Editor: Anne
Beta: Mỡ Mỡ
“Cô cũng thật là bướng bỉnh, lúc này rồi còn không chịu nói ra sao?” Đối mặt với “cứng đầu” của Trương Khởi, Trương Mộ Đồng không nhịn được vỗ bàn.
“Nếu có chứng cứ, anh có thể bắt tôi!”
Trương Khởi vẻ mặt vô cảm quay đầu sang một bên, trông như một con lợn chết không sợ bị nước sôi làm bỏng, chính là có chết cũng không chịu nói.
Trong cuộc thẩm vấn im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ treo bên trong phòng.
Sau vài phút im lặng, Trình Gia Dũng đột nhiên lên tiếng: “Trương Khởi, không biết cô đã nghe câu “khó nhất là nhìn thẳng vào mặt trời và lòng người” chưa. Cô cố ý bảo vệ hắn vì một mục đích nào đó đã gi3t ch3t một người, tất nhiên có thể không phải là một, có rất nhiều điều chúng tôi không biết. Hắn ta thân phận không rõ, cô là người duy nhất biết bí mật của hắn ta, cô tự tin rằng hắn ta sẽ không hy sinh cô để bảo vệ chính mình? “
Trương Khơi vẫn im lặng không nói lời nào, nhưng Trình Gia Dũng đã nắm bắt được sự vướng mắc và hoảng sợ trong lòng cô ta từ khuôn mặt hơi thay đổi và đôi môi hơi run rẩy.
“Mộ Đồng, tiễn cô Trương đi!”
“Để cô ta đi?!”
Trương Mộ Đồng thực sự không hiểu Trình Gia Dũng đang diễn cái gì nữa? Nhưng anh ta không hỏi nhiều, theo chỉ thị của Trình Gia Dũng mà thả cô ta đi.
“Anh Dũng, cứ để người phụ nữ đó đi như vậy, anh không sợ cô ta bỏ trốn sao?”
“Kẻ chủ mưu phía sau không phải cô ta, giữ cô ta ở đây cũng vô ích.”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Nếu Trương Khởi và người đàn ông đó yêu nhau thật lòng, hợp tác ăn ý, giấu diếm cả đời, chẳng phải chúng ta sẽ không bao giờ bắt được hắn sao?” Trương Mộ Đồng gãi đầu, tưởng tượng đến khả năng vụ án này có thể trở thành án treo mà đau đầu.
“Tôi không nghĩ vậy. Trương Khởi dường như đã bị dao động. Nếu chúng ta ở phía sau giúp họ gắp thêm ít lửa, có lẽ có thể làm được chuyện không hề nhỏ?”
“Thêm một ngọn lửa?”
Trình Gia Dũng nói nhỏ vài câu vào tai Trương Mộ Đồng, khiến Trương Mộ Đồng nghe thấy cười haha, sau đó Trương Mộ Đồng giơ ngón tay cái lên cho Trình Gia Dũng, không nhịn được trêu chọc: “Anh Dũng, có phải hay không anh “đoạt xong rồi”?”
“Xì, nói như vậy nghe có vẻ xấu xa làm sao, đây gọi là cuộc sống phải biết học mà áp dụng!”
Sau khi Trương Khởi rời khỏi cục cảnh sát, cô luôn cảm thấy bất an, câu nói “không thể nhìn thằng vào mặt trời và lòng người” của Trình Gia Dũng giống như một câu thần chú, cô đọng lại trong lòng cô ta.
Sau khi cả hai cấu kết với nhau để giết Tào Kiệt, Trương Khởi đã không còn liên lạc với A An trong một thời gian dài.
A An, một người đàn ông giống hệt Tào Kiệt, một Hoa kiều ở Việt Nam, người yêu của cô, một tội phạm bị truy nã quốc tế hạng A.
Khoảng năm năm trước, Trương Khởi gặp A An trên một chuyến tàu du lịch sang trọng, và hai người yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trên tàu, Trương Khởi đã trải qua chín ngày chín đêm lãng mạn mà cô sẽ không bao giờ quên trong đời.
Trong chín ngày trên thuyền, A An luôn không chịu nói về thân phận bối cảnh của mình, và thậm chí tên đều là do Trương Khởi hỏi anh ta mấy lần mới chịu nói.
Người phụ nữ nào cũng muốn ở bên người đàn ông mình yêu, và Trương Khởi cũng không ngoại lệ. Trương Khởi đã ngoài ba mươi tuổi, xinh đẹp và giàu có, có vô số người đàn ông xuất sắc theo đuổi cô, nhưng cô không lựa chọn kết hôn, thà cả đời không lấy chồng nếu không gặp được người như ý, người đàn ông mà cô ấy thích.
Từ lúc gặp A An kia, Trương Khởi biết rằng duyên phận của mình đã đến, và người đàn ông mà cô tìm kiếm đang ở ngay trước mặt cô. Trước khi rời thuyền, Trương Khởi đề nghị đưa A An đến gặp cha mẹ cô, và sau đó họ kết hôn.
A An vẫn luôn qua loa lấy lệ trốn tránh, cho đến ngay trước khi chia tay, A An đã nói cho Trương Khởi biết thân phận thực sự của mình.
Trong hơn 20 năm, anh ta vẫn luôn làm việc cho một tập đoàn tội phạm, sống một cuộc sống mai danh ẩn tích.
A An nói với Trương Khởi rằng anh ta cũng muốn sống với cô. Sau bao nhiêu năm “máu me ướt đẫm”, anh ta cũng mệt mỏi rã rời. Anh ta hy vọng nhất là có sống cuộc sống mà một người đàn ông bình thường nên có, lập gia đình, kết hôn và sinh con.
Chỉ là đáng tiếc suy nghĩ này chỉ có thể là ảo tưởng, hắn làm không được. Bất luận đi đến nơi nào, hắn đều không có một thân phận bình thường, cảnh sát quốc tế vẫn luôn truy nã hắn, trời đất bao la nhưng hắn vẫn không có chỗ dung thân.
Sau khi A An rời đi, Trương Khởi càng chán nản và tủi thân, cô không coi thường bất kỳ người đàn ông nào bên cạnh mình. A An thỉnh thoảng gọi điện cho Trương Khởi để báo tin bình an và tâm sự tình cảm. Anh ta cũng sẽ tìm cơ hội để gặp Trương Khởi trong thời gian sớm.
Sau một thời gian ngắn ngủi gặp nhau, nỗi khổ tương tư giữa hai người không thể nguôi ngoai, những ngày chia tay luôn dài và khó khăn, đôi khi Trương Khởi bốc đồng nói về chuyện con cái và muốn cùng A An đi đến tận cùng thế giới.
Có lẽ ông trời đã thương hại đôi uyên ương mệnh khổ, mọi thứ bỗng nhiên có chiều hướng tốt hơn.
Một năm rưỡi trước, Trương Khởi đến giám sát kho lương thực mới xây, và cô ta đã thực sự gặp Tào Kiệt, một người đàn ông giống hệt A An.
Trương Khởi vui mừng khôn xiết, nếu A An được sống như Tào Kiệt, A An có thể thoát khỏi sự truy nã của cảnh sát quốc tế, bọn họ không phải có thể ở bên nhau sao?
Trương Khởi ngay lập tức báo tin tốt cho A An, A An vừa kết thúc một cuộc mua bán lớn và đang nghỉ ngơi một thời gian, đây là cơ hội tốt nhất.
Sau khi kế hoạch của Trương Khởi được A An chấp thuận, cô lập tức tiếp cận Tào Kiệt để bàn về việc “mượn thân phận”.
Sự trao đổi của Trương Khởi với Tào Kiệt là từ bỏ công việc hiện tại và giúp anh ta tìm một công việc nhàn rỗi làm bảo vệ một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô. Nhưng anh không được phép tùy tiện ra ngoài, muốn đi ra ngoài phải thông báo trước. Lương mỗi tháng 5,000 tệ. Anh không được phép nói cho bất kỳ ai biết nơi anh làm việc, kể cả gia đình anh. Tất nhiên, Tào Kiệt cần phải giao những thứ như chứng minh thư và bằng lái xe của mình cho Trương Khởi để bảo quản.
Tào Kiệt đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn trong những năm đi làm việc tại thành phố. Thêm nữa, kết hôn lâu như vậy, được vợ chiều hư, lúc nào cũng cho rằng mình có thể lười biếng bất cứ khi nào, lúc rảnh rỗi thì kiếm tiền là tốt nhất!
Đương nhiên, Tào Kiệt sẽ không từ chối loại mỹ nhân từ trên trời rơi xuống này. Không phải cứ giao chứng minh thư rồi không được tùy tiện ra ngoài thôi sao, dù sao Tào Kiệt cũng không có bạn bè nào trong thành phố, điều này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của Tào Kiệt cả.
Tào Kiệt vui vẻ chấp nhận các điều kiện của Trương Khởi, hai bên đạt được thỏa thuận, nên hợp tác rất vui vẻ.
A An rất có năng lực, sau khi mượn được thân phận của Tào Kiệt, chỉ cần nửa năm đã biến công ty thua lỗ của Trương Khởi thành công ty có lãi. Anh ta nhiệt tình đối xử với mọi người xung quanh, lại biết chừng mực và không bao giờ vượt quá giới hạn, điều này khiến Trương Khởi rất an tâm.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy thường khiến Trương Khởi quên mất “quá khứ” không được tốt đẹp của A An!
A An rất thích ô tô, dùng tiền kiếm được mua ba chiếc siêu xe, vì sử dụng danh tính của Tào Kiệt, sợ sau này xảy ra tranh chấp không đáng có nên chủ xe đều dùng tên của Trương Khởi.
Bọn họ cứ như vậy trải qua hơn một năm, Trương Khởi vốn nghĩ rằng cô ấy sẽ sống hạnh phúc với A An. Cho đến hơn một tháng trước, Tào Kiệt hoảng sợ gọi điện cho cô, nói rằng có hai người đàn ông đến tìm anh và yêu cầu anh giao ra USB.
A An cho rằng hai người đang tìm kiếm Tào Kiệt là đối tác của anh ta trong giao dịch lần trước, bọn họ đen tối, muốn tìm điểm yếu của A An.
Đối phương đã nhầm Tào Kiệt với anh ta, nếu đã tìm được vị trí của anh ta rồi, họ không thể ở đây lâu được.
Hai ngày trước khi A An dự định rời đi, Trương Khởi lại nhận được cuộc gọi từ Tào Kiệt. Tào Kiệt đã đoán được thân phận thực sự của A An, vì vậy anh ta yêu cầu 500 vạn để bịt miệng hoặc báo cảnh sát.
Sau khi A an biết được những suy nghĩ tham lam của Tào Kiệt, anh quyết định thủ tiêu anh ta.
Trương Khởi chưa từng giết người bao giờ, do dự hết lần này đến lần khác, cô vẫn không dám. Họ đã mượn Tào Kiệt để có một cuộc sống ổn định, và cô vẫn hy vọng rằng A An có thể tìm ra cách khác để giải quyết vấn đề.
A An phân tích cho Trương Khởi biết nguyên nhân tại sao Tào Kiệt phải chết.
Đầu tiên, Tào Kiệt đã biết thân phận thực sự của anh ta, để anh ta ở lại sớm muộn cũng sẽ tiềm ẩn một mối nguy hiểm. Thứ hai, nếu Tào Kiệt không chết và A An đột ngột biến mất ( Tào Kiệt giả biến mất), Trương Khởi chắc chắn sẽ bị cảnh sát quốc tế nghi ngờ. Một khi Tào Kiệt chết, có một lý do cho sự biến mất của A An. Thứ ba, nếu kẻ thù của A An nhầm Tào Kiệt với anh ta và nghĩ rằng anh ta đã chết, sau khi sóng gió qua đi hắn sẽ tìm cách trở về bên Trương Khởi.
Cuối cùng, Trương Khởi đã cảm động, vì 3 điều này sẵn sàng hợp tác với A An để giết người. Cô ấy không sợ bị dây dưa với cảnh sát quốc tế, nhưng có thể ở bên cạnh A An một lần nữa là điều Trương Khởi mong đợi nhất.
Trương Khởi nhớ lại ngày hôm đó, theo chỉ dẫn của A An, cô ấy đã hẹn Tào Kiệt đến hiện trường vụ án để lấy tiền. Sau đó cô mặc bộ “quần áo tiên nữ” đã chuẩn bị từ lâu, chờ A An đến đón.
Sợ rằng các nhân viên bảo vệ trong tiểu khu sẽ không nhớ rõ điều này, A An đã cố tình bấm còi xe vài lần khi anh ta chuẩn bị đón Trương Khởi.
Trương Khởi nhớ rõ ngày hôm đó khi cô và A An tách ra, cô đã đưa bộ quần áo tiên nữ cho A An, A An nắm tay cô, nhẹ nói: “Mọi chuyện rồi sẽ qua!”
Sau khi ở bên A An vài năm, Trương Khởi biết rằng A An sẽ nói điều này mỗi khi anh đi giết ai đó …
Tiếng chuông điện thoại nhanh chóng làm gián đoạn hồi ức của Trương Khởi, cô liếc nhìn thông tin người gọi trên điện thoại, đó là một dãy số, số này là của A An.
Khi Trương Khởi và A An liên hệ, để tránh sự theo dõi của cảnh sát, họ luôn sử dụng phi thuyền.
Trương Khởi lo lắng cầm lấy điện thoại, lặng lẽ trở về phòng, khóa trái cửa, mới dám nhấc máy: “Alo!”
“Em không sao chứ?” Đầu dây bên kia, giọng nói trầm thấp của A An truyền đến.
“Ừm!” Tay của Trương Khởi lo lắng run lên, lâu như vậy không nghe được giọng A An, lần nữa nghe được khiến Trương Khởi có chút hoảng loạn.
“Mấy ngày nay cảnh sát không làm phiền em nữa chứ?”
“Không!” Trương Khởi không biết tại sao, ma xui quỷ khiến nói dối An An.
Có lẽ cô bị nhìn thấu, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, Trương Khởi có thể nghe thấy nhịp tim của mình, hoàn toàn không khống chế được.
“Alo, anh có đang nghe không?” Trương Khởi cảm thấy có chút áy náy và không nhịn được hỏi khi thấy An An đã im lặng.
“Tôi đây!”
“A An, thật ra…”
Trương Khởi cảm thấy cô ấy chắc chắn đã bị ma ám, tự nhiên cô bị ảnh hưởng bởi lời nói của cảnh sát mà nói dối A An. Nhiều năm qua, cô chưa bao giờ nói dối anh.
“Tiểu Khởi, thời gian này thật vất vả cho em!”
Trương Khởi chỉ muốn giải thích cô vừa đi gặp với cảnh sát, nhưng đã bị A An cắt ngang.
A An dặn dò Trương Khởi vài câu nữa, sợ thời gian gọi quá lâu sẽ bị theo dõi, anh đề nghị cúp máy, trước khi cúp máy, A An đột nhiên nói với Trương Khởi: “Tiểu Khởi, đừng lo lắng, mọi thứ sẽ qua thôi! “
…………
Một cảm giác rùng rợn dâng lên khắp cơ thể cô, và Trương Khởi cảm thấy lạnh sống lưng!
Buổi tối, Trương Khởi trằn trọc, mãi không ngủ được, trước khi A An cúp điện thoại, những lời anh nói cứ văng vẳng bên tai Trương Khởi.
Anh ta định trừ khử mình sao?
Trương Khởi càng nghĩ càng sợ hãi, A An là tội phạm bị truy nã cấp A, ác ma giết người không chớp mắt, liệu anh ta có thực sự yêu cô? Tình cảm của anh ta dành cho cô có thật không? Hay chỉ lợi dụng nó?
Vào lúc này, Trương Khởi không còn tự tin, đã không thể phân biệt được nữa!
Trương Khởi xoay người, đối diện với cửa sổ sát đất, cô đột nhiên phát hiện ra hình như có một bóng đen đang đung đưa trong rèm cửa, rõ ràng là vừa rồi không có gì.
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 29
Chương 29