Editor: ph
Beta: Mỡ Mỡ
Trước khi Đoạn Thụy Sinh bị mời đến cục cảnh sát uống cà phê, ông ta đang mở cuộc họp quản lý ngành một tháng một lần, cũng không biết có phải gần đây tâm trạng nôn nóng, tức giận mà không có chỗ xả hay không. Mấy hôm nay ông ta cảm thấy cả người khó chịu, ngực hơi bí bách, bụng còn hơi hơi đau đau.
Khi họp, Đoạn Thụy Sinh nhìn những quản lý ai ai cũng cúi đầu ở phía dưới, dáng vẻ ngốc nga ngốc nghếch, tất cả đều không màng chính sự.
Mỗi lượt đến một quản lý báo cáo thành tích kinh doanh và kế hoạch, Đoạn Thụy Sinh đều có thể tìm ra vấn đề. Ông ta đang chửi thẳng vào mặt bọn họ một cách vui sướng thì hai tên cảnh sát đáng ghét liền lôi ông ta đi.
Trước khi Đoạn Thụy rời phòng họp, ông ta lén lút quan sát những quản lý ngồi ở phía trên, ai ai cũng che miệng cười thầm.
Đoạn Thụy Sinh chết lặng, phí công nuôi mấy tên vong ân bội nghĩa, vốn dĩ bọn họ cũng cực kì trông chờ đến ngày này, chuẩn bị đến xem trò cười của ông ta!!!
“Cậu nói xem rốt cuộc quan hệ của tôi và Hách Tố Văn là gì?”
Khi Đoạn Thụy Sinh lại nghe thấy câu hỏi này, ông ta nóng nảy tới mức đập bàn của cục cảnh sát, hỏi ngược lại câu hỏi mà Trương Mộ Đồng hỏi.
“Câu hỏi này tôi đã từng trả lời ở trong phòng làm việc rồi, tôi đã nói tôi không quen biết người phụ nữ tên Hách Tố Văn. Nếu các cậu khăng khăng nói tôi biết cô ấy, trước tiên mời lấy bằng chứng chứng minh, công việc của tôi rất bận, không có thời gian dây dưa ở đây với các cậu!” Đoạn Thụy Sinh vừa nói vừa tiếp tục đập bàn, nửa cốc cà phê chưa uống ở trên bàn bị rung lắc.
“Thành thật chút!” Trương Mộ Đồng chưa từng gặp người nào bị mang đến thẩm vấn mà còn hung hăng càn quấy như vậy, quả thực coi nơi này thành phòng làm việc của mình luôn rồi.
“Tôi phạm tội gì? Tại sao muốn đưa tôi đến chỗ này! Tôi muốn gặp luật sư của tôi, các cậu không có quyền giam giữ tôi phi pháp!”
Đoạn Thụy Sinh trực tiếp mắng Trương Mộ Đồng. Ông ta lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm, người như thế nào cũng đã gặp, phải giữ được thế thượng phong, đầu tiên không được thua khí thế.
Thực ra đưa Đoạn Thụy Sinh đến cũng chỉ là hỏi cho có lệ, không có nhân chứng vật chứng, vốn không kết tội ông ta được.
Thái độ không chịu nhận tội này của Đoạn Thụy Sinh chính là thẳng thắn vô tư, không có bất kì lỗi nào.
Trái lại câu hỏi vặn của ông ta làm Trương Mộ Đồng tức đến nghẹn lời, cậu ấy cầu cứu nhìn Trình Gia Dũng, hi vọng Trình Gia Dũng hóa giải tình thế khó xử vào lúc này của cậu ấy.
Trình Gia Dũng vẫn luôn quan sát Đoạn Thụy Sinh. Tuy giọng điệu của ông ta cứng rắn, không nhận sai chút nào nhưng Trình Gia Dũng vẫn phát hiện hai tay của ông ta không ngừng chà đi chà lại, một chân cũng đang không ngừng run rẩy. Xét theo mặt tâm lý học, biểu hiện này của ông ta chính là lo lắng hồi hộp.
Miệng có thể nói dối, nhưng những động tác nhỏ nhặt mà bản thân ông ta cũng không chú ý lại không lừa người được.
Trình Gia Dũng ném nhân chứng ra, trực tiếp đưa cho Đoạn Thụy Sinh một ‘trái bom nặng kí’: “Ông Đoạn, chúng tôi có nhân chứng nhìn thấy ông đã từng chở Hách Tố Văn đi dạo phố. Nếu ông mà không nhớ ra nổi, chúng tôi có thể mời anh Lâm Quang đến đối chất.”
Trình Gia Dũng cược đưa Lâm Quang đến nhất định có thể cạy được miệng của Đoạn Thụy Sinh, Lâm Quang chính là yếu điểm lớn nhất của Đoạn Thụy Sinh.
Điều này cũng là vấn đề mà Trình Gia Dũng vẫn luôn nghĩ không thấu, Đoạn Thụy Sinh là một người thông minh, nhưng người thông minh tại sao lại phạm phải sai lầm “đơn giản” như vậy? Giữ lại Lâm Quang “tai họa” này?
Sau khi Trình Gia Dũng nhắc đến Lâm Quang, quả thực đã dấy lên “phản ứng hóa học” rất lớn đối với Đoạn Thụy Sinh. Ông ta lại lần nữa dùng sức chà chà tay, suy nghĩ một lát, nói: “Có lẽ tôi từng chở bạn gái của Lâm Quang đấy, nhưng thực sự tôi không có ấn tượng nào cả.”
“Ông Đoạn, trong khoảng thời gian từ hơn 10 giờ đến 12 giờ tối ngày thứ bảy ông ở đâu? Còn nhớ ra không?”
“Cậu hỏi thế này là có ý gì? Nghi ngờ tôi giết người à?” Đoạn Thụy Sinh di chuyển người, giọng điệu càng cứng rắn, thể hiện sự kháng nghị cực lớn.
“Chỉ là hỏi cho có lệ, nếu ông Đoạn có chứng minh không có ở hiện trường, chúng tôi cũng có thể sớm loại trừ ông!”
Đoạn Thụy Sinh hung tợn trợn mắt nhìn Trình Gia Dũng, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, tìm kiếm một hồi rồi nói: “Hơn 9 giờ tối thứ bảy, tôi có hẹn một vị khách gặp mặt ăn cơm, khoảng nửa đêm chúng tôi mới tạm biệt, ông ấy có thể làm chứng cho tôi.”
Trình Gia Dũng lập tức đưa giấy trắng và bút cho Đoạn Thụy Sinh, nói: “Phiền ông Đoạn viết tên và phương thức liên lạc của vị khách mà ông nói.”
Từng bước một bị ép, Đoạn Thụy Sinh c4n môi du0i, mắt trừng như cái bóng đèn, quai hàm bạnh ra. Ông ta bực mình cầm lấy bút. Sau khi múa bút, cái tên ông ta viết ra lại xấu như ma.
Sau khi viết xong, Đoạn Thụy Sinh vứt bút lên bàn, kiêu ngạo hỏi: “Thế này được chưa?”
Trình Gia Dũng cầm giấy lên nhìn một chút, ước chừng có thể phân biệt được chữ viết ra là gì, anh khách sáo gật đầu với Đoạn Thụy Sinh, nói: “Ông Đoạn, cảm ơn sự hợp tác của ông ngày hôm nay, ông có thể về rồi!”
Đoạn Thụy Sinh đạp ghế ra phía sau, sàn nhà bị ma sát phát ra âm thanh chói tai. Ông ta đứng lên nhìn Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng vài lần, nặng nề đập cửa đi ra.
“Chết đến nơi rồi thế mà trái lại ông ta khá ỷ mạnh hiếp yếu nhỉ!” Trương Mộ Đồng bĩu môi, chỉ chỉ thời gian và nhân chứng mà lúc nãy Đoạn Thụy Sinh để lại, nói: “Nhất định tên và phương thức liên lạc của người này cũng là giả!”
Trình Gia Dũng đưa phương thức liên lạc cho Trương Mộ Đồng nói: “Đừng quan tâm nó thật hay giả, đầu tiên có thể tìm ra người này rồi nói tiếp!”
Trình Gia Dũng đứng lên đang định đi thì bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, nên anh lại dừng lại, nói với Trương Mộ Đồng: “Mấy ngày này lại đi thẩm vấn Lâm Quang, câu hỏi hỏi lặp đi lặp lại, hỏi đến khi nào cậu ấy sụp đổ thì thôi!”
“Vẫn còn tìm Lâm Quang?” Trương Mộ Đồng mặt mày ủ ê tỏ vẻ kháng nghị: “Anh Dũng, Lâm Quang này cũng là một tên hồ ly, vô cùng xảo quyệt, em thấy cũng không moi được điều gì từ trên người hắn đâu!”
Trình Gia Dũng lắc lắc đầu, nói quan điểm của mình; “Tôi thấy không hẳn, nãy tôi mới nhắc có thể tìm Lâm Quang đối chất, Đoạn Thụy Sinh lập tức liền thay đổi lời khai. Xem ra Lâm Quang này cũng không phải là người thông minh, có lẽ chỉ là nghe lời, lời khai mỗi lần đều sẽ do Đoạn Thụy Sinh nói thế nào hắn làm như thế.”
“Tôi thấy tốn thêm công sức với Lâm Quang một chút sẽ có phát hiện. Vẫn còn 24 giờ theo dõi Lâm Quang và Đoạn Thụy Sinh, khoảng thời gian này không thể lại gây sự nữa!”
“Rõ, anh Dũng!”
Trương Mộ Đồng kéo dài âm, uể oải nhận nhiệm vụ cấp trên giao cho!
Liên tục bận rộn đến tận nửa đêm, Trình Gia Dũng mới về đến nhà. Anh liên tục hà hơi mấy lần trong thang máy, sau khi thư giãn tinh thần, mí mắt của anh lên xuống mệt đến mức trực tiếp đánh nhau.
Cửa thang máy vừa mở, Trình Gia Dũng liền nhìn thấy Tiêu Tiêu đang ngồi xổm dọn đồ ở hành lang, như là đột nhiên bị đánh vào đầu, Trình Gia Dũng lập tức tỉnh cả ngủ, tinh thần phơi phới!
Trình Gia Dũng theo bản năng lau lau nước mắt rơi ra do hơi nước ở xung quanh mắt, điều chỉnh dáng cười một chút, đứng đằng sau Tiêu Tiêu nói: “Chào buổi tối!”
Tiêu Tiêu bị tiếng nói ở đằng sau dọa một trận, đã hơn 3 giờ sáng rồi, cô không ngờ được giờ này ở hành lang còn sẽ có người. Cô quay người lại nhìn thấy kiểu tóc như ổ gà của Trình Gia Dũng liền không nhịn được cười nói: “Đội trưởng Trình, anh mới về?”
“Ừ!” Trình Gia Dũng ngây ngốc đứng tại chỗ cười ngốc, trong lúc đó nhất thời lại không biết nên nói gì nữa!
Vốn dĩ Tiêu Tiêu đã ít nói, Trình Gia Dũng không nói, hai người chỉ có thể đứng yên đấy. Kìm nén một hồi, cuối cùng Trình Gia Dũng thốt ra được một câu: “Sao cô vẫn chưa ngủ thế?”
“Buổi tối tôi thường không ngủ được!”
“Ồ!”
Câu trả lời trong lúc vô tình của Tiêu Tiêu làm Trình Gia Dũng nhớ đến việc mỗi tối Tiêu Tiêu đều phải “gặp quỷ” mà Trương Mộ Đồng nói, nhìn thấy quầng thâm mắt rõ ràng xung quanh mắt của cô, Trình Gia Dũng cảm thấy khổ thay cô, vô cùng thương cô.
Nỗi thương cô trong nháy mắt biến thành động lực, Trình Gia Dũng muốn nhất định phải làm Tiêu Tiêu hiểu rõ ý nghĩ của mình hiện nay mới được.
Anh nhìn đầu ngón chân của mình, không dám đối mặt với Tiêu Tiêu. Do dự hồi lâu, khuôn mặt đỏ bừng cả lên, anh mới đắn đo nói ra một câu: “Tiêu Tiêu à, bộ phim truyền hình tôi thích nhất chính là Liêu Trai, tôi không sợ yêu ma quỷ quái chút nào!”
“Ừ?!!!”
Tiêu Tiêu nghe không hiểu gì cả, đôi mắt to chớp chớp. Cô nghĩ Trình Gia Dũng nhất định là thức đêm tăng ca tăng cả sự lơ mơ rồi, đến cả lời nói ra cũng vô cùng kì quái không hiểu ra sao.
Tiêu Tiêu nhìn hai má Trình Gia Dũng đỏ cả lên, trên trán anh chảy một ít mồ hôi liền cho rằng anh mệt đến mức cả người khó chịu, cô cười cười, tốt bụng khuyên anh: “Đêm rồi đừng xem phim truyền hình nữa, nghỉ ngơi sớm đi! Tôi về trước đây!”
“Tôi không phải….”
Vốn Trình Gia Dũng muốn nói thêm hai câu nữa nhưng Tiêu Tiêu không cho anh cơ hội để nói đã quay người về nhà rồi.
Sau khi Tiêu Tiêu đi, Trình Gia Dũng một mình đứng ngây ngốc ở hành lang. Ban đêm gió thổi từng cơn, thổi thẳng vào đằng sau cổ áo sơ mi của Trình Gia Dũng. Anh ôm bả vai run cả người, buồn rầu đoán, cuối cùng cô nghe có hiểu ý lời mình nói là gì hay không???
- -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi
Chương 60
Chương 60