Hơn nữa trong quãng đời còn lại, họ sẽ là công cụ kiếm tiền của Trương Toàn Vũ.
"Ây, mọi người đến đông đủ rồi à, xin lỗi vì đã đến muộn”.
Lúc này, Lưu Đức Luân từ ngoài cửa bước vào cùng với vài đàn em.
Vừa nhìn thấy Lưu Đức Luân xuất hiện, Vương Cao Ba đã vội vã báo cho Trương Toàn Vũ.
"Trương đại ca, hắn chính là Lưu Đức Luân, hắn giàu hơn bất kỳ ai trong chúng ta!"
Khi nghe thấy Vương Cao Ba nói vậy, mọi người ở bên cạnh đều lần lượt chĩa súng về phía Lưu Đức Luân.
Một số đàn em đã vây quanh Lưu Đức Luân.
Vương Cao Ba nói với Lưu Đức Luân một cách đầy gian ác: "Hôm nay mày đã đến đây rồi thì đừng hòng thoát!"
Lưu Đức Luân cười lạnh một tiếng: "Chỉ có một nhúm người thế này mà định cản tôi à?"
"Chúng không nhưng tao thì có”.
Nói rồi, đại sư Dương chắp hai tay sau lưng, mặt hơi vênh lên, lạnh lùng nghiêm nghị, bước từng bước về phía Lưu Đức Luân.
Càng bước, uy lực của hắn càng tăng lên.
Đột nhiên, vài đàn em xung quanh Lưu Đức Luân hét lên, lập tức lao đến về phía đại sư Dương.
Nhưng những tên này đã bị đại sư Dương hạ gục trong tích tắc.
Đại sư Dương tiến một bước, Lưu Đức Luân sẽ lùi hai bước.
Nụ cười trên mặt đại sư Dương dần trở nên khinh thường: "Sau này, Đông Hải chúng mày nên đổi tên thành Đông Trì. Lũ chúng mày chỉ là con tôm con tép nhỏ bé trong ao mà thôi”.
"Lưu Đức Luân, quỳ xuống dập đầu phục tùng tao đi”.
Trương Toàn Vũ trịnh thượng nhìn Lưu Đức Luân với ánh mắt như nhìn con sâu cái kiến.
Lưu Đức Luân lạnh giọng nói: "Nếu tôi không làm thì sao?"
"Thì đánh gãy tay chân của mày”.
"Ngày mai tiêu đề của các tờ báo lớn ở Đông Hải sẽ là cáo phó của mày!"
Trương Toàn Vũ nói xong, ánh mắt liền trở nên sắc lẹm.
Cùng lúc đó, đám người Vương Cao Ba đã đứng sau lưng Trương Toàn Vũ.
"Lưu Đức Luân, giao công ty của mày ra đây, chúng tao sẽ tha chết cho mày!"
Ngay khi đám người này đẩy Lưu Đức Luân vào góc tường, ngoài cửa có một cơn gió lạnh thổi vào.
Lý Hùng đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Lúc này, anh lặng lẽ nhìn mọi người trước mặt.
Khi Vương Cao Ba nhìn thấy Lý Hùng, hắn hô lên ngay lập tức.
"Trương đại ca! Là hắn! Là thằng này!"
"Lần trước một mình hắn hạ gục tất cả anh em của chúng ta!"
"Trương đại ca, chỉ cần anh đập cho thằng này nhừ tử, thì Lưu Đức Luân sẽ ngoan như một con cún quỳ trước mặt anh”.
Thời điểm Trương Toàn Vũ đối mặt với Lý Hùng, hắn không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt đáng sợ quá.
Trương Toàn Vũ chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào sâu thẳm và đầy sát khí như của Lý Hùng.
"Đại sư Dương, thằng này giao cho anh”.
Đại sư Dương ngạo nghễ, hai tay hắn vẫn luôn chắp sau lưng từ lúc bước vào.
Hắn, phong thái của một đại sư.
Hắn, bước đi oai phong lẫm liệt.
"Nhóc, tôi sẽ cho cậu ba giây để quỳ xuống...”
"Bùm!"
Đại sư Dương chưa kịp nói xong thì cơ thể đã bị thốc bay lên.
Cơ thể của hắn nhanh chóng xẹt qua người Trương Toàn Vũ, mang theo một luồng khí lưu mạnh mẽ, đập mạnh vào bức tường phía sau Trương Toàn Vũ!
Khí lực mạnh mẽ này lập tức đánh bay cơ thể của đại sư Dương dính vào tường.
Những viên gạch trên tường cũng theo đó mà rơi xuống!
Toàn bộ bức tường trắng giống như mạng nhện, nhanh chóng nứt ra!
"Đậu má”.
Lý Hùng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Lúc này, Lý Hùng di chuyển.
Giống như phong thái của đại sư Dương vừa rồi.
Lý Hùng bước từng bước về phía Trương Toàn Vũ.
Đám người Vương Cao Ba hùng hổ đứng sau lưng Trương Toàn Vũ đã sợ hãi đến mức trốn vào trong góc.
Bọn chúng đã bị Lý Hùng ‘nắn gân cốt’ trước đó không lâu, bây giờ toàn thân vẫn còn đang đau nhừ tử.
Vương Cao Ba không phục, hét về phía Lý Hùng: "Thằng kia! Vênh váo vừa thôi!"
"Tao nói cho mày biết, Trương đại ca này là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ tỉnh thành đấy, đắc tội với anh ấy mày chết chắc!"
Trương Toàn Vũ đột nhiên kêu to: "Ngây ra đó làm gì? Xông lên cho tao!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 62
Chương 62