Chỉ cần một tiếng nói cười của ông ta là có thể hồn bay phách tán!
Cửa phòng phẫu thuật số hai.
Có một bác sĩ nước ngoài tóc vàng mắt xanh vô cùng đẹp trai mặt áo blouse trắng đang đứng.
Hắn vừa nhìn thấy Lý Hùng đã vội vã tiến lên chào hỏi anh.
“Ôi Hùng, đã lâu không gặp, tôi nhớ cậu muốn chết!”
Bác sĩ nước ngoài này nói tiếng Hoa Hạ rất lưu loát.
Lúc nhìn thấy bác sĩ người nước ngoài này, cả nhà Hứa Mộc Tình đều hơi sững sờ.
Ban đầu khi bọn họ nghe Lý Hùng nói về bác sĩ họ Trương này.
Đều mặc định cho rằng hắn là một người Hoa Hạ hoặc là Hoa kiều.
Kết quả không ngờ hắn lại là một người phương Tây.
Bác sĩ nước ngoài chào hỏi mấy người Hứa Hiếu Dương: “Chào chú chào cô, cháu tên là Trương Thuý Sơn, cháu và Lý Hùng là bạn thân cùng chung chí hướng!”
Lúc trước, Lý Hùng từng nói với Hứa Mộc Tình rằng bác sĩ này và anh từ nhỏ đã quen nhau, hai người cùng lang thang kiếm ăn.
Hứa Mộc Tình duỗi tay kéo ống tay áo của Lý Hùng, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải anh nói hai anh từng cùng làm người lang thang sao?”
“Chẳng lẽ anh lang thang đến tận nước ngoài à?”
Lý Hùng còn chưa trả lời thì Trương Thuý Sơn đã chủ động giải thích.
“Có thể cô chú sẽ không hiểu vì sao hai đứa con quen nhau đúng không?”
“Đó là một hôm gió tuyết bay bay, vừa đói vừa rét”.
“Hôm đó, trời xám, đất trắng”.
“Hai người chúng con trốn ở một góc run rẩy, là cậu ấy cho con một thanh sô cô la…”
“Được rồi được rồi, bớt nói nhảm, mau phẫu thuật đi!”
Lý Hùng trừng mắt, Trương Thuý Sơn vội rụt cổ lại, nuốt câu đằng sau vào bụng.
Hứa Hiếu Dương được nhân viên chăm sóc chữa bệnh đẩy vào phòng phẫu thuật.
Sau khi cửa phòng phẫu thuật chậm rãi đóng lại, Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng.
Lẩm bẩm một tiếng: “Đồ nói dối”.
Cùng lúc đó, trong phòng phẫu thuật số một.
Hoàng Du Quảng được nhân viên đỡ lên bàn phẫu thuật.
Lúc này, một bác sĩ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu rám nắng, mắt màu xanh dương, dáng người cao gầy đi đến.
Khi nhìn thấy người đẹp này, mắt Hoàng Du Quảng không khỏi sáng lên.
Cô gái này vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, là kiểu khiến đàn ông rất khó khống chế bản thân.
Nhìn thấy cô ấy, Hoàng Du Quảng lập tức thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cậu ta nghĩ sau khi phẫu thuật xong, trong lúc nằm viện, nhất định phải để bác sĩ này hầu hạ mình thật tốt.
Cậu ta từng chơi đùa với không ít gái đẹp trong nước, nhưng đây là lần đầu tiên chơi hàng nhập khẩu đó!
Nghĩ đến đây, chỗ nào đó trên người Hoàng Du Quảng chậm rãi cứng lên.
Cô gái tóc xoăn thấy thể không nhịn được cười khẽ.
Cô ấy dùng tiếng Hoa Hạ không mấy lưu loát nói một câu.
“Oắt con trông cường tráng như vậy, cắt đi thì thật tiếc quá”.
Hoàng Du Quảng không hiểu cô gái đang nói gì, cậu ta chỉ cảm thấy đôi môi của cô ấy vô cùng xinh đẹp gợi cảm.
Nhưng giọng nói của cô ấy nghe hơi khàn.
Không hợp với vẻ ngoài quyến rũ của cô ấy lắm.
Chỉ là giọng nói càng khàn, chứng tỏ yêu cầu về chuyện kia càng mãnh liệt.
Khà khà! Trong khoảng thời gian nằm viện bổn công tử có cái để chơi rồi.
Vào lúc Hoàng Du Quảng thầm thấy sảng khoái không thôi, nữ bác sĩ nói với y tá bên cạnh: “Gây mê”.
Cảm giác đau đớn khi kim tiêm đâm vào cột sống nhanh chóng biến mất.
Hoàng Du Quảng cho rằng mình sẽ ngủ thiếp đi vì thuốc mê.
Nhưng khiến cậu ta thấy lạ là tuy thuốc mê đã có tác dụng.
Nhưng cậu ta không hề thấy buồn ngủ, còn cảm thấy vô cùng tỉnh táo nữa!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải sau khi gây mê, người ta sẽ ngất xỉu sao?
Nếu không ngất, đợi lát nữa bác sĩ động dao chẳng phải sẽ thấy hết à?
Hoàng Du Quảng hơi luống cuống.
Lúc này, nữ bác sĩ kêu y tá bên cạnh cởi hết quần áo trên người Hoàng Du Quảng.
Cả qu@n lót cũng cởi luôn.
Nữ bác sĩ dùng bàn tay đeo bao tay búng lên thứ kia một cái, cười nói.
“Em trai nhỏ, đầu tiên chị đây xin tự giới thiệu một chút”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 71
Chương 71