DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đau Thương Xin Dừng Bước
Chương 40: 40: Say Rượu


Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm Thanh An định ngủ một chút, tỉnh dậy đã là 6h chiều, vội chạy xuống tầng xem hai hai đứa nhóc.

Không ngờ lại thấy Rio và Leo đang tự xúc cơm ăn ngoan hơn bình thường.

“Em dậy rồi vốn là định ra ngoài ăn nhưng thấy em ngủ ngon lên anh cho người mang đồ ăn qua em đi rửa mặt đi xong là có thể ăn cơm rồi.”
Tô lai vừa cầm nước cho Rio vừa nói.

Thanh An gật đầu đi vào nhà tắm rửa mặt qua loa rồi quay lại.

Ăn tối xong cũng đã muộn lại lăn lộn cả ngày Rio Và Leo có phần mệt mỏi đòi Thanh An bế đi ngủ,
Dỗ hai nhóc con ngủ Thanh An xuống tầng lấy ly nước đi qua thư phòng lại bắt gặp Tô Lai đang nói chuyện điện thoại.

“Ba sức khỏe của mẹ mấy năm nay không tốt ba đừng suy nghĩ nhiều mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Vâng con biết rồi, con cúp đây.”
Thanh An nhẹ nhàng đi xuống tầng lấy cho cô một ly nước,Tô Lai một ly sữa ấm mang lên thư phòng.


“Tôi vào được không.” Thanh An đứng ngoài lên tiếng
Tô Lai đang xem tài liệu vội đứng dậy mở cửa cho Thanh An.

“Sao vậy em tìm tôi có chuyện gì sao.”
Thanh An lắc đầu tay đưa cốc sữa cho Tô Lai: “Không tôi mang sữa cho anh.”
Tô Lai một hụm uống hết cốc sữa đưa cốc trả lại cho Thanh An.

“Tô Lai mai anh đưa bọn nhỏ về nhà chính đi.” Thanh An nhẹ giọng lên tiếng
Tô Lai đầu tiên là sửng sốt sau đó đau lòng ôm lấy Thanh An.

“Em không về sao.”
Thanh An lắc đầu anh đưa bọn nhỏ về đi.

“Rio là Tô Khâm, Leo là Tô An.”
Nói xong Thanh An đi về phòng để mặc Tô Lai đứng đó nhìn theo bóng Thanh An, cả đời này Thanh An sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ anh, cho Hà Tuyết.

Sáng hôm sau lúc Thanh An dạy mấy ba con đã về Tô gia, ở nhà một mình cũng ngại nấu ăn,Thanh An chỉ làm qua loa bát mì ăn xong lại xem tivi.

xế chiều Tô Thắng gọi điện cho Thanh An nói muốn để bọn nhỏ ở lại mấy hôm, Thanh An không phản đối nói lại mấy câu rồi cúp máy.

Chuông cửa vang lên chưa kịp mở cửa Tô Lai và một cô gái trẻ đã bước vào.

Tô Lai Thấy cô thì mỉm cười hỏi cô hôm nay làm những gì, cô gái kia có vẻ rất kinh ngạc,Thanh An không trả lời Tô Lai mà đi thẳng lên phòng, không muốn làm phiền bọn họ.

Đến bữa tối Tô Lai lên phòng gọi cô xuống ăn cơm, xuống nhà chỉ thấy cô với Tô Lai không thấy cô gái lúc chiều.

“Tô Lai bạn anh đâu sao không xuống ăn vậy.” Thanh An vừa cầm miếng táo vừa nói.


Tô Lai sắc mặt đen xì, không thèm trả lời cô.

Thanh An vẫn không sợ chết tiếp tục hỏi.

“Này anh không nghe tôi nói à.”
Tô Lai không nhịn được nữa ném đôi đũa xuống bàn, “ cạch.”
“Thanh An em coi thường tôi cũng được nhưng không được coi thường tình cảm của tôi.” đừng dậy cầm chìa khóa ra cửa.

“Thanh An ba năm nay tôi không làm gì có lỗi với em cả.” Nói xong Tô Lai bỏ đi.

Thanh An ở nhà đợi đến khuya vẫn chưa thấy Tô Lai về gọi điện thoại thì không bắt máy lúc tối cô có làm gì quá đâu nhỉ.

Gần 2 giờ sáng rốt cuộc cũng thấy tiếng xe Thanh An vội chạy lại, Tô Lai đang được Minh Triệu dìu về người toàn mùi rượu.

“Chị dâu anh ấy uống quá chén chị chăm sóc anh ấy nhé.” đưa Tô Lai cho Thanh An, cậu ta vội rồi chạy mất không kịp cho cô trả lời.

Dìu Tô Lai vào phòng khách để anh ngồi trên sopha Thanh An đứng dậy lấy khăn mặt lau mặt cho Tô Lai.

Đang muốn đứng dậy Tô Lai lại bất ngờ kéo tay cô chậu nước đang cầm trên tay đổ lên hai người.


Thanh An sững sờ chưa kịp phản ứng Tô Lai đã đè cô xuống ghế hôn một cách ngấu nghiến, mùi rượu đầy khoang miệng.

Thanh An giãy dụa muốn đứng dậy Tô Lai say rượu như biến thành người khác khóa chặt chân tay Thanh An không cho cô phản ứng.

“Tô Lai anh buông ra.” Thanh An thở hổn hển lên tiếng.

Tô Lai mắt điếc tai ngơ tiếp tục việc anh muốn làm, vừa hôn những chỗ mẫn cảm của Thanh An vừa thủ thỉ: “Thanh An anh nhớ em lắm trở về đi được không.”
Quần áo lần lượt bị Tô Lai cởi ra vương vãi khắp nhà, Thanh An vùng vẫy một hồi không thoát được từ phản kháng thành phối hợp lúc nào không hay.

Chỉ biết đến gần sáng Tô Lai mới chịu dừng lại, ôm chặt lấy cô Tô Lai thủ thỉ: “An khi anh tỉnh lại em sẽ biến mất sao.”
Thanh An không chớp mắt để mặc Tô Lai ôm cô, nhoài tay với tấm chăn trên ghế đắp cho cả hai, đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau Tô Lai tỉnh lại đầu đau nhức, mở mắt nhìn xung quanh đây là phòng khách nhà anh, phòng ốc bừa bộn cả người mệt nhoài nhìn sang bên cạnh Thanh An đang gối lên ngực anh ngủ.

Tô Lai kinh hãi thì ra hôm qua không phải là mơ anh và cô là thật, kiềm chế kích động ôm lấy Thanh An, ba năm nay mỗi khi uống rượu anh đều mơ được ôm cô, hôn cô nhưng khi tỉnh dậy lại chỉ có mình anh, bây giờ không như vậy nữa tỉnh dậy cô vẫn ở cạnh anh..


Đọc truyện chữ Full