“Thúc bồi nhóc chơi cái này có được hay không?” Giang Thịnh Hoài dùng chiếc lưỡi không xương của mình thương lượng với cậu nhóc.
“Không, muốn chị gái nhỏ chơi cơ!” Nhi Tinh bĩu môi nói, cậu nhóc muốn cùng với chị Duyệt Hàn thời điểm lao xuống còn có thể chụp ảnh.
Giang ảnh đế bày ra bộ mặt muốn giải chút đạo lý, Tần Duyệt Hàn lại từ phía sau đi lướt qua anh, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhi Tinh, đi về phía thang máy.
Mà cậu nhóc Nhi Tinh liền nhanh chóng mà ngồi xong vị trí của mình, vẻ mặt sợ hãi lúc nãy của Tần Duyệt Hàn liền đã được thay vào khí thế bình tĩnh, giống như một chút sợ hãi vừa nãy thì là ảo giác.
Chỉ khi cô đứng rất gần Giang Thịnh Hoài, anh mới cảm nhận được cô đang hơi hơi run rẩy.
Thang máy chậm rãi chuyển động, Tần Duyệt Hàn hoàn toàn không dám mở mặt nhìn xuống phía dưới, càng nhìn càng cảm thấy sợ hãi. Thời điểm chuẩn bị đi xuống, tất cả âm thanh của cô đều mắc lại ở phía trong cổ họng.
Sau đó…. bàn tay lạnh băng của cô được bao bọc trong một bàn tay ấm áp khác.
-
Trong nháy mắt cái lao xuống kia, Tần Duyệt Hàn vẫn là sợ tới mức kêu thành tiếng, nhưng là bởi vì người nào đó nên cô bị phân tâm, mà sự sợ hãi cũng không còn giống như lúc đầu nữa.
Thẳng đến khi đã xuống tới mặt đất, Giang Thịnh Hoài cũng không có buông tay cô ra.
Cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.
Giang ảnh đế chỉ cười nhạt: “Nếu đang yêu đương thì nên có bộ dáng của yêu đương.”
Tần Duyệt Hàn càng thêm khó hiểu, cái gì yêu đương liền phải có bộ dáng yêu đương, ngày hôm qua là ai vì bởi vì cô thích mình là liền phun trào với người đại diện muốn rời khỏi chương trình, rốt cuộc là ai cơ chứ?
Tần Duyệt Hàn không khỏi đơ ra một lúc, hậm chí tối hôm qua cả một đêm cô đều xem lại hành động của chính mình, vì sao lại trở thành như vậy.
Cho nên mới sáng sớm liền làm ra bộ dáng không có chuyện gì xảy ra hết, cố tình cùng anh bảo trì khoảng cách, chính là vì không muốn anh cảm thấy bị làm phiền. Cô bước ra xa anh lại càng bước tới, này không phải đang làm khó cô sao.
Trên màn hình một loạt bình luận lại tiếp tục bay ra.
‘Mau buống tay nam thần ra, để tôi tới!!!’
‘Đừng có ngăn cản tôi, nếu được nắm nguyên một năm sẽ không rửa tay huhu.’
‘Hôm nay tôi chính là có chút hối hận, vì cái gì tôi lại không đẹp như Tần Duyệt Hàn vậy ô ô ô!’
Mà cậu nhóc Nhi Tinh hình như lại phát hiện ra điều gì mới mẻ, đứng ở trước nhà ma, một bước cũng không chịu di chuyển.
“Chị Duyệt Hàn, chúng ta đi chơi cái này có được không?” Cậu nhóc dùng vẻ mặt hứng phấn mà nói.
“Được!” Tần Duyệt Hàn vẫn ra vẻ bình tĩnh mà đáp ứng.
Tới nhà ma, tổ sản xuất lại không thể đi theo, cho nên cậu nhóc Nhi Tinh nắm lấy tay Tần Duyệt Hàn, phía sau lại có thêm Giang Thịnh Hoài, ba người từng bước một hướng vào bên trong đi vào.
Vì tránh để cho cậu nhóc không có bóng ma tâm lý, Tần Duyệt Hàn còn cố ý đi ở phía trước Nhi Tinh, lỡ may đột nhiên có thứ gì nhảy ra,cô cũng có thể chắn một chăn cho cậu bé.
Kết quả thật sự có một con bạch cốt nhảy ra, Tần Duyệt Hàn sợ tới mức không dám đi tiếp.
Vì để càng thêm k1ch thích, nhà ma còn bố trí cho người ẩn nấp thỉnh thoảng sẽ giơ tay ra nắm lấy chân của người chơi. Nhà ma đang sợ đến mới cậu nhóc Nhi Tinh có lá gan lớn cũng không dám động.
Một lớn một nhỏ bị dọa cho đứng yên ở đó, Giang Thịnh Hoài nhìn bộ dáng hai người bị dọa sợ mà chọc cho buồn cười,sau đó anh liền một tay nắm dắt Nhi Tinh một tay khác đem Tần Duyệt Hàn ôm vào trong lồng nguc.
Tần Duyệt Hàn theo bản năng giãy giụa, Giang ảnh đế nhàn nhạt nói: “Nơi này không có camera, không cần sợ hãi như vậy.”
Cái gì không có camera, cái gì mà cô sợ, rõ ràng là do anh mà.
Tần Duyệt Hàn cảm giác chính mình giống như bị cái gì đó bắt được, quay đầu lại nhìn, là tay của một con bạch cốt đang nắm lấy ông quần cô, Cô a một tiếng, quay đầu, vừa đúng lúc đụng phải Gianh Thịnh Hoài quay lại xem cô bị cái gì dọa sợ.
Và đương nhiên rất tốt, chuyện gì đến cũng sẽ đến, miệng nhỏ của hai người cứ thế chạm lên đối phương.
Một cái chớp mắt cảm xúc mềm mại liền lướt qua, mặt Tần Duyệt Hàn đỏ mãi không thôi. Vài giây trôi qua Giang Thịnh Hoài mới hậu trí hậu giác phản ứng lại chuyện gì vừa mới xảy ra, thế nhưng những gì anh nghĩ được thì có dư lại hương vị mềm mại kia.
Chính anh cũng bị bản thân làm cho hoảng sợ, cảm giác giống như đang mang theo một lớn một nhỏ ở bên người đi đến cầu Nại Hà.
Sau khi tiến vào một gian phòng khác, sẽ có một không gian nghỉ ngơi, ba người liền dừng lại ở đậy nghỉ ngơi một lúc.
Phòng rất nhỏ, ba người đứng chung một chỗ, hai người cơ hồ là đứng sát vào nhau, thậm chí Giang Thịnh Hoài còn có thể nghe thấy nhịp tim đang đập của cô.
“Ngày hôm qua là tôi không đúng, tôi nên xin lỗi em.” Rốt cuộc Giang ảnh đế cũng tìm được cơ hội mà nói chuyện.
Tần Duyệt Hàn không có hé răng, chỉ đến khi cảm giác được cánh tay mình có một lực nhẹ truyền đến, cô mới từ từ phản ứng lại, “Là tôi làm liên lụy Giang lão sư, cho nên người xin lỗi phải là tôi.”
Cậu nhóc Nhi Tinh đang dùng vẻ mặt nghiêm túc mà ôm đùi người nào đó, như vậy chị gái nhỏ sẽ không ghét bỏ vẻ mặt sợ hãi của mình, mà cậu nhóc cũng không có tâm tình đi xem rốt cuộc hai người này đang nói cái gì.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngọt Tới Trong Tim
Chương 17
Chương 17