DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 44

Editor: Yeee

Beta: An Nhiên

Đội trưởng Vương nhanh chóng sắp xếp đội viên hành động, lúc dẫn theo một đội cảnh sát đến phòng khám đông y của Trần Kiến Dân, ông ta vừa tiễn đi một bệnh nhân.

Nhìn thấy rất nhiều xe cảnh sát đậu trước cửa nhà ông ta như vậy, sắc mặt Trần Kiến Dân chợt thay đổi, sau đó lại lập tức khôi phục lại bình thường.

Ông ta lộ ra chiêu thức nụ cười hiền từ của người già, hỏi: “Tiểu Vương à, xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại điều động nhiều cảnh sát như vậy? Sắc mặt của cháu không tốt, can hỏa vượng*, ngày nào đó nghỉ làm, đến chỗ chú Trần, chú lấy ít thuốc bắc cho cháu điều dưỡng”.

*Can hỏa vượng: chứng này còn gọi là Can dương thượng cang, dương can thì nhiệt, nhiệt cực sinh hỏa. Triệu chứng lâm sàng: Đầu mắt trướng đau, choáng váng, đầu nặng, chân nhẹ, tai ù, mặt nóng, họng khô, tâm phiền mất ngủ,…

Ngữ khí quan tâm của Trần Kiến Dân vừa đến, lửa giận của đội trưởng Vương liền tự động hạ xuống.

Lúc vừa mới đuổi đến bên này, anh ta còn nỗ lực nghĩ Trần Kiến Dân thành phần tử tội phạm tội ác tày trời, lời nói quan tâm anh ta một phen, nháy mắt trở thành công cụ dập ‘lửa’, một lời khắc nghiệt của đội trưởng Vương cũng không nói ra được.

Trần Kiến Dân ở trong thôn làm bác sĩ một đời, đối với mỗi người đến chỗ ông ta khám bệnh đều thân thiện. Khám xong mặc kệ bao nhiêu việc bao nhiêu mệt, thời tiết có tệ bao nhiêu, ông ta đều bền lòng vững dạ mà tiễn người bệnh ra cửa.

Gặp được gia đình khó khăn, Trần Kiến Dân còn miễn phí khám bệnh tặng thuốc cho người bệnh, một vị bác sĩ tốt nhân từ kiểu này, đội trưởng Vương như thế nào cũng không cách nào liên hệ ông ta với phạm tội cùng nhau.

Đội trưởng Vương há há miệng lại khép miệng, trước sau cũng không biết xấu hổ nói ra làm lớn chuyện mang nhiều cảnh sát đến như vậy, là dự định tìm ông ta. Anh ta lén lút quay đầu liếc nhìn Trình Gia Dũng, làm khẩu hình hỏi anh, có phải nhầm rồi không?

Trình Gia Dũng biết đội trưởng Vương khó khăn ngượng ngùng, anh đi lên trước một bước, làm kẻ ác dò hỏi Trần Kiến Dân.

“Trần Kiến Dân, chúng tôi có người làm chứng nhìn thấy buổi sáng ngày hôm qua, ông đến Đảo Hoa Cúc kế bên dẫn Lâm Vũ Hàng đi? ”

Trần Kiến Dân không trực tiếp trả lời câu hỏi, đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn về phía trong phòng khám, ông ta đi đến trước cửa, chặn cửa, ấp úng mà nói đông nói tây.

“Sao có thể, nhất định là nhìn lầm rồi! Hôm qua à, buổi sáng? Ông nhớ lại, ông không ra khỏi cửa, ông đi lên núi hái thuốc, không đúng, ông ở nhà ngủ, trí nhớ của người già không ổn rồi”

Trình Gia Dũng phát hiện Trầm Kiến Dân vẫn luôn tán dóc một vài chuyện có không có với anh, ánh mắt mơ mồ không ổn định, giọng nói chuyện phi thường lớn, giống như là cố ý kéo dài thời gian.

Trong lòng Trình Gia Dũng nóng nảy, không biết trong hồ lô của Trần Kiến Dân bán thuốc gì, anh nóng lòng điều tra khắp nơi, trong lúc vô ý nhìn thấy trên cửa sổ sau phòng khám, một người đàn ông đứng trên cửa sổ, đội mũ lưỡi trai, đang mở cửa sổ, lén lén lút lút chuẩn bị nhảy qua cửa sổ chạy trốn.

Trình Gia Dũng đẩy Trần Kiến Dân ra, vọt vào trong phòng khám chuẩn bị bắt lấy người đàn ông chạy trốn, mấy cảnh sát nhạy bén phía sau thấy Trình Gia Dũng chạy vào phía trong, cũng cùng vọt vào.

Trần Kiến Dân vừa thấy tình thế không ổn, đứng ở cửa hô to một tiếng: “Tuấn Tài, mau chạy! ”

Hàn Tuấn Tài mặc dù thành công nhảy cửa sổ chạy trốn, nhưng nào có là đối thủ của cảnh sát hình sự được huấn luyện có tố chất, không đến vài phút, ông ta liền bị người của đội trưởng Vương mang về.

Trình Gia Dũng rốt cuộc thấy được diện mạo thật của Hàn Tuấn Tài. Đúng là thợ điện ngày mưa gió bão bùng hôm đó đến nhà bọn họ sửa điện. Lúc phá án, ông ta hẳn là tránh ở nhà cũ của Lâm Chấn.

Trong phòng thẩm vấn, Hàn Tuấn Tài như bị người độc câm, một câu cũng không nói.

Đôi mắt ông ta mờ mịt nhìn mặt đất, cu0ng bức thẩm vấn, năn nỉ ỉ ôi, chính là không mở miệng nói một câu.

“Các người giấu Lâm Vũ Hàng ở nơi nào? Nó chỉ là một đứa trẻ, tại sao bắt nó đi? Các người đã làm gì với nó? ” Đội trưởng Vương thẩm vấn Hàn Tuấn Tài lần nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng tìm ra Lâm Vũ Hàng.

Nhắc tới tung tích của Lâm Vũ Hàng, Hàn Tuấn Tài rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, ông ta nhếch khóe miệng cười lạnh một chút, giống như cơ bắp trên mặt co rút, trong mắt tỏa ra ánh lạnh, tối tăm vô tình.

Hàn Tuấn Tài kiên trì cái gì cũng không nói, chung quy cũng không thể cạy miệng bắt ông ta nói chuyện. Đội trưởng Vương không có cách, nhụt chí mà ra khỏi phòng thẩm vấn, lắc lắc đầu với Trình Gia Dũng canh giữ ở ngoài cửa.

“Chú Trần với Hàn Tuấn Tài ai cũng không chịu nói đem Tiểu Bảo giấu ở chỗ nào? Này cũng đã qua hai ngày hai đêm rồi, tôi thấy đứa nhỏ này sợ cũng là lành ít dữ nhiều rồi. Tôi nói bọn họ với nhà cậu có thù hận gì, ngay cả một đứa nhỏ cũng không bỏ qua?”

Đội trưởng Vương nhún nhún vai với Trình Gia Dũng, những thủ đoạn thẩm vấn nên dùng anh ta đều dùng rồi, thật là một chút biện pháp cũng không có.

Trình Gia Dũng nghĩ một chút, cầu xin đội trưởng Vương: “Vương đội, tôi biết này không phù hợp quy tắc, nhưng có thể để tôi cùng tiến vào thẩm vấn Hàn Tuấn Tài không.”

Trên pháp luật quy định người bị tình nghi là không được phép gặp mặt người nào khác ngoài cảnh sát với luật sư biện hộ. Nhưng hiện tại khẩu cung của Hàn Tuấn Tài, liên quan đến tính mạng của một trẻ vị thành niên.

Trình Gia Dũng mặc dù không phải là cảnh sát có thẩm quyền, cũng thuộc nhân viên nội bộ của hệ thống công an, đội trưởng Vương tổng hợp suy xét một chút, đồng ý Trình Gia Dũng lát nữa có thể thẩm vấn cùng anh ta.

Đội trưởng Vương chuyển đến cứu binh, Hàn Tuấn Tài vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, chính là không mở miệng nói chuyện.

Đội trưởng Vương giống như một cái máy lập lại đem những lời nói dông dài rất nhiều lần lúc nãy lặp lại lần nữa, Hàn Tuấn Tài lại ngay cả đôi mắt cũng không chớp, hoàn toàn không đem lời anh ta đặt vào trong não.

Đội trưởng Vương bĩu môi, nhún nhún vai với Trình Gia Dũng, biểu thị anh ta đã tận lực rồi.

Trình Gia Dũng ngồi đối diện Hàn Tuấn Tài cẩn thận quan sát ông ta, Hàn Tuấn tài chẳng qua cũng lớn hơn chính mình mười mấy tuổi mà thôi. Nhưng cả đầu tóc đen của ông ta sớm đã biến bạc, khóe mắt sớm đã bò đầy nếp nhăn, những đốm đồi mồi loang lổ trên mặt ông ta từng chút lan ra, lộ ra vẻ mâu thuẫn với tuổi tác bốn mươi mấy tuổi của ông ta.

Có lẽ quá nhiều nhấp nhô trắc trở, đem một người đàn ông trung niên sớm biến lão, Trình Gia Dũng thở dài một hơi, chậm rãi nói với Hàn Tuấn Tài: “Tôi không biết tại sao ông lại hận người nhà tôi như vậy, nhưng trẻ nhỏ phần lớn là bụng dạ vô tâm, những hành vi với việc làm nào đó của nó có lẽ chỉ là vô ý tùy hứng”.

“Hàn Tuấn Tài, trên đảo nhỏ này vốn dĩ không có bí mật, mỗi hộ gia đình ai với ai oán hận, ai với ai thân thiết, mọi người đều nhìn trong mắt, gần như đều là rõ ràng”.

“Ông ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, làm anh em với dượng tôi, cũng xem như là quan hệ láng giềng hòa hợp với người nhà tôi, Trần Kiến Dân ba vợ trước của ông với ông ngoại Lâm Chấn của tôi lại là bạn tốt nhiều năm, nhà chúng tôi xảy ra chuyện, bất cứ ai cũng không hoài nghi đến mấy người.”

“Kế hoạch của ông gần như là thiên y vô phùng, ông lợi dụng tư tưởng mê tín của ông ngoại tôi, chế tạo thần linh quỷ quái nguyền rủa giết người. lại để ba vợ trước của ông đánh lạc hướng tôi, quan hệ rắc rối phức tạp của người trong nhà.”

“Có một đoạn thời gian như vậy, tôi thật sự mắc mưu, đủ loại dấu hiệu, chứng cứ đều chỉ về hướng ông ngoại đã bị k1ch thích đến điên. Tôi cũng đã từng mê mang, nhưng vẫn luôn nghĩ không thông, ông ngoại tại sao phải giết nhiều người thân trong nhà như vậy?”

Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì che giấu đoạn bí mật không thể để lộ mà bác sĩ Trần nói cho tôi đó sao? ”

“Thời gian tôi với ông ngoại sống cùng nhau không tính là nhiều, có lẽ tôi không đủ hiểu ông ấy, nhưng từ trong miệng mẹ tôi biết, ông ngoại là một người nghĩ sao nói vậy, là người trong lòng không giấu được chuyện. Với lại ông là một người tính tình nôn nóng, ông nếu đã tức giận, căn bản không nhịn được nóng nảy, ba người con của ông, mỗi người lúc nhỏ đều sẽ bởi vì nghịch ngợm và tùy hứng mà chịu đòn của ba.”

“Em gái họ của tôi nói, trước đây không lâu, ông ngoại bởi vì chuyện dì ngoại tình, nổi cơn thịnh nộ, làm không khí trong nhà rất căng thẳng. Mất một con Thần Mèo Nhỏ, lớn lớn nhỏ nhỏ trong nhà đều không dám nói nhiều, sợ bị mắng. Chế độ gia trưởng nhiều năm như vậy, làm tính tình của ông ngoại càng lúc càng xấu, chuyện gì không thuận theo ý ông, ông căn bản không cần nhịn, cũng không giấu được.”

“Chính là ông ngoại tự phụ lại nóng nảy như vậy, lại có thể ung dung thản nhiên mà che giấu sự phản bội của người vợ đã khuất, con cái có khả năng không phải con ruột chuyện lớn làm người đổ thêm dầu vào lửa như vậy, không tức giận cũng không nói ra ngoài.”.

“Trong nhà phát hiện mật thất, ngay cả cậu sống trong cái nhà này nửa đời cũng không rõ ràng? Trong mật thất ngoại trừ mấy bình hoa bằng đồng với mấy bức tranh bản lậu, cũng không có đồ vật gì đáng giá!”

“Trên chốt mở đèn điện duy nhất của mật thất, bám rất nhiều tro bụi, có thể rõ ràng mà lưu lại vân tay người từng động vào chốt mở. Nhìn ra được, mật thất này không thường xuyên có người ra vào.”

“Tôi từng vắt hết óc mà nghĩ, ông ngoại thần thần bí bí che giấu mật thất này mục đích là gì? Để giết người? ”

“Một người cả đều là người thẳng tính, sẽ lợi dụng thời tiết, mật thất, tôn giáo tín ngưỡng, giả điên giả ngốc nhiều quỷ kế như vậy, đến bố trí một hồi án giết người ngay cả động cơ cũng không rõ ràng? Như vậy xem ra ông ngoại thật sự là có hai gương mặt! ”

“Đương nhiên vẫn còn có một khả năng, chính là ám chỉ với tôi rằng tôi có một người ông ngoại có tầm nhìn xa như vậy, có thể nói dối lần nữa. Ông ngoại chỉ là một quân cờ quan trọng trong án mưu sát được bố trí cẩn thận này.”

“Bác sĩ Trần Kiến Dân, người tốt trên đảo công nhận, làm người nhiệt tình phúc hậu, không ai tin tưởng ông ta sẽ nói dối lừa người. Ông ta với ông ngoại tôi quan hệ tốt nhất, hai người là bạn bè hơn 50 năm, nhiều ít sẽ biết được một chút tin tức nội bộ.”

“Ông ta cố làm ra vẻ huyền bí, minh kỳ ám chỉ thả tin tức động cơ giết người của ông ngoại cho tôi. Chỉ là đáng tiếc ‘Lão Lâm’ nhịn được bí mật trong miệng ông ta với ông ngoại tôi thật sự nhìn thấy nghe thấy, tính cách chênh lệch nhau không chỉ một chút.”

“Tôi từng âm thầm điều tra, lúc dì, dượng, mợ chết, Trần Kiến Dân có chứng cứ tuyệt đối không có mặt tại hiện trường. Nếu như ông ta không phải là hung thủ, tại sao phải nói dối đẩy ông ngoại tôi chịu tội? ”

“Có lẽ Trần Kiến Dân là bởi vì bảo hộ ai? Dời đi mục tiêu, che giấu hung thủ chân chính! ”

“Đáng tiếc tôi vẫn luôn tìm không ra người Trần Kiến Dân muốn bảo hộ là ai? ”

“Mãi cho đến khi tôi biết đám người ông với Triệu Huy Trần Bân quan hệ cực kỳ tốt, mới bắt đầu nghi ngờ, xem ra người tên Tuấn tài này, cũng là một người biết rất nhiều bí mật nhà chúng tôi.”

“Tôi tìm được đội trưởng Vương hiểu biết bối cảnh với quan hệ thân thích của ông, ở trên sổ hộ khẩu, phát hiện tên của hai người khác, trên cơ bản đã xác định là ông.”

“Hàn Tuấn Tài, ông có thể không biết, từ ngày đầu tiên tôi đến trên đảo này, đã có người làm chứng tố giác ông với tôi, nhắc nhở nơi này sẽ xảy ra đại nạn giết người, sẽ chết rất nhiều người.”

Nghe đến đây, Hàn Tuấn Tài mới ngẩng đầu, ông ta ngơ ngác mà trừng mắt nhìn Trình Gia Dũng, mặc dù vẫn là không nói chuyện, nhưng trong mắt tràn đầy là trêu chọc và không tin tưởng.

“Thật đó, tôi cũng không có lừa ông. Cuối cùng tôi có thể liên tưởng đến ông, cũng là may mắn có hai ba lần nhắc nhở của cô bé – Hàn Hoan Hoan con gái của ông! Tôi trước giờ cũng không biết ông vậy mà là ba của Hàn Hoan Hoan, mà Trần Kiến Dân chính là ông ngoại của Hàn Hoan Hoan.”

“Ông với Trần Kiến Dân thì ra còn có nhiều ‘sâu xa’ như vậy, xem ra người ông ta muốn bảo hộ đã không cần thiết hỏi lại rồi!”

Tên của Hàn Hoan Hoan vừa xuất hiện, sắc mặt Hàn Tuấn Tài đại biến, ông ta thật là nằm mơ cũng không nghĩ đến, bán đứng ông ta vậy mà là con gái ông ta yêu thương nhất!

Trình Gia Dũng tiếp tục nói: “Hàn Hoan Hoan có vấn đề tinh thần, lời nói của cô bé mọi người đều cho rằng là lời khùng điên. Nhưng có lúc lời nói khùng điên cùng ngu ngốc mới là lời thật! ”

“Hàn Hoan Hoan là người thân cận nhất bên cạnh các người, khi ông cùng Trần Kiến Dân giả vờ trở mặt, lúc sau lưng cùng nhau lên kế hoạch cho vụ mưu sát này, có thể cũng không có lảng tránh Hàn Hoan Hoan. ”

“Mỗi một câu các người nói cô bé đều ghi tạc trong lòng, nó báo cho mỗi một người gặp mặt, ý đồ ngăn cản tình tiết vụ án phát sinh, chỉ là đáng tiếc chân tướng trong miệng cô bé lại không có người dám tin!”

“Trần Kiến Dân nói dối, đẩy trách nhiệm lên thân người khác, giải trừ hiềm nghi của ông. Mà Hàn Hoan Hoan người thân của các người lại lần lượt tố giác các người.”

“Này thật đúng là nực cười mà, người bình thường nói là lời nói dối, mà kẻ điên nói lại là lời nói thật!”

Hàn Tuấn Tài trầm mặc lâu như vậy, rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, sự cưng chiều đầy mặt ông ta, lẩm bẩm tự nói mà gọi nhũ danh của con gái, cũng không có bởi vì bị con gái ruột bán đứng mà trách cứ cô bé nửa câu.

Cười đủ rồi, Hàn Tuấn Tài giống như hao hết sức lực toàn thân, cũng không có lý do tiếp tục kiên trì, ông ta vùi mặt vào trong đôi tay, giọng khàn khàn nói một câu: “Con bé ngốc, ba với ông ngoại làm nhiều việc như vậy, đều là vì con!”

- -----oOo------

Đọc truyện chữ Full