DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Liễm Nghiễm Hoa Mộng
Chương 2: 2: Tuyết Rơi Năm Đó Có Lẽ Sai Rồi


Vài ngày trôi qua, sóng yên biển lặng.Nghiễm Nhân luyện kiếm trong đình viện, từng chiêu thức nàng tung ra điều xuất quỷ nhập thần, quả thực là kỳ tài trăm năm hiếm gặp, lĩnh hội hơn người.Nơi hành lang quanh co uốn lượn, một đạo ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh biến hoá khôn lường, thoắt ẩn thoắt hiện giữa muôn trùng sắc hoa.Nàng và kiếm như thể hợp nhất, như thể đó là một phần cơ thể của nàng, cùng nàng đoạt mệnh nhân sinh.Gió thổi đến làm hoa đào bay tán loạn, lưỡi kiếm sắc bén chém qua, nàng uyển chuyển thu kiếm về, noãn thủ khẽ vuốt v3 thanh kiếm."Nhân nhi võ nghệ của nàng lại tăng thêm một bậc rồi!" Nam nhân vận sam bào từ đầu đến cuối đứng nơi hành lang kia, chỉ một cái xoay mình liền đến trước mặt nàng.Hắn không ngờ đến mới thời gian ngắn, nàng đã vượt xa sự khống chế của hắn, thân thủ của nàng đã đạt đến cảnh giới tối cao...Nàng thong thả tra kiếm về vỏ, lãnh đạm cất giọng có vẻ châm chọc."Nghiễm Nhân có ngày hôm nay, tất cả là nhờ vào công ơn mười năm dạy dỗ của sư phụ! Đáng tiếc..."Nàng khẽ nâng mi nhìn hắn, chậm rãi lướt qua.

Thanh âm lãnh tuyệt."Người đã không cần ta nữa! Trên đời này đã không còn Lệnh Thiên Duật muốn thâu tóm thiên hạ, cũng không còn Nhân Nhi dốc lòng phò trợ.


Người còn đến đây làm gì?"Trong khoảnh khắc lướt qua, hắn vô thức nắm lấy tay nàng, thật chặt, rốt cục lại buông ra."Nhân Nhi, thật xin lỗi.

Tình cảnh lúc đó nếu ta không giao ra binh phù, Bách Lý Nhã sẽ chết...!Nàng ấy đã hi sinh vì ta quá nhiều..."Lệnh Thiên Duật lần đầu tiên giải thích với nàng, suốt mười năm bên nhau đây là lần thứ hai hắn hạ mình xin lỗi nàng.Nàng bật cười có điểm bi ai."Nàng ấy vì người hi sinh...!Nghe thật hay làm sao!!! Lúc người còn là hoàng tử bị ghẻ lạnh, thất sủng, nàng ta có bên cạnh người không? Ba năm bị giam cầm trong ngục tối nàng ta có từng đến thăm người không? Lúc đó nàng ta chính là ngã vào vòng tay của vị huynh trưởng người đó, là hoàng đế đó!!!""Lúc người đoạt lấy hoàng quyền về tay, nàng ta lại chạy đến khóc lóc nói vài câu thì người liền tin sao??? Ha ha...!Nên nói người thâm tình hay ngu xuẩn đây??? Cái gì mà trao ra binh phù, cái gì mà dốc lòng phò trợ!!!! Vậy mười năm của chúng là cái gì!!!""Thật nực cười!!!"Nghiễm Nhân chưa từng xúc động như vậy, ngay cả khi đứng trước đại điển thành hôn của hắn cũng chưa từng lớn tiếng oán trách như vậy."Vì lúc đó nàng ấy đã hoài thai nên mới quy thuận hoàng huynh!! Vì muốn giữ lại mạng cho đứa nhỏ, hoàng huynh cũng hứa không nguy hại đứa bé...!Nhân nhi...!Nàng ấy đã chịu nhục suốt nhiều năm bên cạnh hoàng huynh chính là chờ ta trở về cứu nàng ấy..."Lệnh Thiên Duật giải thích rõ ngọn ngành cho nàng nghe, hắn vốn không muốn cho nàng biết được chân tướng, nhưng hắn cũng vì vạn bất đắc dĩ..."Vậy sao?"Thanh âm nàng kéo dài, tột cùng thê lương.Hắn không biết dùng tâm tình gì ôm lấy nàng, là xót thương hay hổ thẹn? Tay hắn nắm lấy tay đang cầm kiếm của nàng, tựa như lúc nhỏ hắn dạy nàng dùng kiếm..."Nhân nhi, ta biết trong lòng nàng chất chứa nhiều oán hận, không cam lòng..."Hắn hiểu, làm sao có thể cam tâm tình nguyện dâng giang sơn thiên hạ sắp đến tay cho kẻ khác!!! Đó là khát vọng cả đời hắn, từ nhỏ trong chốn tranh quyền đoạt vị này, hắn hơn ai hết hiểu rõ hoàng quyền có sức mạnh như thế nào, sinh ra trong gia đế vương không có quyền lựa chọn, kẻ mạnh thì thắng kẻ yếu thì chết!!!Vì hắn nàng không tiếc đôi tay nhuốm đầy máu, nam chinh bắc chiến, đoạt lấy từng toà thành trì, chỉ vì hắn nàng đánh cược cả tính mạng, nhiều lần thập tử nhất sinh!!! Chỉ vì ước vọng của hắn nàng sẵn lòng hi sinh.Quân đã vây kín thành, chỉ cần một cái mệnh lệnh của hắn thì lập tức công thành đoạt quốc...Giang sơn thiên hạ đã nắm chắc trong tay...Nhưng thời khắc nhìn thấy Nhã nhi đứng trên thành trì, hắn lại chấp thuận buông giáp đầu hàng...!Mạng của hắn là do Nhã nhi cứu, hắn không thể phụ nàng...Đành vứt bỏ hứa hẹn năm xưa, vứt bỏ cả những năm tháng khổ cực, nằm gai nếm mật của bọn họ..Hoa đào bay tán loạn...Dệt thành một hồi mộng ảo...Quấn lấy mảnh tình si của ai...Vì ai thấm đẫm huyết sắc...Vì ai sầu bi rơi lệ...Vì ai dốc tận tâm can...Nàng chậm rãi rút tay, lui về sau mấy bước.

Thần sắc mấy phần lãnh tĩnh, cánh môi chung thủy vẽ lên nụ cười kinh diễm."Tam Vương Gia chớ đùa.


Ta làm sao dám không cam tâm, oán hận người a! Ta còn thập tâm cầu mong lựa chọn của vương gia là đúng!!! Người sẽ viên mãn bên cạnh Nhã nhi của người! Ngưỡng mộ không kịp có nam nhân vì nàng nguyện lòng vứt bỏ giang sơn!!! Nhân nhi không có phúc phần như vậy, đành làm một kẻ vô danh tiểu tốt.

Nơi đây không đáng để Tam Vương Gia lui đến, xin về cho!!!"Không khó để nghe ra vẻ châm biếm cùng đoạn tuyệt của nàng.


Không hổ là đệ nhất sát thủ, cầm lên được hiển nhiên cũng buông xuống được...!Lòng của bọn sắc lạnh không thua kém gì nhau...!Hắn đào tạo nàng suốt mười năm, đến nay cũng xem như là thành công, biến nàng trở thành một kẻ máu lạnh vô tình!!!"Nhân nhi, hôm nay ta đến vì có việc cần đến nàng giúp!"Hắn đang cầu tình nàng? Vì nàng ta hắn lại cầu nàng giúp đỡ!!! Lệnh Thiên Duật lãnh diện vô tình trước đây biến mất rồi ư???Ha ha...!Hắn vốn không phải kẻ máu lạnh vô tình, nguyên lai là trái tim của hắn ở một nơi khác mà thôi, nguyên lai là thâm tình của hắn không dành cho nàng mà thôi!!!Vậy mà suốt mười năm nàng có tình, lại bị hắn biến thành kẻ vô tâm vô phế!!!"Nhã nhi từng chịu tổn thương khi sinh ra hài tử, đến nay thể chất hư nhược, hàn khí quấn thân quanh năm, nếu không có linh đan diệu dược, thật khó để duy trì tiếp sinh mệnh...!Nghe đồn ở Thất Vương Phủ có Tuyết Linh Chi ngàn năm, nàng giúp ta đến đó một chuyến có được không?"Thì ra là vậy!!!"Người lại một lần nữa lợi dụng ta!!! Ha hả Lệnh Thiên Duật người tính toán thật chuẩn xác, biết rõ cả đời này ta sẽ không phản bội người, biết rõ ta có thể vì người bán mạng...!Ngươi muốn ta chết, ta liền buông tha sinh mệnh....!Ha ha...!Trận tuyết năm đó người đến mang ta đi có lẽ là sai rồi!!!"Nàng rời đi, hắn vẫn đứng đó, thật lâu...Hoa đào rơi so với tuyết tinh năm ấy thập phần lạnh lẽo, thê lương hơn...Bao lần nói lời đoạn tuyệt, đến cùng vẫn là không buông được....


Đọc truyện chữ Full