai ra gì!”

Phiền loạn thật vất vả mới tắt lại dâng lên, giống dây thừng bừa bãi thị uy thít chặt cổ anh.

Bàn tay Trác Dụ cần điện thoại đang run rẩy, lòng bàn tay đè chặt thân máy thành màu xanh trắng, bàn tay kia đang xoa chỗ dạ dày rồi dịch đến giữa mày, nhéo mạnh một cái.

Đau đớn nơi dạ dày phóng đại, ngay vào lúc anh cảm thấy sắp không khắc chế được, tài xế bỗng nhỏ giọng nói:

“Tổng giám đốc Dụ, đây là tìm anh à?”

Tay Trác Dụ khựng lại.

Ngoài xe, Khương Uyển Phồn cúi người, gõ gõ cửa sổ xe.

“Làm sao vậy? Gặp chuyện gì à? Không phải em lên xe đi rồi à?” Trác Dụ xuống xe, hỏi dồn dập.

Khương Uyển Phồn lập tức nghẹn lại.

Tầm mắt Trác Dụ dịch xuống, lúc này mới thấy rõ tay trái cô xách hộp giấy đựng bánh kem nhỏ.

“Ăn không?” Khương Uyển Phồn hỏi xong, cũng cảm thấy hành động này của mình có chút không giải thích nổi. Cô dứt khoát thản nhiên cười: “Anh đã chúc tôi sinh nhật vui vẻ thì tôi cũng nên chia anh một miếng bánh kem chứ.”

Trác Dụ nghiêng đầu, anh nắm tay đặt hờ trên miệng, khẽ nhịn cười.

Đứng ở bên đường trông quá ngốc, hai người đi sang ngồi ở ghế dài chỗ vườn hoa.

“Mấy người Lữ Lữ đâu?” Trác Dụ bóc hộp giấy ra, ăn một cách tự nhiên, không giữ kẽ: “Đợi lát nữa tôi đưa em qua đó. Em là nhân vật chính, rời đi lâu không thích hợp.”

“Thật ra tôi không thích ăn mừng sinh nhật cho lắm, bọn họ quá nhiệt tình.” Khương Uyển Phồn thở nhẹ một hơi.

Trác Dụ ăn một miếng lớn bánh kem, gật gật đầu: “Đã nhìn ra, là tìm cớ trốn ra ngoài cho thoáng.”

Khương Uyển Phồn quay đầu nhìn anh: “Không phải.”

“Hử?”

Ánh mắt Khương Uyển Phồn bình tĩnh nói: “Không tìm cớ, là đi đưa bánh kem cho anh.”

Trác Dụ ngẩn người. Bên tai anh như đổ một bát đậu xanh, nhảy lên kéo dài không dứt, che chắn tất cả âm thanh bên ngoài.

Anh nhỏ giọng cười, lúc ngẩng đầu, ánh mắt như sóng nước lấp loáng: “Tôi sẽ nghĩ nhiều.”

Khương Uyển Phồn rất bình tĩnh gật đầu: “Vậy anh cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.”

Tầm mắt hai người nhìn nhau không chuyển hướng cứ như vậy lẳng lặng nhìn vài giây. Ở mũi còn bay mùi hương tươi mát mềm xốp của bánh kem, dịu dàng đẩy thẳng vào ngũ quan lục cảm.

Đây là lần đầu tiên Khương Uyển Phồn nghiêm túc nhìn vào mắt Trác Dụ. Mắt anh dài, đuôi mắt hơi nhếch lên thành hình cung cực nhỏ, không phải mắt đào hoa đa tình, càng giống hộp đen cảm xúc, có dò hỏi nặng nề, có tìm tòi, có sắc bén dò xét, cũng có khát cầu trong trẻo bằng phẳng.

Khi bị anh nhìn chăm chú, lòng bàn tay đặt trên ghế của Khương Uyển Phồn hơi đổ mồ hôi. Cô cảm thấy, đối với một người đàn ông như vậy không cần phải nói dối, nói bất kỳ lời nói thật nào hẳn là chuyện đương nhiên.

Khương Uyển Phồn nhẹ thở dài một hơi: “Lúc chào hỏi, tôi ngửi thấy trên người anh có mùi rượu nên muốn đưa đồ cho anh lót dạ.”

Trác Dụ “Ừ” một tiếng, tự nhiên ăn xong một miếng bánh kem cuối cùng, không tiếp tục nói bất kỳ lời gì làm cô gái xấu hổ.

Cảm giác đúng mực ở trên người anh bày ra đến thành thạo, luôn có thể dẫn bầu không khí đến duy trì ở một mức độ bình thường. Khương Uyển Phồn nhìn anh, bất giác cong môi.

“Cười gì thế?” Trác Dụ nhướn mày.

Khương Uyển Phồn chỉ chỉ hộp bánh kem không trong tay anh: “Sạch bong không lãng phí. Đáng khen.”

Trác Dụ vui vẻ: “Tôi đã 28 tuổi. Là người trưởng thành, ăn sạch sẽ còn có thể được khen ngợi.”

Khương Uyển Phồn lấy ra một lọ sữa bò ở trong túi: “Nào, uống hết cái này, lại khen anh lần nữa.”

Trác Dụ không nhận. Sau đó anh ngẩng đầu, ánh mắt từ nhạt chuyển thành đậm: “Vốn muốn gạt em, nhưng hiện tại lại không muốn nữa. Không phải tiện đường, không phải ngẫu nhiên gặp được, không phải trùng hợp, tôi cố ý từ thành phố C lái xe trở về gấp chỉ muốn gặp em, rất muốn, rất muốn gặp em, nói với em một tiếng: Sinh nhật vui vẻ.”

Dừng khoảng nửa giây, lúc này ánh mắt Trác Dụ đã trực tiếp nóng cháy: “Em cảm thấy con người tôi thế nào?”

Khương Uyển Phồn còn chưa trả lời.

Giọng anh hơi thấp: “Hẳn là cũng không tệ lắm. Nếu không cũng sẽ không cho đưa bánh kem cho tôi. Nếu như vậy, muốn thử hẹn hò với tôi không?”

Khương Uyển Phồn ngẩng đầu.

“Như vậy lúc em đưa bánh kem sẽ không cần tìm lý do.”

___

Đọc truyện chữ Full