DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng
Chương 52: 52: Lần Gặp Mặt Cuối Cùng


Buổi sáng, 8h, Trần Thanh Ngọc ngồi ở trong phòng viết một lá thư.

Lá thư với nội dung rất dài, cô bộc lộ hết tâm tư và tình cảm của mình vào trong đó.

Cô muốn sau khi cô đi rồi, anh sẽ hiểu cho cô.

Cô mong anh sẽ sớm quên đi mình và có hạnh phúc mới bên người anh yêu.

Viết xong, cô cất nó vào một chiếc hộp nhỏ hình vuông rồi đặt nó lên bàn làm việc trong thư phòng của Vương Kiên.
……
Vương Thị - phòng tổng giám đốc
Mộ Viên Bách đi vào, anh nói với Vương Kiên.
" Sếp, ngày mai chúng ta sẽ phải đến Pháp để gặp đối tác.

Cuộc gặp lần này không quan trọng lắm, anh không đi thì cũng không sao hết.

" Mộ Viên Bách giải thích
" Đi trong bao lâu? " Vương Kiên hỏi
" Là 10 ngày, bao gồm gặp mặt kí kết hợp tác giữa hai bên và chủ tịch bên đó mời chúng ta ở đó nghỉ dưỡng.

Sếp có muốn không ạ ? "
" Được, tôi sẽ đi.


" Vương Kiên nói
" Vâng, tôi sẽ chuẩn bị.

Xin phép sếp, tôi ra ngoài.

" Mộ Viên Bách rời khỏi phòng, đóng cửa lại.
Vương Kiên không đi cũng được mà đi cũng chẳng sao, dù gì hợp đồng lần này Mộ Viên Bách có thể đi thay anh.

Anh cũng không muốn chạm mặt cô, tốt nhất là nên tránh mặt cô thì sẽ tốt hơn.
………
Buổi tối ở Vương Trạch Đông, phòng ngủ của Trần Thanh Ngọc.

Tiết trời đêm nay thật dễ chịu và thoải mái, cô hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ nhìn trăng sao với những đám mây trôi lơ lửng trên không trung.
- Ước gì mình được như những đám mây kia, tự do tự tại - vô lo vô nghĩ thì tốt biết mấy.....
- Không biết ba có đang dõi theo mình không?....
- Ba ơi, con bây giờ không biết phải làm sao nữa.

Con mệt mỏi lắm, con không muốn như thế này....
- Ba ở trên cao thì con mong ba phù hộ cho hai đứa bé được bình an khoẻ mạnh nhé ba !
- Con sẽ về nhà của chúng ta, sống với mẹ mãi mãi....
- Con sợ kết hôn lắm, con yêu một người nhưng con không xứng với người ta.

Con luôn từ chối tình cảm của anh ấy, con không mong gì, con chỉ mong anh ấy sẽ sớm quên đi con và có một cuộc sống mới.

Không có Trần Thanh Ngọc, hi vọng anh ấy hãy coi như Trần Thanh Ngọc không tồn tại trên thế giới này...
………………………
Trần Thanh Ngọc trò chuyện một mình, cô nào biết Vương Kiên đã nghe được toàn lời cô nói.

Tối nay anh về sớm để chuẩn bị đồ đi Pháp, lại thấy phòng cô tối om mà giờ này theo anh biết thì cô vẫn còn chưa ngủ nên mới nán lại xem như thế nào.
Vương Kiên sau khi tắm xong, anh nằm trên giường.
" Em yêu tôi thì sao lại không thừa nhận chứ? Tại sao cứ phải lừa dối bản thân mình? Em làm vậy khiến em vui lắm sao? Làm vợ tôi có gì phải sợ chứ? Đứa bé không phải là con ruột của tôi nhưng tôi sẽ yêu thương nó như con của mình mà? Chẳng lẽ em không tin ư? "
Hàng trăm câu hỏi được đặt ra nhưng không hề có câu trả lời cho nó.

Liệu thời gian có cho Vương Kiên đáp án không?
……
Sáng sớm hôm sau, Trần Thanh Ngọc ngồi ở phòng khách.

Thấy Vương Kiên kéo vali xuống, cô muốn nói chuyện với anh lần cuối cùng.
" Chúng ta nói chuyện một chút đi " Trần Thanh Ngọc đứng dậy
" Em muốn nói gì ? " Vương Kiên đi đến trước mặt cô
" Ừm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.


"
" Em cứ nói đi, tôi đang nghe? "
" Anh có phải là đang đi công tác không? "
" Phải, 10 ngày sau tôi sẽ trở về.

"
" Vương Kiên, muốn nói cho anh biết chuyện này.

"
" Em nói đi.

"
" Hồi còn là học sinh, em có đọc một cuốn sách về tình yêu.

Chỉ cần chân thành và chờ đợi người đó thì sẽ được hạnh phúc.

Em đọc khi đó thì chỉ thấy hối tiếc nhưng bây giờ đã hiểu rõ rồi, tình yêu chân thành chưa đủ để vượt qua gia thế.

Em yêu anh rồi nhưng chúng ta không thể bên nhau được đâu, anh buông bỏ em có được không.

Đừng cố chấp nữa, cả hai sẽ không có kết quả tốt đâu.

"
" Không thể.

"
" Nếu anh muốn em được sống yên thì hãy buông tay em đi, em rất sợ mẹ của anh.

"
Vương Kiên im lặng, Trần Thanh Ngọc nói tiếp.

" Em sẽ không rời khỏi đây đâu, sẽ chờ anh quay về.

Yên tâm ! " Trần Thanh Ngọc là đang nói dối, anh đi thì cô cũng sẽ rời khỏi đây.
" Thật sao ? " Vương Kiên nghi ngờ hỏi
" Vâng, là thật.

" Cô khẳng định
" Đợi anh từ Pháp trở về, sẽ đưa em đến Vương Gia.

" Anh nắm lấy tay cô
" Được.

Chuyến đi này nhớ bảo trọng, hãy bình an.

"
" Ừ, anh phải đi rồi.

"
Trần Thanh Ngọc vẫy tay chào tạm biệt anh, Vương Kiên kéo vali rời đi.

Bóng dáng anh khuất dần, cô đứng đó một lúc lâu.

Tối nay cô sẽ nói chuyện với Vương Khánh Linh về việc mình sẽ rời đi..


Đọc truyện chữ Full