DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 31

Editor: Yeee

Beta: An Nhiên

Tiêu Tiêu cảm thấy sau lưng mình tuôn ra gió lạnh, đứa bé này tại sao lại biết cô có thể nghe được âm thanh người khác không nghe được?

Tiêu Tiêu bắt lấy cánh tay cô bé, muốn hỏi rõ ràng, cô bé mạnh mẽ giãy thoát, xoay người nhanh như chớp chạy xa.

“Cô không sao chứ”? Trình Gia Dũng thấy sắc mặt Tiêu Tiêu không tốt lắm.

Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, làn da cô vốn trắng nõn, lúc này sợ trắng đến có chút không tự nhiên. Người sáng suốt đều nhìn ra được nói không sao là lừa người, cô bị dọa không nhẹ.

“Cô bé đó là ai? Ban ngày ban mặt lải nhải dọa người”!

Trương Mộ Đồng lẩm bẩm, sau đó lại an ủi Tiêu Tiêu nói: “Tiêu Tiêu cô đừng sợ, trên thế giới này làm gì có quỷ thần, đều là tự mình dọa mình”.

Trình Gia Dũng liếc nhìn Trương Mộ Đồng, lén nhếch miệng cười, tiểu tử Trương Mộ Đồng này cuối cùng cũng coi như có tiền đồ, người luôn kính sợ chuyện quỷ thần nhất, cũng có thể an ủi người khác.

Lâm Tiểu Kỳ thấy Tiêu Tiêu vẫn là vẻ mặt không tự nhiên, nhảy đến bên cạnh cô, kéo cánh tay cô, mỉm cười an ủi nói: “Chị Tiêu Tiêu, chị đừng sợ. Cô bé vừa nãy chị gặp, tinh thần có chút vấn đề. Nó gặp ai cũng phải nói, sắp chết người, có tai nạn gì đó, người trong thôn đều nhìn quen không trách”.

Trình Gia Dũng đột nhiên nhớ tới cô bé vừa gặp dường như đã từng quen biết, liền hỏi Lâm Tiểu Kỳ: “Kỳ Kỳ, vừa nãy cô bé kia là con gái nhà chú Hàn phải không”?

Lâm Tiểu Kỳ bĩu môi nói: “Anh họ, trí nhớ của anh vẫn tốt như vậy, nó chính là Hàn Hoan Hoan con gái của chú Hàn”.

“Nó sao lại trở thành như vậy? Anh nhớ rõ cô bé rất bình thường! Năm đó anh về chơi, nó vẫn đang học tiểu học”!

Ấn tượng của Trình Gia Dũng với Hàn Hoan Hoan vẫn rất sâu sắc, anh còn nhớ rõ Lâm Vũ Hàng con trai nhà cậu anh thường xuyên bắt nạt Hàn Hoan Hoan, hai người bọn họ là bạn cùng lớp, Lâm Vũ Hàng đánh không lại bé trai, liền bắt nạt bé gái. Hàn Hoan Hoan cũng không yếu thế, mặc dù sức lực không lớn, cũng tuyệt đối không để Lâm Vũ Hàng chiếm thượng phong, đánh không lại cũng phải đánh trả lại.

Đối với hành vi chỉ có thể bắt nạt bé gái sức lực yếu của Lâm Vũ Hàng, cậu mợ cũng không phê bình nó, già có được con, còn là con trai trông ngóng đã lâu, chiều hư.

Bị hỏi đến sự tình của Hàn Hoan Hoan, Lâm Tiểu Kỳ bĩu môi, mặt đầy tiếc nuối nói: “Hoan Hoan đột nhiên liền như vậy, vừa mới lên cấp hai liền phát bệnh. Ông nội cô bé cũng có vấn đề tinh thần, có thể là gia tộc di truyền. Thật đáng tiếc, cô bé học tập vẫn luôn rất tốt. Bỗng nhiên biến thành như vậy, cũng chỉ có thể bỏ học ngẩn ngơ ở nhà”.

“Không đi bệnh viện điều trị sao”? Tiêu Tiêu hỏi.

Tiêu Tiêu rất có kinh nghiệm với loại vấn đề tinh thần này, lúc nhỏ, người nhà cũng đều cho rằng cô có thể nghe được âm thanh không giống là do ảo thính của bệnh tâm thần, khám rất nhiều bác sĩ khoa tâm thần, vẫn luôn không phát hiện vấn đề.

“Đi khám rồi, nhưng giúp được không nhiều”! Lâm Tiểu Kỳ trả lời.

Tiêu Tiêu đồng cảm sâu sắc, tiếc hận thay cô bé, bị bệnh tất nhiên đáng thương, được chẩn đoán là bệnh tâm thần càng đáng thương. Không ai đồng đình lý giải, ngược lại bị người khác ghét bỏ.

Bốn người vừa đi vừa nói, trong nháy mắt liền đến căn biệt thự nhà ông ngoại Trình Gia Dũng.

Trương Mộ Đồng đứng trước biệt thự há hốc mồm, này là nông thôn phổ thông nơi ở chỗ nào, tòa biệt thự xa hoa an ổn ẩn cư tại đây.

Tòa biệt thự tổng cộng có ba tầng, toàn bộ tòa nhà tạo hình độc đáo, như là kiến trúc lâu đài của quốc gia châu Á. Nóc nhà nhòn nhọn, mái ngói sơn đỏ dưới ánh nắng chiếu xuống đặc biệt bắt mắt.

Tiến vào cổng lớn, là một con đường nhỏ dùng đá cuội lát thành, hai bên đường nhỏ là một loạt ghế đá. Trên những ghế đá xếp đầy chậu hoa cây cảnh khác nhau, làm người cảnh đẹp ý vui.

Đường nhỏ rẽ qua trái, là một cánh cửa ánh trăng, tiến vào cửa ánh trăng, chính là sân trước của biệt thự.

Sân được bao quanh bởi một bức tường, là con đường xi măng trắng rộng 1mét, bên cạnh con đường là một dòng suối nhỏ đào lên bằng sức người, bên cạnh dòng suối nhỏ có một vườn rau, một bàn cờ bằng đá và một cái xích đu bằng thép không gỉ. Bởi vì có dòng suối nhỏ này, liền có mấy chiếc cầu vòm bằng đá nhỏ chỉ có ba bước chân, trên cầu còn xây tiểu xảo cái đình nhỏ lung linh, trong dòng nước suối trong vắt có thể nhìn thấy đáy dưới cầu, mọc từng đám rong rêu xanh lục, nhẹ nhàng đung đưa theo dòng nước chảy, cá chép đỏ bơi thành đàn chơi đùa trong đám rong rêu.

Trong sân còn có mấy ngôi nhà cho thú cưng thoạt nhìn rất xa hoa, mấy con mèo đang lười biếng nằm giữa sân, nắng trưa vừa khéo, một con cuộn thành đoàn ngủ trưa, một con chăm chỉ li3m lông.

Một con mèo vằn đen nhìn thấy Lâm Tiểu Kỳ dẫn theo mấy người xa lạ tiến vào, nhạy bén mà mở đôi mắt to tròn, nhìn bọn họ kêu meo meo.

Trương Mộ Đồng giống như đặt mình trong nơi tham quan tiêu tiền ngắm cảnh, kinh ngạc há to miệng, vỗ vỗ Trình Gia Dũng bên cạnh nói: “Dũng ca, nhìn không ra, anh đây mới là gia đại nghiệp đại, một phú tam đại đích thực”!

“Phú cái gì tam đại, căn biệt thự này là tổ tiên của ông ngoại truyền lại đó. Bố mẹ của ông ngoại tôi đều du học tại châu Âu, cho nên rất thích những thú vui tây dương. Bọn họ chỉ có ông ngoại là con một, sau khi mất, ông ngoại liền thừa kế căn nhà cũ này. Ông ngoại có ba người con, mẹ tôi là lớn nhất, sau khi gả cho ba tôi liền rời khỏi nơi này đến thành phố sinh sống, cậu với dì út của tôi vẫn luôn ở đây sống cùng với ông ngoại”. Trình Gia Dũng đơn giản giới thiệu lịch sử gia đình ông ngoại.

“Em chính là con gái nhỏ của cậu anh ấy”! Lâm Tiêu Kỳ sợ mọi người quên mất mình, liền vội giới thiệu thân phận của mình.

Trình Gia Dũng ôm bả vai Lâm Tiểu Kỳ, vui vẻ hớn hở nói: “Cả nhà đều coi Kỳ Kỳ là tinh ranh nhất! Cậu mợ cũng thích em ấy nhất”!

“Nói bậy, đó là trước kia rồi, sau khi có Tiểu Bảo, em liền không được sủng ái”! Miệng Lâm Kỳ Kỳ lại dẩu cao, giống như chịu rất nhiều ủy khuất.

“Chị ba. chị lại nói xấu em cái gì? Cẩn thận em đi nói với ba”!

Lâm Tiểu Kỳ vừa mới nói xong, một cậu bé choai choai ôm con mèo quất lớn lười biếng từ trong phòng đi ra.

Bé trai nhìn thấy Trình Gia Dũng, lạnh nhạt chào hỏi: “Anh họ đã trở về ”!

Trình Gia Dũng vỗ vỗ đầu Lâm Vũ Hàng nói: “Tiểu Bảo lớn lên cao như vậy! Em đã tốt nghiệp cấp 2 rồi chứ”?

“Khỏi nhắc tới nó”! Lâm Tiểu Kỳ che miệng cười trộm: “Thành tích thi trung học bị rớt, ngay cả điểm trường nghề cũng không đủ, bố đang nghĩ biện pháp cho nó đi nước ngoài học trung học. Em thấy đi học ở đâu cũng như nhau, đều không phải cái tư chất học tập đó”!

“Chị ba, chị cũng đừng nói em, chị cũng không tốt chỗ nào! Chuyện chị yêu đương với tên lưu manh, bố còn chưa tìm chị tính sổ đó”!

Lâm Vũ Hàng tự dưng bị chế nhạo đương nhiên không cam lòng yếu thế, không chút lưu tình ở trước mặt mọi người vạch ra khuyết điểm của Lâm Tiểu kỳ.

Bị quở trách trước mặt nhiều người như vậy, mặt Lâm Tiểu Kỳ không nhịn được mà đỏ lên, cô hạ mắt liếc nhìn mấy người Trình Gia Dũng, nhặt lên công cụ làm cỏ trong sân, nhắm vào Lâm Vũ Hàng liền vọt qua: “Thằng nhóc thúi, mày muốn tìm đánh phải không”?

Lâm Vũ Hàng thấy Lâm Tiểu Kỳ thật sự cầm công cụ muốn đánh nó, vội vàng ném con mèo quất trong ngực xuống, sải chân liền chạy, vừa chạy vừa xin giúp đỡ của người trong phòng: “Mẹ, mẹ, chị ba đánh con…”.

Vừa vào cửa liền một trận gà bay chó sủa, Trình Gia Dũng ngượng ngùng mà cười ngây ngốc với hai người Tiêu Tiêu một chút: “Chị em bọn họ vẫn luôn như vậy, đều để hai người chê cười rồi.

“Thật là vui!” Trương Mộ Đồng vui tươi hớn hở trả lời.

Trương Mộ Đồng là con một, bố cũng là con một, họ hàng trong nhà ít, chỉ có một người chị họ lớn hơn cậu rất nhiều tuổi, hai người không thể chơi cùng nhau. Cậu rất hâm mộ gia đình lớn này, đùa giỡn ầm ĩ, nhìn rất có không khí.

Ánh mắt Trương Mộ Đồng trông mong nhìn chị em Lâm Tiểu Kỳ náo loạn, hâm mộ mà bám vào vai Trình Gia Dũng: “Có anh chị em thật tốt, ít nhất từ nhỏ liền có người chơi cùng”.

Trình Gia Dũng bĩu môi, thầm nghĩ, Trương Mộ Đồng này thật là người no không biết nỗi khổ của người đói, nếu cậu biết Lâm Tiểu Kỳ với Lâm Vũ Hàng là đao thật kiếm thật, thủy hỏa tương khắc mà đánh nhau thật, có lẽ cậu sẽ không hâm mộ kiểu anh chị em như vậy.

Trình Gia Dũng dẫn hai người Tiêu Tiêu đi vào trong nhà, xuyên qua sân, vừa tiến vào phòng khách, cậu mợ Trình Gia Dũng liền ra chào đón.

Công việc của Trình Gia Dũng rất bận, cũng có ba bốn năm không về nhà, cậu Lâm Nhất Đức mấy năm nay trông thấy già đi nhiều, ngược lại mợ Sầm Phương trông càng ngày càng trẻ ra. người hơn năm mươi tuổi, một chút nếp nhăn trên mặt cũng không có.

Lâm Nhất Đức nhìn thấy cháu ngoại trai Trình Gia Dũng, trên mặt tươi như hoa, ôm anh vừa hỏi thăm vừa tỉ mỉ tường tận. Ngược lại Sầm Phương nhìn thấy Trình Gia Dũng trở về, lòng trắng mắt liền đảo vài lần, vẻ mặt quái gở.

Sầm Phương vẫn luôn rất cố kỵ Trình Gia Dũng, bố chồng Lâm Chấn vẫn luôn thiên vị Trình Gia Dũng, cũng đặc biệt yêu thương chị cả Lâm Âm, thậm chí vượt qua cả con trai độc nhất Lâm Nhất Đức.

Lâm Nhất Đức là đàn ông duy nhất trong nhà, người thừa kế duy nhất của Lâm gia, Sầm Phương đương nhiên không hy vọng, Lâm Chấn thiên vị quá mức với con của con gái. Chuyện thừa kế khối tài sản lớn của Lâm gia một ngày chưa giải quyết xong, tâm Phương Sầm liền một ngày cũng không thể an ổn.

Sầm Phương hơn bốn mươi tuổi lại mạo hiểm sinh một đứa con trai, chính là hy vọng có thể đạt được lòng yêu thích của ông.

Không nghĩ tới Lâm Chấn căn bản không cảm kích, còn nhiều lần tuyên bố, di sản của Lâm gia không nhất định thuộc về sở hữu của con trai Lâm gia, tương lai ai càng làm ông vui vẻ, sau khi ông trăm tuổi, toàn bộ di sản thêm tòa biệt thự cũ này đều để cho người đó.

Sầm Phương gả vào hơn mười năm nay, chịu thương chịu khó mà hầu hạ ông cùng Lâm Nhất Đức, vất vả nuôi dạy ba người con. Bà ta lại không muốn kết quả là giỏ tre múc nước như công dã tràng. làm trâu làm ngựa mười mấy năm, cuối cùng di sản đều lọt vào túi nhà người khác.

Lâm Vân con gái thứ hai của Lâm Chấn chỉ sinh một người con gái, Lâm Chấn vẫn luôn không nóng không lạnh với nhà con gái thứ hai. Sầm Phương không lo lắng chút nào di sản sẽ rơi xuống nhà bọn họ.

Nhưng ngược lại một nhà Trình Gia Dũng, Sầm Phương vẫn luôn kiêng kị. Lâm Chấn thường xuyên ở trước mặt mọi người nhắc tới Trình Gia Dũng, cháu ngoại lớn của ông là cảnh sát, là người đầy tớ của nhân dân, có tiền đồ, đầu óc lại thông minh, lại hiếu thuận, giống như ông rất kiêu ngạo với việc có cháu ngoại xuất sắc như vậy. Ngược lại thường xuyên răn dạy với cháu nội trai Lâm Vũ Hàng của mình, một chút tình cảm ông nội từ ái cũng không có.

Mỗi lần Sầm Phương nhìn thấy Trình Gia Dũng về nhà, trong lòng liền không được tự nhiên, bà ta không giống với người chồng Lâm Nhất Đức vô tâm vô phế kia của mình, hư tình giả ý mà giống như xem tình thân rất quan trọng.

Bà ta chính là không tin nếu có một ngày lúc lão gia tử tuyên bố di sản đều để lại cho Trình Gia Dũng, ông ta vẫn có thể trấn định như vậy? Không phát điên!

Lâm Nhất Đức cùng Trình Gia Dũng hàn huyên vài câu, thấy anh cùng với hai đồng nghiệp cùng nhau trở về, liền hỏi: “Chị với anh rể tại sao không cùng cháu trở về, sức khỏe bọn họ vẫn tốt chứ”?

“Bọn họ đều rất tốt, mẹ cháu cùng ba cháu ra nước ngoài giảng dạy rồi. Bọn họ cũng rất nhớ mọi người. Tiểu Kỳ nói nguồn nước trong thôn hình như có vấn đề, cháu dẫn đồng nghiệp tới đây hỗ trợ kiểm tra đo lường một chút”.

“Chồng à, chị cả người ta đã gả cho giáo sư đại học rồi, không có việc đều ra nước ngoài, ở đó mà nguyện ý trở về nơi nông thôn nghèo nàn chúng ta”! Sầm Phương ngượng ngùng cười, dành trả lời trước Lâm Nhất Đức.

Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu ở phía sau không hẹn mà cùng liếc mắt một cái, nghe mùi chua lòm trong lời nói của Sầm Phương, hai người ngoài bọn họ cũng nghe ra được, xem ra người mợ này cũng không phải lương thiện, cất giấu địch ý sâu đậm với một nhà cháu trai.

Trình Gia Dũng xấu hổ cười, ý tứ châm chọc trong lời nói của Sầm Phương, không phải anh nghe không hiểu, nhưng chung quy phải giữ cho cậu Lâm Nhất Đức chút thể diện. Anh không tiếp đề tài của Sầm Phương, dời đi đề tài hỏi: “Cậu, ông ngoại có ở trong phòng mình không? Cháu đi thăm ông”.

“Ừm”! Lâm Nhất Đức gật gật đầu, sau đó dặn dò Trình Gia Dũng một câu: “Đại Dũng, lão gia tử gần đây tâm trạng không tốt, cháu thuận theo ông chút”.

“Ông ngoại làm sao vậy”?

“Tượng đá thần mèo trong nhà mất một con, đã mấy ngày”!

“Hả”???

Trình Gia Dũng nhíu nhíu mi hỏi: “Tượng đá thần mèo không phải vẫn luôn ở trong phòng của ông ngoại sao? Ông tự mình thu dọn cúng bái, người làm cũng không thể tới gần, tại sao lại mất”?

“Ai biết được! Dù sao gần đây lão gia tử vì việc này mà tính khí rất lớn, ai nói nhiều một câu không thuận lòng ông, đều sẽ bị mắng một trận”.

Lâm Nhất Đức vừa định lại dặn dò Trình Gia Dũng vài câu, bị một cái khuỷu tay của Sầm Phương nghẹn trở lại.

Trình Gia Dũng gật gật đầu tỏ vẻ đã rõ, anh gọi người làm trong nhà, giúp Trương Mộ Đồng với Tiêu Tiêu đem hành lý đơn giản trước tiên chuyển vào phòng bọn họ ở.

Lúc lên cầu thang, Tiêu Tiêu đi sau Trình Gia Dũng hỏi: “Tượng đá thần mèo mọi người vừa nói, có phải chính là chúng ta ở trong thôn nhìn thấy thôn dân cúng bái không”?

“Đúng vậy, ông ngoại cũng rất tin thờ này đó, trong phòng ông có năm con giống tượng đá thần mèo nhỏ, mỗi buổi sáng ông đều sẽ cúng bái”.

Tiêu Tiêu gật đầu không nói.

Không biết tại sao, sau khi đi vào nơi này, trong lòng Tiêu Tiêu vẫn luôn thấy bất an. Có lẽ thật sự giống như cô bé kia nói, nơi này sắp xảy ra chuyện lớn gì?

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full