“Bà ngoại!”
Cửa xe vừa mới mở ra, Hứa Mộc Tình đã nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của Hứa Mộc Tình, bà cụ mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt vốn đã mờ đục của bà cụ lại bừng sáng ngay.
“Tình Tình, cháu cưng Tình Tình của bà về rồi!”
Bà cụ vội vàng đặt nan trúc sang một bên rồi đứng dậy, loạng choạng đi về phía Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình mặc bộ đồ sạch sẽ, cũng không quan tâm đến việc trên người bà cụ dính nhiều bùn đất, cô mở rộng hai tay ôm bà cụ thật chặt.
Lý Hùng bước xuống xe, nhìn thấy cảnh tượng này, anh không khỏi nở nụ cười ấm áp.
Cả gia đình bọn họ nhanh chóng ngồi trong phòng khách trò chuyện.
Mẹ của Liễu Ngọc Phân sinh được một đôi trai gái.
Liễu Đông Thanh là con trưởng trong nhà.
Bởi vì nhà tương đối khó khăn nên Liễu Đông Thanh kết hôn muộn hơn em gái Liễu Ngọc Phân của mình.
Con gái của Liễu Đông Thanh, Liễu Noãn Noãn đang học cấp ba, sắp sửa đi thi đại học.
Liễu Ngọc Phân vừa mới ngồi xuống đã hỏi thăm Hà Nguyệt Cầm ngay.
“Chị dâu, sao trước cổng trường của anh em lại có biểu tình chứ?”
“Hình như khi nãy em thấy có nhiều thầy cô tham gia lắm, chuyện gì thế này?”
Hà Nguyệt Cầm thở dài.
Bà ấy nói với Liễu Ngọc Phân, mấy năm trước trường của Liễu Đông Thanh đã chuyển từ công thành tư.
Sau khi trở thành trường tư, số lượng học sinh ngày càng giảm.
Cuộc sống của mọi người mỗi lúc một khó khăn.
Cách đây không bao lâu, tập đoàn Tô thị trên tỉnh nhân lúc hiệu trưởng nhập viện, không biết đã dùng thủ đoạn gì để ép con trai của hiệu trưởng nhượng trường học lại cho tập đoàn bọn họ với giá rẻ mạt.
Tập đoàn Tô thị định biến trường học thành một khu chung cư thương mại.
Còn học sinh và thầy cô giáo trong trường thì bọn họ chẳng quan tâm.
Liễu Đông Thanh và một số thầy cô giáo trong trường treo băng rôn trước cổng để biểu tình.
Hứa Hiếu Dương không khỏi thở dài khi nghe thấy thế.
Ông ấy lắc đầu rồi nói: “Làm vậy không có ích gì đâu, nhà họ Tô là gia tộc đứng đầu ở Giang Châu”.
“Phạm vi kinh doanh của bọn họ rộng lắm”.
“Hơn nữa bọn họ có quen biết với người ở mọi tầng lớp”.
“Bọn họ biến trường học thành khu chung cư thương mại một cách rẩm rộ như vậy, điều đó chứng tỏ rằng đã đánh tiếng với người bên hệ thống pháp luật và thương mại xong rồi”.
“Chắc chắn anh vợ có đi biểu tình thì cũng chẳng đem lại hiệu quả gì cả”.
Lúc Hà Nguyệt Cầm nói chuyện, bà ấy nhìn ra chiếc ô tô trong sân.
Vốn dĩ bà ấy còn định nói gì đó, nhưng vẫn còn chưa kịp mở lời thì bà cụ đột nhiên kêu lên một tiếng.
Bà cụ chợt mất khống chế tiểu tiện trong lúc nói chuyện với Hứa Mộc Tình.
Liễu Ngọc Phân và Hà Nguyệt Cầm vội vàng dắt bà cụ vào nhà vệ sinh rửa ráy.
Hứa Mộc Tinh nói với đôi mắt đỏ ửng: “Bố, hình như càng lúc bà ngoại càng bệnh nặng rồi”.
Hứa Hiếu Dương lắc đầu: “Bà ngoại của con đã vất vả hơn nửa đời người, đến tuổi già lại mắc phải chứng bệnh này, ông trời không công bằng một chút nào!”
Lý Hùng kéo Hứa Hạo Nhiên sang một bên, anh hỏi khẽ: “Bà ngoại bị bệnh gì đấy?”
Hứa Hạo Nhiên sờ gáy, cậu ta lắc lắc đầu.
“Em cũng không biết rõ nữa, trước kia nghe ba nói hình như bà ngoại già rồi nên lú lẫn”.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Ngọc Phân và Hứa Nguyệt Cầm lại dẫn bà cụ ra ngoài.
Bây giờ bà cụ đã thay một bộ đồ sạch sẽ.
“Ồ, chiếc ô tô ngoài sân là của nhà nào thế? Sao lại đậu ở đây?”
Vào lúc này, có tiếng nói chói tai của một người phụ nữ vang vọng bên ngoài sân.
Lý Hùng quay đầu nhìn về hướng ấy, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mập mạp trang điểm đậm, ăn mặc lộng lẫy bước xuống từ chiếc Volkswagen.
“Em họ! Lâu rồi không gặp, sao sắc mặt em xấu thế? Còn ốm như que củi nữa?”
Người phụ nữ trung niên mập mạp là Liễu Hồng Hoa, con gái của cậu Liễu Ngọc Phân.
Bà ta lắc chiếc eo như thùng phi rồi đi đến trước mặt Liễu Ngọc Phân.
“Còn bộ đồ em đang mặc nữ kìa, nhìn là biết không phải hàng hiệu rồi”.
“Ai mà không biết còn nghĩ em là công nhân trong nhà máy nào đó chứ”.
Liễu Hồng Hoa không biết rằng bộ đồ Liễu Ngọc Phân đang mặc trên người có giá một trăm mấy chục ngàn!
Hứa Hạo Nhiên kéo Lý Hùng lại rồi thì thầm giới thiệu với anh: “Anh rể, người phụ nữ đang ghét này là con gái của ông cậu, từ nhỏ đã bắt nạt mẹ em!”
Liễu Hồng Hoa chỉ vào chiếc Mercedes-Benz ngoài cửa rồi hỏi Hà Nguyệt Cầm: “Chiếc xe ở ngoài sân là của Tiểu Hải nhà bên hả?”
“Mấy ngày trước chị nghe bọn họ nói mấy năm gần đây thằng nhóc Tiểu Hải làm ăn khấm khá lắm, đã trở thành ông chủ lớn rồi”.
Liễu Hồng Hoa vừa nói chuyện vừa nhìn Hứa Hiếu Dương, bà ta cười ‘ha ha ha’ vài tiếng trước.
“Chị nói này em rể! Không phải là chị muốn nói gì em, nhưng ít nhiều gì em cũng là người trong gia tộc lớn”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy
Chương 76
Chương 76