DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuyệt Đại Con Rể
Chương 32: 32: Buồn Cười Quá Đi Mất!


“Cô Diệu Vân này, khối ngọc Khấp Huyết này, 500 triệu tôi mua chắc rồi, món tiền 150 triệu kia, cô tự mình giữ đi thì hơn.” Trần Kỳ tỏ vẻ không vui.
Tiêu Diệu Vân dường như không nghe thấy, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Lượng: “Cậu Trương à, khối ngọc này tôi muốn mua, mặc dù tôi ra giá thấp, nhưng mà cậu phải bán cho tôi trước! Làm người phải giữ chữ tín, cậu nói xem có đúng không?” Mấy ông chủ tiệm đồ cổ bên cạnh cũng nhao nhao gật đầu phụ hoạ.

“Đúng đó, chuyện gì cũng phải có trước có sau.” “Cậu trai này, làm người phải có nguyên tắc.” “Cậu cùng cô Tiêu còn chưa nói xong đã muốn lật tay bán cho người khác, như vậy không hay lắm đâu.”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều nói giúp Tiêu Diệu Vân, cũng khó trách, nhà họ Tiêu ở trong giới đồ cổ bản địa danh tiếng quá vang dội, ai muốn lăn lộn trong cái ngành này đều phải nịnh bợ một chút.
“Thôi được rồi!” Trương Lượng tựa hồ rất xoắn xuýt thở dài, sau đó quay về phía Trần Kỳ áy náy nói: “Xin lỗi ngài.

Mặc dù ngài ra giá 500 triệu, nhưng mà tôi không bán được , tôi phải bán cho cô Diệu Vân đây.” Sau đó quay đầu gật đầu với Tiêu Diệu Vân: “Tôi cũng không phải người tham lam, nếu cô đã muốn giá 150 triệu, vậy thì bán cho cô, làm người mà, phải giữ chữ tín.” “Hầy, không nghĩ tới cậu giữ chữ tín vậy, tôi ra 500 triệu cũng không bán!” Trần Kỳ bĩu môi, dáng vẻ ra điều khó chịu: “Khối ngọc kia, ít nhất cũng đáng 1 tỷ đó! Cô Diệu Vân đây kiếm lớn rồi!” Nói xong, Trần Kỳ ra vẻ đau lòng lắc đầu.
Giờ phút này, Tiêu Diệu Vân hưng phấn không chịu được, nhanh chóng gọi Vương Bình bên cạnh: “Nhanh, trả tiền cho cậu Trương Lượng đây.” Vương Bình vội vàng lên tiếng, đang định hỏi số tài khoản ngân hàng của Trương Lượng chuẩn bị trả tiền.
“Ha ha ha ha ha, buồn cười quá đi mất.” Ngay lúc này, Lăng Thành vẫn luôn ở bên cạnh yên tĩnh quan sát bỗng nhiên cười ra tiếng.

Ha ha, cái tên Trần Kỳ cùng Trương Lượng này, diễn quá cmn buồn cười rồi.
“Anh cười cái gì?” Nhìn thấy Lăng Thành bên trong ý cười lộ ra mấy phần đùa cợt, Trương Lượng cau mày nói.

Lúc này, đôi mi thanh tú của Tiêu Diệu Vân cũng nhẹ chau lại, ánh mắt mang theo dò hỏi.


Lăng Thành liếc ngọc bài trong hộp một cái, mỉm cười: “Nhìn thấy một món hàng giả bị giành tới giành lui, chẳng lẽ không buồn cười hay sao?”
Lúc nói lời này, Lăng Thành lặng lẽ đem tin nhắn trước đó đã soạn xong gửi đi.

Tin nhắn đó là gửi cho đội trưởng đội hình sự thành phố Đại Phong Lâm Tuyết.

Lần trước Hạc Hiên cưỡng ép con tin, sau khi bị bắt, Lâm Tuyết bảo Lăng Thành đi theo lấy lời khai, có điều khi đó Lăng Thành có chuyện không đi, cho nên hai bên bèn lưu lại phương thức liên lạc.

Hai người Trương Lượng cùng Trần Kỳ ở ngay trước mặt mình muốn lừa gạt Tiêu Diệu Vân, Lăng Thành đương nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến.

Nhưng không thể không nói, hai người kia kỹ năng diễn trò thật sự tốt, chẳng những lừa được mấy ông chủ tiệm đồ cổ, đến cả Tiêu Diệu Vân cũng bị lừa.
Nhưng ngay lúc này, tất cả mọi người trong tiệm đồ cổ đều ngây ngẩn cả người.

Cái cậu này nói, khối ngọc Khấp Huyết kia là giả? Cái cậu này có vấn đề hả? Ở đây nhiều ông chủ tiệm đồ cổ như vậy, ai cũng có thể nhìn ra, khối ngọc kia là đồ thật, ấy vậy mà cái cậu này lại nói là giả!
Trương Lượng phản ứng lại đầu tiên, cười lạnh nói: “Thú vị ghê, đây chính là vật gia truyền của nhà chúng tôi, đã truyền qua nhiều đời như vậy rồi, anh lại nói là giả? Anh là ai vậy?”
Lúc này những người khác cũng đều trở lại bình thường, một trong số mấy ông chủ tiệm đồ cổ đó đánh giá Lăng Thành, kinh ngạc nói: “Ấy? Đây không phải con rể ở rể nhà họ Tống sao?” Ha ha ha! Đúng là một viên đá khuấy lên ngàn cơn sóng.


Mấy ông chủ tiệm đồ cổ khác cũng nhận ra Lăng Thành.

“Ây dà, thật đúng là cậu ta này.” “Nghe nói tên nhóc này mỗi ngày ở nhà không có chuyện gì làm, chỉ biết ăn chùa thôi đó.” Mấy người mồm năm miệng mười sau khi đùa cợt một phen, ông chủ Lý cửa hàng bên cạnh cười như có như không quay về phía Lăng Thành nói: “Này, con rể nhà họ Tống, cậu dựa vào đâu nói khối ngọc Khấp Huyết này là giả? Chẳng lẽ cậu biết giám định đồ cổ?” Lời này vừa nói ra, mấy người khác đều cười vang lên.

“Ha ha ha, cậu ta là tên vô dụng nổi danh thành phố Đại Phong, cậu ta mà biết giám định đồ cổ á? “Tôi nghĩ cậu ta chỉ là đang tìm cảm giác tồn tại thôi!” “Cái này còn cần đoán? Nhất định là ở nhà họ Tống không có địa vị, chạy ra ngoài tìm chút tự tôn thôi, có điều cậu nhóc này, cậu đến nhầm chỗ rồi, nơi này chính là Cổ Vận Các đó, cậu đừng ở chỗ này tự tìm mất mặt nha.”
Mấy ông chủ tiệm đồ cổ cười lớn, Tiêu Diệu Vân mím môi thật chặt, lẳng lặng nhìn Lăng Thành, trong lòng cũng có chút phức tạp.

Khối ngọc Khấp Huyết trước mắt này, cho dù phẩm chất màu sắc hay là công nghệ điêu khắc đều khớp với tư liệu trước đó cô nhìn thấy, anh ta vì cái gì lại nói là đồ giả? Vốn dĩ Tiêu Diệu Vân cho rằng, cái anh Lăng Thành này không giống với miêu tả trong miệng người khác.

Nào ngờ hôm nay gặp mặt, anh ta lại đúng thật là vô dụng.

Chẳng trách người khác đều ghét anh ta, anh ta cơ bản chẳng hiểu gì về đồ cổ cả, vậy mà lại ở đây giả vờ hiểu.
Lúc này, Trương Lượng cùng Trần Kỳ liếc nhau một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Còn tưởng rằng tên này có lai lịch gì, hóa ra chỉ là thằng con rể ở rể người người xem thường.


Mẹ nó, làm hại ông đây sợ hết hồn.
Một lúc sau, Trương Lượng giống như bị nhục mạ, nhìn Lăng Thành ra vẻ đương nhiên nói: “Người ta là cô chủ Cổ Vận Các, còn có mấy ông chủ đây đều nhìn ra đây là đồ thật.

Những vị này đều là thương gia đồ cổ tiếng tăm lừng lẫy! Chỉ có anh nói là giả, hôm nay anh mà không cho một lời giải thích hợp lý, cẩn thận tôi báo cảnh sát bắt anh đó, tố cáo anh làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của chúng tôi.”
Ơ hay? Đã ăn cắp còn la làng, lại còn càng diễn càng nghiện à? Nhìn Trương Lượng bày ra bộ mặt nghiêm túc, Lăng Thành lại cười thêm lần nữa, cầm khối ngọc Khấp Huyết bên trong cái hộp lên, dùng tay ước lượng một chút, chậm rãi nói: “Ngọc Khấp Huyết sở dĩ gọi là ngọc Khấp Huyết, là bởi vì máu người rót vào bên trong ngọc khí, hình thành hoa văn giọt nước mắt, từ đó mới có cái tên này.” “Trong quá trình đó, liên quan đến tính chất của ngọc khí, cùng với nhân tố hoàn cảnh, lại thêm một chút trùng hợp, cho nên điều kiện hình thành của ngọc Khấp Huyết rất khắc nghiệt, bởi vậy mới trở nên hiếm có.

Mà khối ngọc này của cậu, cho dù bên trong cũng có hoa văn giọt nước mắt, nhưng lại không phải hình thành một cách tự nhiên, hẳn là sử dụng thủ đoạn đặc thù, là đồ nhân tạo.” “Trước hết không nói đến hoa văn màu máu, chất lượng miếng ngọc bội này của cậu, tuy nói là thượng phẩm, công nghệ điêu khắc phía trên cũng rất tinh xảo, nhưng không phải là từ thời Đông Tấn , hẳn là sản vật thời cận đại.” Nói tới đây, Lăng Thành cầm ngọc bài lên, tỉ mỉ quan sát một chút, yên lặng gật đầu: “Đúng vậy, phía trên còn có mùi đất ẩm, nếu như tôi đoán không sai, cậu vì muốn làm cho nó có vẻ cổ xưa nên đã cố ý chôn nó trong đất ít nhất một năm trở lên rồi nhỉ, làm giả đồ cổ cũng không tệ đâu!” Nói xong, Lăng Thành đem ngọc bài bỏ vào trong hộp, cười nhạt một tiếng: “Cho nên nói, nó chính là một món hàng nhái thời hiện đại, cái gọi là thời Đông Tấn, hoàn toàn chính là nói nhảm.” Lời lẽ cực kỳ hùng hồn!
Giọng Lăng Thành không lớn, nhưng giờ phút này, mọi người đều nghe thấy rõ ràng! Mấy ông chủ tiệm đồ cổ đều ngốc lăng ra.

Tên nhóc này nói rõ ràng đâu ra đấy ghê! Lẽ nào khối ngọc Khấp Huyết này thực sự là giả? Trước đó mọi người đều nhìn lầm rồi? Có điều nói đi cũng phải nói lại, mấy ông chủ tiệm đồ cổ đối với ngọc Khấp Huyết loại đồ cổ hiếm hoi này cũng chỉ nghe qua tên, trước giờ chưa từng nhìn thấy hàng thật, bởi vậy bây giờ từng người vẻ mặt phức tạp, đều không lên tiếng.

Tiêu Diệu Vân ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm Lăng Thành, trong lòng cũng chấn động hết sức.

Những kiến thức mà anh ta nói tới, bản thân cũng biết, nhưng...!nhưng không được rõ ràng thông suốt như lời anh ta nói! Anh ta học ở đâu vậy?
Mà lúc này, thể diện của Trương Lượng cũng không giữ được nữa rồi, mặt đỏ lên, cười lạnh: “Nói như thật ấy nhỉ, nhưng tôi hỏi anh một câu, anh nói linh tinh nhiều như vậy, lời nói vô căn cứ, anh có chứng cứ không?” Đúng nha.

Nói nhiều như vậy, cũng phải lấy ra chứng cớ xác thực mới được.


Lần này, mấy ông chủ tiệm đồ cổ cùng với Tiêu Diệu Vân đều quay qua nhìn Lăng Thành.

Nhất là Tiêu Diệu Vân, có chút kích động, còn có chút hồi hộp.

Kích động là bởi vì nếu Lăng Thành lấy ra được chứng cứ, bản thân có thể có nhiều thêm chút kiến thức.

Mà hồi hộp là bởi vì một khi chứng minh khối ngọc Khấp Huyết này là giả, như vậy sẽ chứng thực chuyện mình bị lừa gạt, coi như bản thân làm mất mặt nhà mình.

Phải biết rằng, nhà họ Tiêu đời đời chơi đồ cổ đó! Bản thân mặc dù trẻ tuổi, nhưng tự hỏi về phương diện đồ cổ , trong cả thành phố Đại Phong chưa chắc có ai giỏi hơn mình!
“Cậu muốn chứng cứ đúng không?” Lăng Thành nhìn Trương Lượng, nở nụ cười: “Rất đơn giản, ngọc Khấp Huyết hình thành một cách tự nhiên, huyết dịch ở bên trong khối ngọc trải qua năm tháng lắng đọng rồi bay hơi, là một loại hình thái nhẹ như sương mù, nhưng nếu là ngọc nhân tạo, bởi vì thời gian hình thành ngắn, cho dù ở bên trong hình thành hoa văn hình giọt nước mắt, chỉ cần dùng kính lúp đặc thù xem xét, sẽ phát hiện bên trong có vài hạt tròn rất nhỏ, đó là bởi vì máu tươi còn chưa bay hơi hoàn toàn.”
Khi Lăng Thành nói những lời này, người phụ trách Vương Bình đã mang ra kính lúp chuyên môn dùng để giám định đồ cổ.

“Thật sự là có hạt tròn nhỏ.” Rất nhanh, sau khi xem, Vương Bình kinh ngạc lên tiếng.

Lập tức, mấy ông chủ tiệm đồ cổ khác trong nháy mắt đi qua chỗ đó! Kể cả Tiêu Diệu Vân cũng nhịn không được đạp giày cao gót đi qua.

“Anh....” Lần này chứng cứ vô cùng xác thực, Trương Lượng sắc mặt đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm Lăng Thành, chỉ vào Lăng Thành một câu cũng không thốt ra được!.


Đọc truyện chữ Full