Edit: Fünf
Beta: Mỡ Mỡ
“Các người đang cãi nhau cái gì?” Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Trương Mộ Đồng đi ra hét lên một tiếng, ngăn chặn sự ầm ĩ phía ngoài phòng.
“Đại Dũng, dượng cậu nói tôi là hung thủ giết dì nhỏ của cậu! Ông ta cũng thật biết cách vu oan cho người tốt!” Sầm Phương nhìn thấy Trình Gia Dũng, vội vàng chạy đến bên cạnh anh tố cáo, uất ức lau nước mắt.
“Các người vừa cãi nhau xong, vợ tôi đã chết, không phải cô thì còn có thể là ai?” Triệu Huy không hề tỏ ra yếu thế mà nói móc Sầm Phương một câu, trong mắt hiện lên sự căm hận và kiên định, như thể đã nắm được chứng cứ chính xác Sầm Phương là kẻ giết người.
Triệu Á vẫn chưa khống chế được cảm xúc, nghe thấy bố cô ấy xác nhận chắc chắn mợ là hung thủ, lập tức lao lên như điên tóm lấy Sầm Phương, bắt đầu đánh nhau, vừa đánh vừa gào thét: “Tại sao bà giết mẹ tôi, bà trả mẹ lại cho tôi!!!”
Các con của Sầm Phương thấy mẹ mình chịu thiệt, cũng xông lên cùng nhau đánh Triệu Á.
Trong phòng phút chốc rối tinh rối mù, tổ cảnh sát ba người của Trình Gia Dũng phải tiêu hao rất nhiều sức lực, mới tách được những con người đang đánh nhau ra.
Đám người trong trận xô xát bị tách ra đều thở hổn hển, ánh mắt nhìn nhau đầy hận thù, trong phút chốc người một nhà đã thành kẻ thù của nhau.
“Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói ai là hung thủ, bên pháp y vẫn chưa xác định được nguyên nhân cụ thể cái chết của dì nhỏ, chúng ta cũng không biết dì ấy chết lúc nào? Tôi hy vọng mọi người bình tĩnh, trước tiên đừng tranh chấp với người của mình mà mất hết lý trí.”
“Lời công bằng” của Trình Gia Dũng mới khiến đám người gắt gỏng trong phòng bình tĩnh lại một chút, mọi người trở về chỗ của mình ngồi xuống, cúi đầu, quay lại trạng thái không ai thèm đếm xỉa đến ai.
“Dượng út, dượng vào cùng chúng cháu một chút.”
Sau khi dò hỏi Triệu Á, người thứ hai Trình Gia Dũng muốn gặp là Triệu Huy. Anh rất muốn biết, lý do là gì? Mà có thể khiến ông ta tin chắc như vậy, Sầm Phương chính là kẻ giết dì nhỏ.
“Dượng vẫn ổn chứ?”
Triệu Huy vừa mới đánh nhau xong, lúc này thở hổn hển, mặt đỏ bừng, hít thở nặng nhọc.
Trình Gia Dũng quen biết Triệu Huy lâu như vậy, ấn tượng về ông ta vẫn luôn là một người tốt bụng, trước giờ chưa từng thấy ông ta tức giận như vậy.
“Đại Dũng, cháu phải tin dượng, chuyện ngoài ý muốn của tiểu Vân nhất định là do mợ cháu gây ra!” Triệu Huy kích động vỗ lên bàn, ánh nến bị ông ta vỗ lắc lư lay động, “Tiểu Vân đã nhiều lần nói với dượng rằng, nếu bà ấy chết, nhất định là chuyện liên quan đến người phụ nữ Sầm Phương đó.”
Lời này của Triệu Huy đã khơi dậy lòng cảnh giác của ba người Trình Gia Dũng, thậm chí Tiêu Tiêu cũng vô thức ngồi bên cạnh Trình Gia Dũng, chờ đợi câu tiếp theo của Triệu Huy.
“Những năm này oán hận giữa vợ tôi và Sầm Phương chứa chất rất sâu nặng, số lần cãi nhau còn nhiều hơn khi không cãi nhau. Có mấy lần còn động tay động chân, hai người đều bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập.”
“Vì sao lại cãi nhau?” Trương Mộ Đồng hỏi.
“Còn không phải là vì nhà cửa và tài sản của ông cụ ư, Sầm Phương cảm thấy chồng bà ta là con trai duy nhất, ông cụ lại chỉ có một đứa cháu trai là tiểu Bảo, di sản của ông cụ lẽ ra nên thuộc về nhà họ.”
“Thật ra ông cụ để lại gia sản cho con trai cháu trai, chúng tôi cũng không nói được gì, dù sao cũng là máu mủ của nhà họ Lâm. Nhưng ông cụ còn chưa chết đâu, Sầm Phương đã tỏ thái độ của một chủ nhân, thường xuyên nói rằng chúng tôi sống nhờ nhà họ, phải nghe theo một số quy tắc và thói quen sinh hoạt của bọn họ.”
“Vì không để ảnh hưởng đến việc học của tiểu Bảo, Sầm Phương không cho phép cả nhà chúng tôi xem ti vi, thậm chí cũng không được nói chuyện lớn tiếng, phải đi lại nhẹ nhàng khi vào tầng hai, nếu không lập tức mở cửa la mắng.”
“Đại Dũng, tính cách dì nhỏ cháu cũng biết rồi, ở nhà mẹ đẻ còn có thể nhẫn nhịn, nghe người khác ra lệnh sao? Vì vậy hai người họ thường xuyên cãi nhau ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, không có lúc nào yên lặng.”
“Giao thừa năm ngoái, ông cụ đã tuyên bố với cả nhà, di sản và bất động sản trăm năm sau của ông ấy, không nhất định để lại cho con cháu. Ba đứa con, ông thích ai thì để lại cho người đó.”
“Sầm Phương cảm thấy ông cụ đột nhiên thông báo quyết định này, chắc chắn là do vợ tôi sau lưng đã nói với bố bà ấy cái gì đó khó nghe về bọn họ. Sau lần ấy, mâu thuẫn giữa hai người họ lại càng leo thang, hiện tại căn bản ngay đến cả ăn cơm cũng không ngồi chung bàn.”
“Vợ tôi từng nói với tôi, Sầm Phương thường xuyên nói rằng, cho dù có giết bà ấy, cũng sẽ không để ông cụ đưa bất động sản cho bà ấy.”
“Khi vợ tôi xảy ra chuyện, chỉ có phòng của Sầm Phương là cách phòng chúng tôi gần nhất. Hai người họ lại vừa mới làm ầm ĩ một trận, nếu không phải người phụ nữ Sầm Phương này thì còn có thể là ai?”
Triệu Huy nói một mạch dứt khoát ân ân oán oán trong mấy năm qua.
Trình Gia Dũng không ngờ rằng, mâu thuẫn trong gia đình ông ngoại thế mà nhiều như vậy? Có vẻ oán hận giữa dì nhỏ và mợ quả thật sâu sắc. Nhưng nếu đã tranh cãi nhiều năm như vậy, tại sao lần này mợ lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình? Còn khăng khăng chọn một đêm không có điện, bất tiện như vậy.
Người thứ ba Trình Gia Dũng gặp là Sầm Phương, nếu dượng Triệu Huy đã xác nhận bà ta là nghi phạm lớn nhất, vậy cũng nên nghe một chút bà ta nói như thế nào!
“Cái gì? Vì sợ cô hai tranh giành di sản nên tôi đánh chết bà ta?” Sầm Phương trợn to đôi mắt như cá chết, kinh ngạc kêu lên.
“Triệu Huy này thật là, tôi thậm chí không biết phải nói cái gì về ông ta! Lúc này mà còn giả vờ như tình nghĩa vợ chồng sâu nặng.”
Sầm Phương hừ lạnh một tiếng trong miệng, liếc mắt nhìn ba người Trình Gia Dũng, nói: “Đại Dũng, cho dù ông ngoại cậu không để lại di sản cho chúng tôi, cũng sẽ không để lại cho đứa con gái tính khí ương ngạnh kia.”
“Cái tính khí kia của bà ta, không bắt nạt tôi, tôi đã cám ơn sâu sắc lắm rồi, còn dám ở đó chọc giận bà ta. Một khi bà ta nổi điên lên, tình thân, hiếu thảo gì cũng không quan tâm đến, ngay cả bố bà ta cũng bị mắng, không chỉ một lần. Có lần còn làm ông cụ tức giận đến mức chỉ tay vào mũi bà ta bảo cả nhà ba người cút đi.”
“Chẳng qua đồ bỏ đi Triệu Huy miễn cưỡng có thể chịu đựng bà ta. Lâm Vân thường xuyên chỉ vào mũi Triệu Huy mà la mắng, không có tiền đồ! Ở rể! Đồ nhu nhược! Ăn bám phụ nữ! Không có bà ta, Triệu Huy đến cơm cũng không có mà ăn”
“Lời nào làm tổn thương lòng tự trọng nhất, Lâm Vân liền mắng lời đó. Cậu nói xem, người đàn ông nào có thể chịu được người phụ nữ dữ dội như vậy? Về lâu về dài trong lòng có thể kìm nén không phát sinh vấn đề mới là lạ?”
“Triệu Huy nói tôi khả nghi, tôi thấy ông ta mới là người có động cơ giết vợ nhất.”
“Nhưng mà, khi vụ án xảy ra Triệu Huy đang trò chuyện với chúng tôi ở tầng dưới, ông ta không có thời gian gây án!” Trương Mộ Đồng nhắc nhở Sầm Phương.
Sầm Phương lại đảo mắt, nói: “Cậu làm sao biết được Lâm Vân vừa chết khi Á Á tìm thấy mẹ nó? Có lẽ là Triệu Huy sớm đã gi3t ch3t bà ta! Lúc tôi và Lâm Vân cãi nhau, Triệu Huy đã dẫn vợ về phòng. Có thể chính thời điểm đó ông ta nhân cơ hội giết vợ mình, sau đó đổ lỗi cho tôi!”
“Mợ à, sau khi tranh cãi với dì nhỏ trở về phòng, mợ đã làm gì? Có nghe thấy âm thanh gì đặc biệt hay không?” Trình Gia Dũng hỏi.
“Tôi có thể làm cái gì? Lại không có điện, bốn phía tối đen như mực, về đến phòng liền đi ngủ. Âm thanh gì cũng không nghe thấy. Á Á hét lên một tiếng, mới đánh thức tôi dậy.”
“Vậy cậu thì sao?”
“Ông ấy ở phòng tiểu Bảo, trong phòng rất tối, bên ngoài lại mưa to gió lớn, tiểu Bảo sợ nên muốn ở cùng bố nó.”
Sau khi Sầm Phương rời đi, Trình Gia Dũng lại nhìn mấy người khác, bọn họ hầu như đều ngủ ở trên lầu, không ai nghe thấy bất kỳ tiếng động đặc biệt nào.
Ông ngoại Lâm Chấn, Trình Gia Dũng vẫn luôn không tìm ông. Lâm Chấn dường như hết sức kinh hãi, cứ ngồi trên sô pha, không nói lời nào, thờ ơ với mọi tình huống ồn ào, tranh chấp xung quanh.
Sau khi đã hỏi hầu hết tất cả mọi người, nến trên bàn đã dùng hai cây, Trương Mộ Đồng sắp xếp sổ ghi chép xong rồi đóng lại, nói với hai người kia: “Có lẽ trong những người có mặt ở đây, Triệu Huy và Sầm Phương chính là đối tượng tình nghi lớn nhất. Nhưng khi Triệu Á nghe thấy trong phòng mẹ có tiếng động kỳ lạ, Triệu Huy đang ở cùng chúng ta dưới lầu, Triệu Á không thể nói dối được? Trước mắt có lẽ, Sầm Phương vẫn là đáng ngờ nhất!”
“Tôi cảm thấy Sầm Phương càng không giống hung thủ!” Tiêu Tiêu đột nhiên bày tỏ quan điểm của mình.
“Cô nghĩ thế nào?” Trình Gia Dũng hỏi Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu giải thích với mọi người: “Vừa nãy tôi nhìn qua miệng vết thương sau đầu của Lâm Vân, có ba vết thương rõ ràng, mỗi vết đều rất sâu. Có thể thấy rằng, sức lực của hung thủ rất mạnh. Sầm Phương là một người phụ nữ gầy yếu, nặng chưa đến 45 kg, theo như tính toán thông thường, về căn bản với cân nặng này của bà ta sẽ không có sức mạnh cánh tay lớn như vậy. Tôi cảm thấy hung thủ có thể là một người đàn ông.”
“Vậy là Triệu Huy?” Trương Mộ Đồng vò đầu bứt tóc, lại thấy không đúng, “Khi vụ án xảy ra Triệu Huy rõ ràng đang ở cùng chúng ta? Ông ta không có thời gian!”
Tiêu Tiêu liếc nhìn Trình Gia Dũng, nói: “Anh Trình, chúng ta vẫn chưa hỏi ông ngoại anh, tôi nghĩ ông ấy dường như đã chịu đả kích rất lớn, trạng thái tinh thần không ổn lắm.”
Trình Gia Dũng gật đầu, từ lúc đi ra ngoài gọi từng người vào, anh đã quan sát Lâm Chấn trong chốc lát, anh lập tức phát hiện ra vấn đề.
Mắt Lâm Chấn vẫn luôn nhìn chằm chằm về một hướng, không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì với những chuyện đột ngột xảy ra xung quanh, dường như không cùng tần số với bọn họ.
Ba người Trình Gia Dũng đến phòng khách lần nữa, thấy mọi người đều thẫn thờ dựa vào sô pha, rất nhanh đã đến nửa đêm, mỗi người đều sức lực kiệt quệ mệt mỏi muốn ngủ.
Trình Gia Dũng liếc nhìn Lâm Chấn, ông vẫn đang đờ đẫn, không nhúc nhích ngồi trên sô pha, ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến khiến sắc mặt Lâm Chấn thêm nhợt nhạt, con ngươi đen thẫm cũng lóe lên tia sáng dị thường, cả người như trúng tà, rất kỳ dị.
Trương Mộ Đồng nhìn Lâm Chấn, đột nhiên cảm thấy từng trận ớn lạnh, cậu ta dè dặt nói nhỏ với Tiêu Tiêu bên cạnh: “Ông cụ Lâm nhìn thật không ổn chút nào! Đã lâu như vậy mà ông ấy không hề nhúc nhích!”
Tiêu Tiêu sớm đã nhận ra Lâm Chấn khác thường, dáng vẻ của ông ấy khiến Tiêu Tiêu cảm thấy quen thuộc – gặp quỷ!
Trình Gia Dũng ngồi xổm bên chân Lâm Chấn, nhỏ giọng hỏi: “Ông ngoại, ông sao vậy? Có phải cảm thấy thân thể không thoải mái không?”
Lâm Chấn vẫn như cũ không nhúc nhích, nhưng Trình Gia Dũng cảm giác được môi ông khẽ run.
Trình Gia Dũng lại kéo tay Lâm Chấn, tay ông lạnh như một khối băng, không có một chút độ ấm nào.
Trình Gia Dũng cảm giác tim mình chùng xuống, hoảng hốt khua lòng bàn tay lắc lắc trước mắt Lâm Chấn, Lâm Chấn như bị điểm huyệt, mắt cũng không chớp một lần.
Trình Gia Dũng hoàn toàn hoảng loạn, anh cố sức lắc mạnh cánh tay Lâm Chấn, tăng âm lượng gọi ông.
“Bố, bố sao vậy?”
“Ông, ông ngoại…”
Mọi người xung quanh đều phát hiện ra vẻ khác thường của Lâm Chấn, mỗi người đều khẩn trương đứng dậy giúp Trình Gia Dũng, cùng nhau hét to.
Trong tiếng la hét của mọi người, đột nhiên trong cổ họng Lâm Chấn phát ra một tiếng thở dài kỳ lạ, dọa đứa trẻ nhỏ tuổi nhất Lâm Vũ Hàng suýt khóc.
Một lúc lâu sau, từ trong miệng Lâm Chấn mới phát ra giọng nói kỳ quái, không giống với giọng nói ngày thường của ông, “Tôi biết tại sao tiểu Vân chết!”
Tất cả đều bị lời này của Lâm Chấn làm cho kinh động, mọi người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không biết nên nói gì.
Trình Gia Dũng thở dài, ổn định tâm trạng một chút, mới hỏi: “Ông ngoại, có phải ông nhìn thấy gì rồi không? ”
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 34
Chương 34