DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 19

“Mẹ mày chứ, muốn chết à”, Báo Đen hung hăng đứng dậy, khoát tay với đám đàn em ở bên cạnh. 

Ngay lập tức, đám đàn em được Báo Đen chuyên tâm đào tạo lúc này trong tay cầm vũ khí rồi lao về phía Lý Hùng. Nhưng trong mắt Lý Hùng chỉ có Báo Đen. 

Xoẹt! Lý Hùng xuất hiện trong tầm mắt của Báo Đen rồi lóe lên một cái. Chỉ trong nháy mắt mà Lý Hùng đã ra tay, anh ra tay rất nhanh, nhanh như tia chớp vậy. 

Lý Hùng nắm chặt lấy tay phải của Báo Đen rồi vặn mạnh một cái. Tay phải của Báo Đen như xoắn quẩy, tiếp đó là bị Lý Hùng bẻ gãy. 

Sự cố đột ngột này khiến đám đàn em xông lên kia đều sợ hãi. Bọn họ đi theo Báo Đen nhiều năm nên cũng biết được thân thủ của Báo Đen. Ngày thường, mười mấy người bọn họ đồng thời bao vây tấn công Báo Đen, Báo Đen ít nhất cũng ứng phó được mười mấy chiêu. Nhưng lần này chỉ với chút sức lực mà người kia đã đánh bại Báo Đen rồi. 

Không! Nói một cách chính xác thì Báo Đen đã bị đánh bại hoàn toàn. 

Báo Đen cố chịu đau rồi hét lớn về phía đàn em: “Mẹ kiếp chúng mày, còn đứng ngây người ra đó làm gì, xông lên cho tao”. 

Nhưng Lý Hùng đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ uy lực khủng khiếp đó như sóng biển, khí thế vô cùng đáng sợ. Đám côn đồ hung hãn kia đều sợ đến nỗi đứng ở đó bất động. Mọi người chỉ nhìn thấy Báo Đen đang từng bước lùi về sau còn Lý Hùng thì bình tĩnh áp sát lại. 

Advertisement

“Tao đã cho mày hai cơ hội rồi, sẽ không có lần thứ ba đâu”, vừa dứt lời thì bóng hình của Lý Hùng biến mất trong tầm mắt Báo Đen. Một làn gió lạnh buốt xương thổi qua, Lý Hùng đột nhiên đứng ở phía sau Báo Đen. Anh giơ năm ngón tay nắm chặt đầu của Báo Đen, sau đó nhấc bổng người Báo Đen từ dưới đất lên. 

Ngay lập tức, Báo Đen nắm chặt tay của Lý Hùng, không ngừng giãy dụa và hét lớn kêu đau: “Đồ chó chết này, tao sẽ không tha cho mày đâu! Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày”. 

“Mày với con đàn bà của mày, còn cả người nhà của mày tao sẽ ra tay hết”, trong quá trình Báo Đen hống hách kêu gào thì Lý Hùng đột nhiên ném hắn lên. 

Tiếp đó tay phải của Lý Hùng xoay tròn trên không trung như một đám mây. Trong lúc bàn tay xoay tròn thì một luồng khí vô cùng đặc biệt ngưng tụ lại. 

“Bốp”, Lý Hùng dùng lòng bàn tay vỗ mạnh vào sống lưng của Báo Đen. 

“Rắc rắc”, tiếng xương gãy vụn vang giòn trong tai mọi người. 

Advertisement

Báo Đen lập tức phun ra ngụm máu tươi, tiếp đó người hắn như diều đứt dây bay ra ngoài. Sau khi rơi xuống đất, Báo Đen giống như một đống thịt nhũn. Ngoài việc miệng hắn phát ra tiếng kêu khó nghe thì giờ đây hắn còn không có sức động đậy một ngón tay nữa. 

Lúc này không khí tại nơi này vô cùng yên tĩnh! Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho những thuộc hạ của Báo Đen nhất thời đều không kịp phản ứng. 

Đây là Báo Đen, là nhân vật số một của Đông Hải, người như này lại dễ dàng bị người ta đánh tàn phế sao? Như này đúng là hung dữ quá đi. 

Lý Hùng với sắc mặt bình thản nhìn xung quanh. Anh nói ra từng chữ đều vô cùng rõ ràng lọt vào tai từng người xung quanh: “Tôi chỉ cảnh cáo một lần thôi”. 

“Từ nay về sau, kẻ nào dám đến địa bàn của vợ tôi làm loạn thì Báo Đen chính là ‘tấm gương’ nhé”, lời nói vừa dứt thì những thuộc hạ của Báo Đen đều rụt cổ lại, luống cuống chân tay chạy đi. 

“Này!”, giọng nói của Lý Hùng vừa thốt ra thì tất cả những người chạy ra ngoài lúc này đều cùng động tác, đó là dừng bước chân. Bọn họ ai nấy đều run rẩy quay đầu lại nhìn Lý Hùng. 

“Bố mẹ các người không nói cho các người là lúc đi phải mang theo cả ‘rác’ đi à?”, nghe thấy câu này, hai thuộc hạ ở cự ly gần Báo Đen nhất lúc này vội nhấc Báo Đen lên rồi chạy đi như điên. 

Lúc này, đám người ở phía sau Lý Hùng phát ra tiếng hô hào, bọn họ biết rằng lần này mình đã theo đúng người rồi. 

Đợi lúc Hứa Mộc Tình từ văn phòng bước ra thì vụ hỗn loạn bên ngoài đã được dừng lại. Do tốc độ nhanh quá nên cô và người trong văn phòng không cảm nhận được gì cả. 

Lúc này, Lý Hùng kéo tay Hứa Mộc Tình lên xe. 

“Anh làm gì vậy?” 

“Tan làm rồi mà”, Lý Hùng lẩm bẩm nói. 

“Trời vẫn chưa tối mà”. 

Lúc này Lý Hùng giơ tay ra gõ nhẹ một cái lên mũi thanh tú của Hứa Mộc Tình, nói: “Em từng thấy bà chủ nào trời tối mới tan làm không?” 

Hứa Mộc Tình khẽ mấp máy bờ môi mỏng quyến rũ của mình, nói: “Em đâu có phải là bà chủ gì chứ”. 

Lý Hùng nói một cách chắc chắn: “Anh bảo em là bà chủ thì chính là như vậy”, tiếp đó Lý Hùng lập tức khởi động xe rồi đi về phía thành phố. Mười phút sau, Hứa Mộc Tình ngây người ra nhìn Lý Hùng rồi lại thấy Lý Hùng lái xe vào trong đại lý xe Mercedes 4s. 

“Sao chúng ta lại đến đây?”, Hứa Mộc Tình hỏi Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc. 

“Chiếc xe này đã bị đâm đến mức biến dạng rồi, căn bản không xứng với em”. 

“Vợ của anh xinh đẹp thế này, chắc chắn phải lái chiếc xe hợp với khí chất của em chứ”. 

Phùng Thúy Lan đứng ở cửa phòng khách của đại lý xe. Cô ta muốn học hỏi cô gái bên bộ phận kinh doanh mới đến kia, xem có được vận may như cô gái ấy là ‘vơ’ được đại gia không. Lúc này, cô ta nhìn thấy một chiếc xe Mercedes đầu bị đâm nát đang lái lại. Cô ta với vẻ mặt tươi cười bước lại. 

Cô ta đang định mở miệng nói gì đó, kết quả phát hiện có hai người quen thuộc từ trên xe xuống. 

“Sao lại là bọn họ?”, Phùng Thúy Lan vừa nhìn thấy Lý Hùng thì sợ đến nỗi nấp sang bên cạnh. 

Lý Hùng dắt tay Hứa Mộc Tình rồi đi thẳng vào phòng khách của đại lý xe. Lý Hùng nhìn từ xa đã thấy cô gái phòng kinh doanh kia đang rót nước vào trà nên anh liền vẫy tay với cô. 

Cô gái đó vội chạy lại, nói: “Xin chào Lý tiên sinh, Lý phu nhân”, cô gái đó vừa lại gần liền khom người 90 độ với hai người. 

Hứa Mộc Tình không ngờ đối phương lại gọi mình là Lý phu nhân nên cô ấp úng nói: “Cô ơi, cô đừng nói vậy, chúng tôi không phải là…”. 

“Ôi, thật sự xin lỗi cô”. 

“Hóa ra hai người vẫn chưa kết hôn ạ”. 

“Tại nhìn hai người rất có tướng phu thê đấy ạ”. 

Cô gái này đúng là biết lấy lòng người quá đi! Lý Hùng đang định đợi lát nữa gọi điện thoại cho giám đốc của họ để tặng thêm cho cô ấy hai mươi nghìn tệ nữa. 

Lúc này cô gái ấy mới phát hiện ra đầu xe của chiếc xe ở cổng bị đâm biến dạng nên vội giơ tay che miệng mình, thốt lên: “Ôi trời ơi, sao xe lại bị đâm ra bộ dạng như này?” 

Lý Hùng thản nhiên nói: “Không có gì đâu, chúng tôi thay cái mới là được”. 

“Á?”, không chỉ có cô gái đó mà ngay cả Hứa Mộc Tình cũng nhìn Lý Hùng với vẻ mặt kinh ngạc. Cô còn tưởng rằng hôm nay họ đến đây sửa xe. 

Hứa Mộc Tình vội khoát tay, nói: “Không được không được, chúng ta có một chiếc rồi, giờ còn mua cái nữa thì sao được”. 

“Em cũng phải lái xe mà, đầu chiếc xe này bị đâm ra bộ dạng này, nếu để cảnh sát giao thông nhìn thấy thì sẽ bị bắt lại đấy”. 

“Vậy thì cứ để ở đây sửa cũng được mà”. 

Lý Hùng sớm đã đoán ra Hứa Mộc Tình sẽ nói như vậy nên anh quay đầu lại hỏi cô gái kia: “Sửa thì mất bao nhiêu thời gian?” 

“Ít thì cũng phải hai tuần ạ”. 

Lý Hùng cười nhìn Hứa Mộc Tình, nói: “Hiện giờ nơi em làm xa như vậy, không có xe thì em đi về kiểu gì?”, nói xong Lý Hùng chỉ tay nói với cô gái kia: “Lấy cho tôi chiếc ở cổng kia, lấy cho tôi cái y như cái này, màu sắc cũng không đổi”. 

“Á? À vâng ạ…”, cô gái ở phòng kinh doanh nhận lấy thẻ đen mà Lý Hùng tiện tay ném lại, sau đó xoay người chạy về phía quầy. 

Nhóm nhân viên kinh doanh ở bên cạnh thấy thế thì ngưỡng mộ không ngớt, cách có một ngày mà người ta đã đến mua chiếc xe thứ hai rồi. Đâu có ai mua xe như vậy chứ? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của đôi vợ chồng trẻ này thì rõ ràng người vợ cảm thấy rất lãng phí nhưng người chồng lại hì hì cười, nhất định muốn mua xe cho vợ mình. 

Hiện giờ, trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ: “Có được người chồng như này thật là tốt”. Đặc biệt là Phùng Thúy Lan đứng ở cửa, lúc này cô còn muốn đập đầu vào tường nữa. 

Dưới những cái nhìn chăm chú của tất cả nhân viên kinh doanh, Lý Hùng lại một lần nữa tùy hứng thay cho Hứa Mộc Tình một chiếc xe mới hoàn toàn. 

Ngồi trong chiếc xe mới, Hứa Mộc Tình chỉ vào chiếc xe bị đâm nát kia, hỏi: “Vậy chiếc xe này phải làm sao?” 

“Chẳng phải em nói là để ở đây sửa sao? Sau khi sửa xong rồi thì để mẹ của chúng ta lái”. 

Những người xung quanh vì câu nói này nên lại đánh giá Lý Hùng cao hơn nữa. Đúng là con rể quốc dân đây rồi! 

Lý Hùng lái xe đi, đưa Hứa Mộc Tình rời khỏi đại lý xe ô tô. 

Lúc này, có một người đàn ông mặc đồ âu ngồi trong góc ở bên cạnh. Người này tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình mua xe ban nãy của Lý Hùng. 

Gã vội lấy điện thoại ra nhấc gọi số của Hứa Thiên Tứ. 

“Cậu Thiên! Có một chuyện phải báo cáo với cậu…”. 

“Cái gì?”, lúc Hứa Thiên Tứ nghe thấy Hứa Mộc Tình mua hai chiếc xe Mercedes-Benz thì như nhảy dựng lên. 

“Hứa Mộc Tình đâu ra mà lắm tiền như vậy?”

Đọc truyện chữ Full