Bách yêu phổ (3)
Trong phòng trầm mặc hồi lâu.
Ti Tĩnh Uyên và Miêu quản gia hai người đưa mắt nhìn nhau.
Hiển nhiên là trong từ điển nhân sinh có hạn của họ, chưa từng nghe đến hai từ " Đào Đô".
"Đào Đô?" Ti Cuồng Lan nhướng mày: "Khắp thiên hạ này chưa từng nghe thấy có nơi như thế này."
"Nếu như nơi này không có trong "khắp thiên hạ" thì sao?" Đào Yêu hắng giọng: "Lời tiếp theo ta chỉ nói một lần, nghe hay không, tin hay không, tùy các ngươi."
Ti Cuồng Lan làm một tư thế mời, Ti Tĩnh Uyên vội tìm một chiếc ghế ngồi xuống, trong lòng còn tiếc nuối nhin nhìn đ ĩa thịt trên tay.
"Đào Yêu..." Ma Nha kéo kéo ống tay áo nàng, sắc mặt lo lắng: "Ngươi muốn nói thật sao?"
"Ăn cơm nhà người ta, nói thật với người ta cũng là điều nên làm." Đào Yêu búng vào cái đầu trọc của cậu: "Ta tự có chừng mực."
Ma Nha niệm mấy tiếng danh hiệu Phật, do dự buông tay.
"Trên nhân giới cho thần giới, thần giới lại phân chia ra hai phái Thiên giới và Côn Lôn, cùng giữ cho trời đất nhân gian được yên ổn, Đào Đô nằm ở đỉnh ba nơi đó, nhưng lại là một nơi ngoài tam giới, chỉ quản yêu quái trong thiên hạ, không quan tâ m đến chuyện khác. Còn Đào Đô ở phương nào, có nói ra thì ngươi cũng không thể tìm được, tóm lại, là một nơi nằm ngoài tầm hiểu biết của các ngươi." Đào Yêu lại chỉ vào mình: "Bản thân bất tài, các yêu quái đều gọi ta một tiếng Đào Đô quỷ y, ngươi có bách bệnh, yêu quái cũng không tránh khỏi, việc ta làm, chính là công việc diệu thủ hồi xuân. Cho nên, sau này khách khí với ta chút!"
"Hết rồi?" Ti Cuồng Lan nhìn nàng, trong mắt không hề có chút gì kinh ngạc.
"Bí mật quan trọng như thế cũng đều nói cho mấy người rồi!" Đào Yêu trừng mắt nhìn hắn: "Còn muốn biết gì nữa? Có thể ăn thịt rồi chứ?"
Ti Tĩnh Uyên đảo đảo tròng mắt, đứng dậy, đi vòng quanh nhìn Đào Yêu mấy lần, khó tin nói: "Ngươi thực sự là đại phu sao?"
"Không giống sao?" Đào Yêu hừ một tiếng.
"Ngươi là đại phu chuyên chữa bệnh cho yêu quái?"
"Nếu ngươi biến thành yêu quái, ta cũng sẽ chữa cho ngươi."
"Quá tốt luôn ấy chứ! Ta biết ngươi không phải là thứ tầm thường mà!" Ti Tĩnh Uyên cư nhiên cao hứng vỗ tay, nói với Ti Cuồng Lan: "Lan Lan, chúng ta nhặt được bảo vật rồi?"
Miêu quản gia thở dài, liên tục nói bất khả tư nghì.
Ti Cuồng Lan không lên tiếng, lướt nhìn Đào Yêu, Liễu công tử Ma Nha một vòng mới nói: "Các ngươi đến từ Đào Đô, cũng là yêu?"
Đào Yêu nhìn Liễu công tử, lại nhìn Ma Nha, cười giả lả nhích đến trước mặt Ti Cuồng Lan, đột nhiên nhe răng múa vuốt: "Nhị thiếu gia sợ rồi sao?"
"Dù cho ngươi có là yêu quái hung ác nhất thì ta cũng không sợ." Ti Cuồng Lan căn bản không né tránh nàng.
Đào Yêu mất hứng, hừ một tiếng: "Biết tiểu diêm vương Ti gia nà ngươi kiến thức rộng rãi rồi đó, lá gan cũng to hơn người thường, nếu như ngươi cũng sợ hãi giống như đám phàm phu tục tử ngoài kia, thì thực sự là phí hoài cái danh xưng đó."
"Không liên quan đến kiến thức và gan dạ." Ti Cuồng Lan bày ram một nụ cười chân thành hiếm có: "Yêu quái mà đến một miếng thịt cũng không giành được thì ta thực sự không tìm được lý do gì để sợ cả."
Liễu công tử và Ma Nha nhịn không được mà cười ra tiếng, hệt như hai người họ với Đào Yêu không phải một bọn vậy.
Ti Cuồng Lan con người này... lớn lên đẹp như thế, lời nói ra lại ác độc như thế, rõ ràng giống như một tên câm không thích nói chuyện, nhưng mỗi lần mở miệng nói ra điều gì đều như dùng kim chọc thẳng vào tim người khác, khiến ngươi không thể tìm được lý do gì để phản bác lại hắn...
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Đào Yêu lại bùng nổ lần nữa, Liễu công tử thậm chí còn nhắc nhở Miêu quản gia chú ý bảo vệ nhị thiếu gia nhà ông, Đào Yêu mà tức lên có khả năng sẽ gọt sạch tóc trên đầu hắn cũng không biết chừng... ai biết rằng nàng ta lại không hề tức giận, không những không tức giận, còn nghiêm túc đưa tay lên, ngẩng đầu nói với Ti Cuồng Lan: "Chúng ta tuy đến từ Đào Đô, nhưng chưa chắc đều là yêu quái, ngươi coi ta là yêu cũng được, con người cùng được, nhưng điều quan trọng nhất là, đối nới những nhân vật như chúng ta, sau này làm phiền các ngươi tôn trọng một chút. Được chúng ta dừng chân ở trong phủ các ngươi, đó chính là vinh dự to lớn mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được."
"Vinh dự to lớn hay không thì không đáng nhắc đến, sức ăn khổng lồ thì ta thừa nhận rồi." Ti Cuồng Lan khẽ động thân, nhích đến gần trước mặt Đào Yêu: "Trên trời dưới đất, thân tiên yêu quái, trong lòng ta không có gì khác biết. Ngươi ở trong Ti Phủ ta, không xem thân phận, chỉ luận thị phi."
Đào Yêu khẽ sửng người, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, lại giống như muôn vạn con đao, không cho phép người khác bày ra về mặt cười giả lả trước mặt hắn.
Hắn vẫn giữ khoảng cách đó, tiếp tục nói: "Đã bước vào Ti Phủ của ta, thì tạp dịch chính là tạp dịch, nếu muốn được đối xử như thần tiên thì mời đi không tiễn."
Nói đoạn, khóe miệng hắn cong lên: "Đáp án ngươi nói, ta nhận rồi, nếu như có nửa phần che giấu, thì các vị hãy đi đến nơi khác cao quý hiếm đi."
"Đúng là một người ghê gớm..." Liễu công tử sờ cằm: "Thật hiếm nhìn thấy một người trẻ tuổi có thể làm cho Đào Yêu đại nhân của chúng ta tức đến vậy."
"Thiện tai thiện tai, ta cứ tưởng chỉ có người đó mới làm được điều này." Ma Nha thế mà lại lộ ta sắc mặt tán thán: "Thiếu gia Ti Phủ thật sự rất lợi hại nha."
May mà Đào Yêu không có nghe thấy, nếu không trên lò kia khả năng là phải đổi loại thịt để nướng rồi.
Nàng nhìn cái tên Ti Cuồng Lan hoàn toàn không biết rằng chỉ cần nàng nguyện ý có thế khiến cho hắn chết một trăm lần trăm kiểu mà không cho nàng chút thể diện quay người rời đi, cầm mớ thịt vứt trước mặt Ti Tĩnh Uyên kia: "Thịt sống còn lại huynh tự xử đi, ta còn việc cần xử lý."
Sau đó, trong mắt hắn lại tiếp tục coi ngươi khác không tồn tại, rời khỏi sảnh phụ.
Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất, Đào Yêu mới hoảng hốt tỉnh lại từ trong mộng, gãi đầu, lại huých huých vai Liễu công tử: "Lúc này là ta cãi nhau thua rồi sao?"
"Còn chưa kịp cãi đã thua rồi..." Liễu công tử đồng tình nói, vỗ vỗ vai nàng, thấp giọng nói: "Như thế cũng tốt, họ đến yêu quái cũng không sợ, chúng ta ở lại đây cũng tự tại."
Đào Yêu đột nhiên hét một tiếng, hung hăng giậm chân mấy lần, nghiến răng nghiến lợi thầm rủa bản thân thế mà lại không chiến mà bại, đã thế còn thua bởi cái tên "câm" kia nữa, thực sự là tức đến mức cơm cũng không muốn ăn mà. Đợi chút, hắn đi như thế, thịt còn lại ai nướng?"
"Được rồi, được rồi, mấy đứa trẻ các ngươi đừng náo loạn nữa." Miêu quản gia lắc đầu, nói với Ti Tĩnh Uyên: "Không đủ ăn thì đến nhà bếp lấy, ở đó còn, mọi người chơi với nhau đi, ta còn một đống giấy tờ chưa tính toán nữa."
"Miêu quản gia!" Đào Yêu đột nhiên gọi lão lại, nghiêm túc nói: "Ông cũng không sợ sao? Nếu chúng ta thực sự là yêu quái."
Miêu quản gia ngừng bước, trầm mặc hồi lâu, quay người: "Thế gian này đáng sợ nhất không phải là yêu quái. Các ngươi là yêu quái cũng được không phải cũng xong, nhưng phàm đã là người của Ti phủ thì vẫn là Đào a đầu của lão Miêu ta." Lão dừng lại một chút, đột nhiên nâng tay sờ đầu Đào Yêu, cười: "Yên tân, có đồ ngon hay thứ gì vui đều sẽ giữ lại cho ngươi."
Đào Yêu không lên tiếng, chỉ cảm thấy trên đầu mình có một loại ấm áp kỳ lạ, đó là thứ ấm áp mà nàng cơ hồ đã sắp quên đi trong sinh mệnh mình...
"Ồ, lạnh quá." Miêu quản gia mở cửa phòng, gió lạnh ùa vào, hít một hơi khí lạnh, chà tay chạy biến mất.
Miêu quản gia con người này, năng lực lớn nhất chính là khiến cho người khác triệt để không biết lão là một nam nhân vô cùng xuất chúng, bất luận là quyền cước hay là trí tuệ tâm tính, nếu thực sự chỉ là một quản gia tiên sinh bình phàm thì sợ là không thể dẫn dắt hai diêm vương sống của Ti gia được. Nam nhân này thu liễm bản thân quá chặt, khiến cho người khác khi ở chúng với lão bất luận thế nào cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Có lẽ nên cảm tạ lão, không có đôi mắt tinh tường của lão, họ căn bản sẽ không có liên quan gì đến Ti gia, mà nói đi cũng phải nói lại, trong nhân giới này, ngoài Ti gia ra thì còn nơi nào thích hợp để họ lưu lại hơn nữa chứ. Như hôm nay đã nói rõ ràng cho họ hơn nữa sự thực rồi, sau này sống chung có lẽ sẽ càng thú vị hơn. Có cây lớn che mưa chắn gió còn có nơi ở ăn uống vui vẻ. Đào Yêu lúc này đây đã tự đưa ra quyết định, chỉ cần nàng không muốn đi, ai cũng đừng hòng đuổi nàng ra khỏi Ti Phủ, cứ như thế đi!
Bất quá, vốn cứ tưởng không có Ti Cuồng Lan, thì bữa thịt nướng này sẽ ăn vô cùng vui vẻ, nhưng sự thực lại hoàn toàn ngược lại.
Trong đám khói lửa mịt mù, Ma Nha và Cổn Cổn sớm đã chạy biến đi,
Liễu công tử và Ti Tĩnh Uyên ngồi bên lò nướng thiếu chút nữa đánh nhau.
"Đã nói là không thể rắc muối vào lúc này rồi!"
"Còn muối rắc muối? Kêu ngươi quết dầu ngươi đã quết chưa! Ta là đầu bếp hay là ngươi hả?"
"Dầu nhiều sẽ nhỏ xuống lửa, lửa lớn như thế thì còn cái rắm thịt gì nữa mà ăn!"
"Bây giờ đến cái rắm cũng không có luôn rồi!"
Đào Yêu ngồi bên đống lửa, không dám nhìn thẳng vào mớ thịt mà Liễu công tử đưa cho.
"Ăn đi, tay nghề nướng thịt của ta cũng không tệ đâu nha."
"Ngươi lấy đâu ra tự tin để nói với ta đây là thịt nướng chứ không phải là cục than vậy?"
"Chỉ là bên ngoài có hơi cháy một chút thôi..."
"Vậy ngươi ăn đi, một miếng cũng không được thừa lại!"
"Hôm nay ta ăn chay."
"Há miệng!"
"Không cần..."
"Đứng lại cho ta!"
Hai người vây quanh bếp lò bắt đầu đuổi đánh, chỉ còn lại Ti Tĩnh Uyên cau chặt mày. Kẹp một miếng thịt cháy đến không còn hình dạng gì lầm bầm: "Lan Lan không phải cũng nướng như thế sao..." Trong lúc hai không lưu ý có một một miếng thịt cháy đen thui từ không trung bay đến đập vào mặt hắn.
"Ném vào đâu thế hả!!"
Từ hai người đuổi đánh nhau trở thành ba người, sảnh phủ thanh tĩnh tịch mịch nhiều năm, nghênh đón giây phút không có thể thống nhất từ khi xây dựng cho đến nay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bách Yêu Phổ 3
Chương 3: Phong Sinh 3
Chương 3: Phong Sinh 3