Người khác thì còn có thể không hiểu rõ Giang ảnh đế, nhưng là đã làm bác sĩ tư nhân nhiều năm của Giang Thịnh Hoài như vậy, cũng không phải là chưa thấy anh ta uống sau bao giờ, trước kia Giang Thịnh Hoài còn ở trước mặt anh ta cùng Nghê Kiều chính mình tự nói bản thân ngàn ly không say.
Cảm giác chuyện có chút không qua thích hợp, lúc này bác sĩ liền nhận được ánh mắt của Giang Thịnh Hoài, cảnh cáo, uy hiếp, còn có một tia không kiên nhẫn…
Vừa nhìn thấy ánh mắt này bác sĩ cũng coi như là hiểu rõ.
Những người bệnh có rất nhiều nguyên nhân, mà Giang ảnh đế nguyên nhân bị bệnh của Giang ảnh đế cũng thực rõ ràng: Nhìn qua có chút đáng thương!
Bác sĩ nhìn về phía Tần Duyệt Hàn rồi nói.
“Đôi khi cảm mạo cũng vô cùng nghiêm trọng, khi phát sốt liền dễ dàng dẫn đến những bệnh vặt khác, cho nên cần chăm sóc thật tốt, tốt nhất cần bên cạnh cậu ta chăm sóc một ngày, đề phòng xảy ra chuyện không hay.”
Tần Duyệt Hàn bị nói liền sửng sốt, nhìn qua bộ dáng của anh rồi vội vàng đáp lại.
“Được bác sĩ, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Sau khi vị bác sĩ tư nhân kia rời đi không lâu, Nghê Kiều vội vội vàng vàng mà chạy đến.
“Cậu làm sao lại thế này? Như thế nào lại bị bệnh?”
Nghê Kiều có vân tay trên cửa của Giang Thịnh Hoài, vừa mở ra tiến vào liền nhìn thấy tên hỗn đản nhà mình đang nằm ở nơi đó hưởng thụ, vô cùng phúc hậu mà bên cạnh là chú thỏ ngây thơ Tần Duyệt Hàn đang chăm sóc cho cậu ta.
Hình ảnh quá mỹ mãn, Nghê Kiều quả thực không nỡ nhìn thẳng.
“Nói một chút đi, Giang đại gia, ngài đây là có chuyện gì?”
Nghê Kiều đối với Giang Thịnh Hoài từ trước đến nay chăm sóc cậu ta vô cùng tỉ mỉ, nếu là xảy ra chuyện gì, thì bác sĩ đều sẽ gọi điện trước cho cô.
Hơn nữa thân thể của Giang Thịnh Hoài khá tốt, mỗi lần sinh bệnh đều là những bệnh nhẹ, mười ngày nửa tháng cũng không bị mấy bệnh vặt.
Cô vội vội vàng vàng đi tới, cũng không phải muốn xem người nào đó đang sói đội lốt cừu mà lừa gạt tiểu cô nương ngây thơ kia.
Giang Thịnh Hoài cũng hiểu rõ tính tình của Nghê Kiều, nếu lỡ nói ra điều không nên nói thì.., hơn nữa anh cũng không muốn trước mất tiểu nha đầu mà bị mất hình tượng.
Anh đem máy tính bảng của chính mình ném cho Tần Duyệt Hàn, kiên nhẫn nói.
“Em chơi trò chơi trước đi, chờ người qua đây tìm em.” Sau đó liền đem Nghê Kiều lên thư phòng ở trên lầu.
“Giang Thịnh Hoài rốt cuộc cậu là sao đây? Có bị bệnh không vậy?”
Nghê Kiều nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Giang thịnh Hoài.
“Không bệnh, đang giả vờ thôi.”
Nghê Kiều làm bộ muốn đánh anh, mà Giang Thịnh Hoài cũng lười trốn tránh, dù sao anh cũng biết Nghê Kiều sẽ không đánh thật.
“Không bệnh nhưng lại giả bệnh, đầu óc cậu đang nghĩ cái gì vậy?”
“Tần Duyệt Hàn muốn bồi Chử Vũ Trạch đi xem điện ảnh, tôi cũng chỉ có thể giả bệnh mà thôi.”
Nghê Kiều trừng lớn hai mắt, lần đầu tiên cô thấy có một người đàn ông đã 30 tuổi lại làm ra hành đồng ấu trĩ như vậy, cô cũng không biết nên khinh thường hay cười nữa.
“Thời điểm trước tôi nói cậu suy xét mà ở bên Tần Duyệt Hàn cậu nói như thế nào? Lúc này mới qua bao lâu, nhanh như vậy liền bị vả mặt? Tôi đây còn thấy ngại hộ cậu.”
Giang ảnh đế ra vẻ không sao cả mà nhún vai, cũng không cảm thấy chuyện này có gì mà phải xấu hổ.
“Ngay từ đầu không bởi vì cô ấy bị tôi dọa cho chạy mất sao, liền tay làm cái này, làm cái kia chính mình cũng đã quên, kết quả còn có người vẫn luôn giúp tôi nhớ thương người khác, tôi cảm thấy phần tình cảm này vô cùng đặc biệt không biết nên đối mặt như thế nào, liền muốn chạy trốn.”
Nếu là những người khác, anh có thể sẽ làm ra hành động đối với những người có ý tứ không tốt với mình lăn xa một chút, nhưng thời điểm đối mặt với Tần Duyệt Hàn, những hành động lời nói lạnh lùng làm thế nào cũng không nói nên lời.
Có lẽ từ khi anh nhìn thấy tấm ảnh đó, Tần Duyệt Hàn đối với anh mà nói liền đã có sự khác biệt.
-
“Chính là tình huống mà cô nhìn thấy, tôi thích cô ấy, muốn theo đuổi cô ấy, muốn cùng cô ấy ở bên nhau.”
“Nghiêm túc?” Nghê Kiều hỏi lại.
-
Dù cho không thể nói với tiểu nha đầu, nhưng thời điểm ở bên cô không có nửa điểm bài xích nào, hơn nữa thoải mái vô cùng, thậm chí thường xuyên không biết xấu hổ mà chạm vào cô.
Nghê Kiều biết Giang Thịnh Hoài không phải là người nhất thời, bằng không ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, phụ nữ như thế nào mà cậu ta chưa thấy qua.
“Được rồi, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ lại. Có điều nói cho cậu nghe, tạm thời việc này hai người chưa thể công khai, cậu thì sẽ không làm sao, có điều đối với Tần Duyệt Hàn sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm.”
Nghê Kiều sợ Giang Thịnh Hoài nóng vội, tiếp tục giải thích nói: “Fans của cậu sức chiến đấu quá cường hãn, hiện tại Tần Duyệt Hàn vẫn chưa có chỗ đứng vững trong giới giải trí, dễ dàng bị công k1ch. Tuy rằng lúc trước hai người ở trong gameshow kia cũng có một chút fan CP, nhưng dù sao cũng chỉ là một bộ phận nhỏ, hơn nữa hình như cũng đã tan rã.”
“Tôi biết, tạm thời sẽ chưa công khai. Tiểu nha đầu còn không biết ý nghĩ của tôi, cô còn đang muốn chính mình nỗ lực, muốn nỗ lực theo đuổi tôi, sau đó đứng ở bên cạnh tôi.” Giang Thịnh Hoài nhớ tới những lời nói tối hôm qua của tiểu nha đầu, khóe miệng nhịn không được mà cong lên, lộ ra biểu tình kiêu ngạo.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ngọt Tới Trong Tim
Chương 53
Chương 53