DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chú À Cưng Chiều Tôi Nhé
Chương 9

Chương 9: Tên lưu manh… Anh tiêu đời rồi!

Vừa dứt lời thì đầu dây điện thoại bên kia rơi vào im lặng. Sau đó

Một giọng nữ hung tợn vang lên: “Tô Noãn Tâm! Con đúng là không biết xấu hổ, mặc dù là con cứu mạng người ta nhưng tại sao lại để cho người ta lấy thân báo đáp. Con có biết mình là con gái hay không?”

Lệ Minh Viễn nghe vậy thì bật cười. Sau khi cúp máy thì tâm trạng của anh tốt hẳn lên. Mối thù mà anh bị mắng là kẻ lưu manh cuối cùng cũng đã được giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Tô Noãn Tâm thế thảm bị mẹ cô kéo cổ tay và tét vào mông vài cái rồi mới chịu dừng lại.

“Mẹ ơi, chuyện không phải như vậy đâu… Là anh ta nói lung tung thôi… Con không hề ép anh ta mà là tự anh ta nói rằng anh ta sẽ cưới con”

“Là tự anh ta nói sao?”

“Đúng vậy, là anh ta nói rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm với con!” Chịu trách nhiệm.. Trong những trường hợp nào thì người đàn ông sẽ hứa là chịu trách nhiệm với người phụ nữ?

Lúc trước Tô Minh Đức cũng đã từng hứa là khi giải quyết xong hết các chuyện xảy ra giữa oan gia trái chú thì ông ta sẽ chịu trách nhiệm với bà.

Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Mỹ chỉ cảm thấy trước mắt trở nên đen kịt và suýt chút nữa ngất xỉu vì tức giận.

“Mẹ ơi, mẹ đừng làm con sợ!”. Tô Ngọc Mỹ nằm trên giường hai mặt trống rỗng đầy nước mắt nói: “Con đi đi… Bây giờ mẹ không muốn nhìn thấy con.”

“Me…”

“Đi mau”.

Tô Noãn Tâm biết bình thường khi mẹ cô đã nhận định cái gì thì vốn sẽ không có chỗ để cho cô giải thích. Đành thôi vậy, bác sĩ nói không nên để cho mẹ quá tức giận mà nên để cho bà tự hiểu và thông cảm điều đó.

Chỉ là tên lưu manh Lệ Minh Viễn kia… Anh ta chắc chắc tiêu đời rồi!

Sau khi cô chào hỏi qua cô y tá và nhờ cô ấy chăm sóc mẹ của cô, đồng thời cũng yêu cầu bệnh viện bố trí giúp cô hai vệ sĩ canh cửa thì Tô Noãn Tâm đã có thể yên tâm đi làm.

Cô làm việc trong bộ phận an ninh của một quán bar tên là Monaco ở khu vực trung tâm thành phố.

Những người đến hộp đêm này để giải trí đều là người sống về đêm nên hầu hết nhân viên ở đây đều trực ca đêm. Hơn nữa cô là đội trưởng đội an ninh nên giờ làm việc bình thường của cô là từ sáu giờ tối đến hai giờ sáng.

Tối hôm qua cũng bởi vì cô đi làm về đã là hơn hai giờ nên cô mới tình cờ cửu được Lệ Minh Viên. Khi đến nơi làm việc, Tô Noãn Tâm đi vào phòng thay quần áo để thay đồng phục, đồng phục thống nhất của nhân viên an ninh đây là một bộ âu phục màu đen kết hợp cùng với giày cao gót màu đen, tóc thì được chải gọn và buộc phía sau đầu.

Xong, cô lại trang điểm một chút, cô dần đôi mắt to vốn linh động của mình thành mắt một mí để có thể làm nó xấu đi một chút. Màu da cũng bôi cho đen bớt đi vài phần khiến sắc mặt ngá vàng giống như là già đi mấy tuổi.

Sau khi mọi thứ đã hoàn tất cô mới cần bộ đàm và hài lòng bắt tay vào làm việc. Khi đi qua một gian phòng thì cô đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc khiến cô không thể không dừng lại. Lệ Minh Viên! Đúng là tốt mà! Buổi tối không lo về nhà ngủ mà đến hộp đêm này để giải trí! Cô còn nhớ chuyện lúc trước vì anh mà cô bị mẹ ruột của mình đuổi ra khỏi bệnh viện đó.

Cô hơi nheo mắt lại đi tới trước cửa phòng đối diện và nói với nhân viên phục vụ đang canh giữ ở ngoài: “Nhóc Năm, cậu có thấy người đang ở bên trong không?”

Nhóc Nam là một cậu thiếu niên đẹp trai chừng mười tám, mười chín tuổi, cậu yên lặng nhìn theo tầm mắt của cô rồi gật đầu nói: “Em thấy rồi, thì sao… Chị Tô, chị thích anh ta sao?”

“Tôi thích cái rắm ấy! Cậu nghĩ gì trong đầu thế hả?”

“Vậy thì chị Tô muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ là người này với tôi có một chút ân oán. Lát nữa anh ta đi ra ngoài đi vệ sinh hay là chuẩn bị rời đi thì cậu gọi tôi một tiếng vào bộ đàm”

“Có lợi ích gì không?”

Tô Noãn Tâm đánh vào đầu cậu nói: “Còn muốn lợi ích sao? Quên rằng lần trước cậu bị tên đầu hói kia coi thường và lợi dụng cậu sao, là ai đã đem bia qua chào hỏi ông ta giúp cậu?”

Nhóc Năm cười khổ nói: “Chị Tô, em sai rồi, lát nữa em sẽ gọi cho chị” Tô Noãn Tâm liếc cậu một cái rồi tiếp tục đi tuần tra, Trong chốc lát, bộ đàm liên tục vang lên.

“Ông chú, phòng số năm xảy ra chuyện!”.

Đọc truyện chữ Full