DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Mau Xuyên] Chín Kiếp Phiêu Lạc Chốn Trần Gian
Chương 60: 60: Bạn Trai Cũ Là Tang Thi Vương 6


Bạch Lạp Sa đối diện với ánh mắt thảm thiết bi ai của nam chủ...
Anh ta xỉu ngang cái đùng rồi!
Bé phân vân không biết nên cứu anh chàng như thế nào?
Nhìn cái thân thể gầy gò yếu đuối bệnh tật này của cô đi?
Chẳng lẽ bảo cô vác anh ta lên sao?
Cô ngại bẩn nha!
Nhưng nếu không vác ảnh lên thì cứu kiểu gì?
Bạch Lạp Sa rón rén lại gần, bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng đụng vào gò má bẩn thỉu của người đàn ông.
Ngay tức khắc, cô liền giật bắn mình lui nhanh tay về.
Hai ngón khẽ vê vê với nhau, nhiệt độ nóng bỏng mới nãy ập vào vẫn còn lưu lại.
Trời ạ!
Thân nhiệt của Cố Niếp Tranh gì mà nóng y cái cục than ấy.
Mém xíu thì phỏng chết cô a!
Rốt cuộc...cái tên Bạch cẩu kia đã cho ảnh nuốt cái thứ gì thế?
Thân nhiệt cao như vậy, chỉ sợ là người thường đã về trầu ông bà.

Chậc, có Thiên Đạo gánh còng lưng cho, xem ra cũng không tồi!
Cả người Cố Niếp Tranh bốc hoả như vậy, Bạch Lạp Sa thậm chí còn mơ hồ cảm thấy rằng, hơi nóng từ người anh đang lan toả khắp không gian xung quanh.
Cô không có đắn đo nữa, vẫn là nên cứu người tại đây luôn đi!
Ảnh sắp thành thịt nướng rồi kìa!
"Táo vàng, cụ còn không?"
Thần Đèn ngồi nhâm nhi ly trà, ngắm nhìn vườn nông trại của mình, đáp cho có: [ Còn, sao thế? ]
"Cho tôi xin quả nữa nha?"
[ Không cho! ] Cụ già không nể mặt từ chối: [ Không phải nhóc chê xấu sao? ]
"Gì chứ?" Bạch Lạp Sa đổi giọng mềm mại, cười dịu dàng như gió xuân tháng ba.
Cô thủ thỉ: "Tôi nào có chê đâu! Táo cụ đưa tôi ngon lắm.


Khi nào về vườn Địa Đàng tôi cho cụ một rổ táo vàng với hoa thơm trái lạ trong đó, để cụ tặng vợ, được không?"
Thần Đèn: [...!] Chậc, hảo mỏ!
Ăn nói dẻo mồm chưa kìa!
Nghĩ đến vợ già của mình...
Hời, lão đành đồng ý vậy.
Lão mới không thèm mấy cái trái táo vàng kia! ( Sướng muốn chết nhưng cứ thích làm bộ làm tịch.

ಠ,_」ಠ)
Thần Đèn tỏ vẻ "ta đây vô cùng bất đắc dĩ" mà thở dài một hơi, đem táo vàng quăng cho bé Sa, rồi lẳng lặng đóng lại cổng Tinh Không.
Bạch Lạp Sa tiếp nhận táo vàng thần, quả táo vẫn luôn phát ra ánh sáng kim quang chói láo...
Nằm ở trên tay cô, ấy vậy mà ánh sáng của nó có thể chiếu sáng một góc lồng.
Cô nhìn quả táo to đùng...
Hết cách, để có thể nhét táo vừa miệng nam chủ, bé Sa đành phải chạy ra khỏi lồng tìm dao...
Dao thường đâu không thấy, lại đụng trúng mấy con dao phẫu thuật nhỏ liền.
Mà dao nằm trong phòng nghiên cứu, nào có giống dao được đặt trong phòng bếp.
Có quỷ mới biết mấy con dao này đã cắt qua mấy cái thứ máu me gì!
Bạch Lạp Sa nhìn táo vàng thần toả ra hương thơm giàu có.
Lại nhìn mấy con dao gỉ sét, lưỡi dao dính nằm chỏng chơ trên bàn...
Cô lủi thủi đi tìm thứ khác để cắt, đáng buồn là chẳng tìm được cái quần què gì nên hồn cả.
Phòng thí nghiệm của Bạch cẩu! Toàn mấy vật dở hơi dính máu me đâu!
Bạch Lạp Sa quay về lồng giam....
Cố Niếp Tranh vẫn là giữ nguyên cái tư thế xỉu ngang đó.

Mặt úp vô nền đất, hơi thở của anh ngày càng thô nặng...
Lo sợ anh nằm úp thế có khả năng cao là sẽ bị chết ngạt.
Bé đành kiếm đâu ra cái dây thừng, dùng nó để lật người nam chủ lại.
Ngồi bệt cái trên nền đất, nhìn cái miệng đang há to thở phì phò của Cố Niếp Tranh...
Bạch Lạp Sa bèn hối hận rồi!
Cứu nam chủ làm cái gì a?
Cô từ khi nào lại lo chuyện bao đồng vậy?
Anh ta sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại thôi...
"Nước..."
"Nước...!nước..."
Đôi môi trắng bợt bạt của Cố Niếp Tranh khẽ mấp máy.
Bạch Lạp Sa dán tai lại gần...
Anh đang khát ư?
Quả nhiên, anh đang khát.
Ôi trời đất ạ!
Sao tâm trạng của cô cứ xoắn lên xuýt xuống thế nhờ?
Bạch Lạp Sa đem táo vàng cắn một miếng, nhả ra...
Sau đó đem cái miếng táo dính đầy nước bọt của mình đó nhét vào miệng Cố Niếp Tranh...
Táo vàng thần là táo vàng thần, mặc dù táo của Thần Đèn là hàng rep 1:1.
Thì nó vẫn có thể coi một vật siêu phẩm hồi máu cực đỉnh.
Chà, thế giới mạt thế cứ như là phó bản trong game ấy nhờ!
Và Bạch Lạp Sa phải cố gắng sống sót qua cửa phó bản này.
Không phải sống thường, mà là sống sót tới già luôn í!
Đem từng miếng táo vàng cắn một miếng, rồi lại nhả ra, thả vô miệng nam chủ.

Vừa cho anh chàng ăn, cô vừa nghĩ bụng.
Đắc tội nữ chủ rồi! Cô đang cho nam chủ ăn nước bọt của mình kìa!
Bạch Lạp Sa nhìn Cố Niếp Tranh nuốt táo ngon lành, cô lại hồi tưởng, không biết khi anh ta tỉnh dậy, biết mình bị cứu giúp kiểu này, vẻ mặt anh sẽ như thế nào ta?
Trong ký ức, anh là một người thích sạch sẽ.
Chà, kệ cụ đi! Mạt thế có cái nuốt vào mồm là ngon rồi!
"Hãy nhớ! Người cứu mạng anh tên Bạch Lạp Sa."
"Không được phép quên, người cứu mạng anh là Lạp Sa tôi đây!"
"Anh bạn đáng thương, nếu anh tỉnh lại, thì đừng có quên ân cứu mạng của Lạp Sa nhé!"
"Tôi biết anh đau khổ, tôi cũng đau khổ, chúng ta đều đau khổ."
"Lạp Sa có lời khuyên cho anh nè, anh bạn đáng thương.

Đừng để thù hận che mờ con mắt.

Cuối cùng lại lỡ tay giết chết ân nhân của mình."
"Tỉnh dậy đừng quên nhé, Bạch Lạp Sa, Bạch Lạp, Bạch Lạp Sa, Bạch Lạp Sa..."
Vừa đút miếng táo cho Cố Niếp Tranh, miệng thì không ngừng đầu độc tư tưởng anh chàng.
Dẫu không rõ anh có nghe thấy không, nhưng Bạch Lạp Sa cứ thích nói đấy.
Đem miếng táo cuối cùng cho anh ăn, cô thở dài: "Anh bạn đáng thương à, về sau đứng trên đỉnh cao rồi thì cũng đừng quên gọi cho tôi."
Thực ra thì chỉ cần anh không đem thù oán từ người Bạch cẩu quẳng sang cô là cô biết ơn lắm rồi.
Cố Niếp Tranh - người đang hôn mê nhưng thực chất vẫn nghe thấy tất cả: "..."
Ban đầu anh còn nghĩ mình bị ảo giác cơ?
Song khi nghe thấy cái kiểu nói chuyện này, anh liền biết ngay là cái bé ngốc nhà anh rồi!
Em bị tai nạn...
Em ấy vẫn còn sống ư?
Ngón tay anh khó khắc chế được mà giật mạnh...
Anh muốn...
Sờ tay em...
Ôm em vào lòng...
Tiếc ghê, sự mong chờ khao khát của Cố Niếp Tranh, lại là câu nói phũ phàng từ bé Sa...
Dường như giọng cô ấy đang trôi xa dần: "Chậc, anh bạn đáng thương, hãy ở đây nghỉ ngơi nhé.

Thanh máu của anh sắp hồi rồi!"
Cố Niếp Tranh: "..."
Đúng là giọng bé ngốc nhà mình, thế nhưng cô nói gì, sao anh không hiểu?

Nhưng...
Em đừng đi!
Thanh âm cửa lồng giam cót két kêu vang...
Tiếng bước chân xa dần...
Ánh đèn pin chói lóa không còn nữa...
Hoá ra, trong bóng tối, cô đơn nhất, vẫn chỉ có mình anh...
Cố Niếp Tranh tự an ủi bản thân...
Có lẽ...bé ngốc không biết anh là ai!
Thế nên cô ấy mới bỏ đi như vậy.
Bỗng, lòng anh lại dâng lên một nỗi lo lắng...
Thế giới ngoài kia nguy hiểm lắm...
Cô ấy thế nào giờ?
_______________________________
Cố Niếp Tranh biết bộ mặt thật của Bạch cẩu đối với Bạch Lạp Sa, nhưng anh ta chưa nghĩ đến mức Bạch cẩu yêu bé Sa.
Anh chỉ biết cô bị tai nạn là do ổng thôi.

Tại lúc hành hạ họ Cố, Bạch cẩu cứ thích hồ ngôn loạn ngữ ấy, ổng làm thế để tăng thêm khí chất phản diện ấy mà.

¯(ツ)/¯
Thế nên Cố Niếp Tranh suy đoán Bạch Lạp Sa có lẽ cũng bị Bạch cẩu nhốt trong một căn hầm nào đó giống mình...
Và bingo! Anh đoán nửa sai nửa đúng.

Con đường truy thê còn dài.

ヾ( ͝° ͜ʖ͡°)ノ♪
Chương sau sẽ có chuyên mục phỏng vấn nam chủ nha..


Đọc truyện chữ Full