Diệp Mộ Khanh cứ lang thang một mình trên đường phố, đôi mắt sắc lạnh đó như chứa rất nhiều nỗi niềm. Mộ Khanh trước nay chưa từng yêu đương, cũng không muốn yêu đương, anh chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn, càng không nghĩ đến việc sẽ kết hôn với một người xa lạ.
Đi được một lúc, Mộ Khanh lại bất giác dừng chân lại ngay một quán bar rộng lớn, bỗng dưng lại nhớ thứ chất lỏng sóng sánh ấy, nếu bây giờ anh được uống một ngụm rượu lớn thì có khiến tâm trạng này thoải mái hơn một chút không nhỉ?
Nghĩ rồi, anh quyết định bước vào quán bar, không gian đêm tối, sập sình với những bản nhạv remix bắt tai, ánh sáng chói lóa đủ màu sắc cũng khiến người khác thích thú. Mộ Khanh tiến lại một góc khuất, ngồi xuống tìm chút yên tĩnh. Nhân viên quán bar bước ra lịch sự cúi đầu chào anh.
- Hi, what do you want to use? (Xin chào, xin hỏi ngài muốn dùng gì?)
- Um, can I borrow the menu? (Ừm, có thể cho tôi mượn menu chứ?)
Advertisement
- Of course, I send you. (Tất nhiên, tôi gửi ngài.)
- Give me a bottle of wine Chateau Tayac Margaux. (Cho tôi một chai rượu vang Chateau Tayac Margaux.)
- Yes, please wait a moment. (Vâng, ngài đợi tôi một chút.)
Advertisement
Diệp Mộ Khanh gật đầu, người phục kia cũng rời đi. Lấy điện thoại từ trong túi quần ra, anh mệt mỏi tắt nguồn điện thoại. Diệp Mộ Khanh là kẻ đứng trên đỉnh cao, ngỡ như cuộc sống của anh là ngai vàng, là hưởng thụ sự giàu sang, phú quý. Nhưng không, anh luôn cảm thấy bản thân áp lực với chính mình. Chính vì vậy mà có những ngày, Diệp Mộ Khanh sẽ như lúc này, sẽ tắt hết mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, anh muốn sống hết cho những suy nghĩ của mình.
Chai rượu được mang ra, Mộ Khanh từ tốn rót một chút vào chiếc ly uống rượu bên cạnh. Anh không gấp gáp, từ từ nhấp một chút, vị cay đắng chạm lên đầu lưỡi nhưng lại dần ngọt ngào khi xuống cổ họng, điều này thật khiến anh thích thú.
Diệp Mộ Khanh không muốn bản thân mình sẽ say nên anh cũng chỉ uống vài ly rồi đứng dậy ra về. Bầu trời đêm đen thật khiến người ta lo lắng vì những cơn mưa bất ngờ. Mộ Khanh nhíu nhẹ mày khi từng giọt mưa nặng trĩu rơi xuống người, hít một sâu, anh mệt mỏi bước về khách sạn mặc kệ trời vẫn đang mưa tầm tã.
Bóng đêm dần buông xuống, Lam Tuệ Di ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, cô thẩn thờ ngắm nhìn đường phố Paris trong màn mưa, mọi thứ nơi đây đều rất đẹp, chỉ duy nhất tình yêu của cô là không đẹp. Trên tay cô vẫn đang cầm chặt cứng chiếc điện thoại, màn hình vẫn hiện cuộc gọi đi cho anh nhưng chỉ nhận lại thông báo thuê bao đang bận từ tổng đài.
Tiếng cửa vang lên, Tuệ Di quay đầu lại nhìn Diệp Mộ Khanh đang bước vào. Cô thẩn thờ một chút, những lo lắng trong lòng cũng vơi đi không ít. Chạy về phía anh, cô hốt hoảng khi cả cơ thể anh ướt nhẹm đi.
- Anh về rồi… nhưng sao lại để bản thân ướt như vậy?
- Không sao.
Diệp Mộ Khanh gạt tay cô ra khỏi tay mình, xoay người tìm bộ đồ thoải mái bước vào nhà vệ sinh. Mộ Khanh ghét bộ dáng như này, cảm giác bám dính trên người thật khó chịu. Lúc trở ra, anh cũng thoải mái không ít trong bộ dáng thể thao năng động. Dùng khăn bông lau đi mái tóc ướt sũng, Mộ Khanh đưa đôi mắt của mình nhìn chằm chằm về phía Tuệ Di đang ngồi ở sofa.
- Ừm, Tuệ Di…
- Dạ, em nghe.
- Lại đây?
Lam Tuệ Di có chút ngơ ngác, trong lời nói của Mộ Khanh có rất nhiều sự lạnh lùng và ra lệnh. Cô chậm rãi đứng dậy, mắt hướng xuống mũi chân không dám nhìn lên, từng bước đi một cũng vô cùng chậm chạm và nặng nề. Diệp Mộ Khanh hít một hơi sâu, mất đi sự nhẫn nại mà vươn tay kéo mạnh cô về phía mình. Vòng tay rộng lớn siết chặt lấy eo cô khiến cô đau đớn nhìn anh như muốn khóc.
- Mộ Khanh… em đau…
- Lam Tuệ Di, chúng ta bắt đầu trò chơi thôi.
- Anh nói gì vậy?
- Trò chơi này, người bắt đầu là cô cơ mà, đừng tỏ ra yếu đuối nữa.
- Anh… ưm…
Mộ Khanh cúi xuống điên loạn như một gã điên mà cắn m*t môi cô. Tuệ Di vùng vẫy khỏi vòng tay anh, liên tục né tránh những nụ hôn bão táp. Mộ Khanh không một chút khó chịu, môi anh rời xuống chiếc cổ trắng mịn bắt đầu cắn m*t. Cô nấc nhẹ vài cái đưa tay đẩy anh ra nhưng sức cô nào đủ chống lại anh.
- Mộ Khanh… đừng mà… em không muốn…
- Chẳng phải cô nói cô yêu tôi sao? Đây không phải là điều tuyệt nhất khi yêu à?
- Không… không phải… không phải như thế này.
Lam Tuệ Di liên tục lắc đầu, Mộ Khanh không quan tâm đẩy mạnh cô xuống giường, trực tiếp đè lên người cô bắt đầu với màn chu du khám phá thân thể thiếu nữ. Mặc kệ sự la hét hay van xin, Mộ Khanh càng nghe chỉ càng thích thú, bởi vì mục đích ngay từ đầu của anh là làm cho cô đau khổ, cô phản đối chính là đang làm anh hài lòng.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tuệ Di ngỡ như bắt được tia hi vọng, dừng lại những điều tồi tệ. Nhưng không, Mộ Khanh ngay một cái liếc mắt xem là ai cũng không có, anh thẳng thừng vươn tay tắt nguồn chiếc điện thoại phiền phức. Vứt điện thoại qua một bên, anh điên cuồng xé đi lớp áo váy của cô, bắt đầu chiêm ngưỡng cơ thể xinh đẹp của người vợ gượng ép.
- Không ngờ lại xinh đẹp như vậy. Đêm nay, cô chính thức là của tôi!
- Mộ Khanh… xin anh… dừng lại đi… em không muốn như này…
- Trước nay, tôi chưa từng quan hệ với ai. Suy cho cùng cũng là để dành để phục vụ cho người vợ xinh đẹp như cô. Lam Tuệ Di, cô xem cô có bao nhiêu phước phần đây hả?
- Mộ Khanh… đừng mà… anh không yêu em cơ mà… đừng làm như vậy…
- Không làm như này thì cô sống an yên quá, Lam Tuệ Di. Tôi nói rồi, cô sẽ phải nếm trải tất cả mọi thứ… tồi tệ nhất!
Tuệ Di khóc nấc lên, dùng tay che chắn đi cơ thể của mình nhưng lại bị Mộ Khanh không chút thương tình mà gạt ra. Bộ đồ lót bị anh chấn lột cuối cùng cũng rơi rớt xuống sàn nhà. Bàn tay anh không khoan nhượng bóp mạnh đôi gò b ồng phía trước ngực. Môi thích thú chu du khắp cả cơ thể non mềm. Đầu óc của anh hôm nay còn có thêm chút men rượu, mọi thứ đều đang theo ý muốn của anh, đêm nay có lẽ sẽ rất dài cho cô gái tội nghiệp ấy.
- Lam Tuệ Di, những nơi này sẽ luôn có dấu ấn của tôi.
Nói rồi anh ngồi dậy cởi đi bộ đồ thoải mái trên người khiến Lam Tuệ Di hoảng sợ. Lần đầu nhìn cơ thể nam nhân khiến cô thêm phần sợ hãi lùi ra sau. Diệp Mộ Khanh vươn tay kéo cô nằm xuống giường, dùng tay tách hai chân cô ra, không một chút nhẹ nhàng mà trực tiếp khai phá cơ thể thiếu nữ. Tuệ Di đau đớn nắm chặt ga giường hét lên.
- Mộ Khanh… đau quá…
Đáp lại sự đau đớn ấy là những cú thúc như vũ bão. Dòng máu đỏ từ bên dưới chảy ra khiến cho Diệp Mộ Khanh thêm phầm thỏa mãn. Tuệ Di cảm nhận bên dưới như muốn xé làm hai, cô lắc đầu liên tục muốn anh dừng lại sự điên cuồng của mình.
- Đau quá… Mộ Khanh… em xin anh đó… đừng mà…
Chẳng có sự nhẹ nhàng nào sau đó cả, cô đau đớn chịu đựng từng cú thúc mạnh mẽ. Chẳng biết sau đó cô đã ngất đi từ lúc nào nhưng rồi cũng phải tỉnh dậy vì sự đau đớn không nguôi bên dưới. Mặc cho cô có ngất đi thì Diệp Mộ Khanh cũng không dừng lại, nước mắt cô theo dòng từ đó chảy xuống khóe mắt. Anh nói đúng, hôn nhân này cô không có được hạnh phúc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lưới Tình - ChangNocMi
Chương 7
Chương 7